Chân Lý Thuộc Về Tay Ai

Chương 20

Miêu tả thời gian của Tùy Ngộ bằng câu "một tấc thời gian mười tấc vàng" cũng không ngoa, nên anh chẳng hơi đâu chơi trò mèo vờn chuột với phụ nữ, đồng thời còn luôn tránh xa mấy cô nàng thích làm kiêu trêu ngươi.

Khi khả năng tự chủ không thể khống chế sự kích thích của sinh lý, tốt nhất là hai bên ngầm hiểu, tiến đến nhanh gọn, xong chuyện dứt khoát.

Tùy Ngộ lấy điện thoại ra xem thử, chần chừ có nên gọi điện thoại cho cô bạn vừa rồi không. Anh đã về nước khá lâu, còn chưa "giải tỏa" lần nào vì chủ yếu là lười, mà cô bạn hôm nay lại tự mình hiến dâng.

Có điều ắt hẳn đối phương đang giận đến bốc hỏa, anh chẳng có thời gian đâu mà dỗ dành người ta nên đành thôi. Anh đặt điện thoại xuống, lau sơ qua tóc, ngồi trên giường xem email chốc lát rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Tùy Ngộ luôn thức dậy sớm để tập thể dục buổi sáng. Lúc năm giờ, sắc trời ngoài cửa sổ còn tối om om, anh đã trở mình ngồi dậy, ra phòng khách rót nước uống. Vào khoảnh khắc vừa quay đầu lại, anh bị bóng dáng trên sofa thu hút sự chú ý.

Chân Lý nằm cuộn người trên ghế, tuy trong phòng có bật điều hòa nhưng cô chỉ mặc chiếc áo choàng tắm ngắn đi ngủ nên đương nhiên sẽ bị lạnh. Tùy Ngộ có thể mường tượng ra cảnh tối qua Chân Lý ngồi trên sofa rồi ngủ thiếp lúc nào không hay, thảo nào khi anh tắm xong không trông thấy cô đâu.

Trời còn chưa sáng nhưng phản ứng tự nhiên vào buổi sớm mai của đàn ông đã rõ ràng. Huống chi chiếc áo choàng tắm của Chân Lý thật sự không thể che hết được cả cơ thể. Chân cô dài thẳng, ngực không lớn nhưng xinh xắn, lấp ló dưới cổ áo rộng mở, trắng đến mức tỏa sáng.

Tùy Ngộ uống cạn cốc nước trong tay, thầm nghĩ: Tập thể dục buổi sáng cũng không nhất thiết là phải chạy bộ.
2

***

Chân Lý bị đánh thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tùy Ngộ.

"Uống nước không?" Anh đưa cốc nước đến miệng cô.


Đầu Chân Lý đau nhức sau cơn say, phản ứng cũng chậm hơn bình thường, lòng còn đang khó hiểu sao Tùy Ngộ lại ở nhà mình, hơn nữa còn chủ động rót nước cho mình uống. Giấc mơ này đúng là khác người.

Lát sau Chân Lý mới sực nhớ ra, hình như cô đi theo Tùy Ngộ vào khách sạn. Tiến triển của họ nhanh đến chóng mặt như thể một ngày đi vạn dặm, đột nhiên từ "không có hứng thú" lại quá độ lên thân mật đến mức có thể mớm nước.

Chân Lý thuận theo động tác của Tùy Ngộ mà há miệng. Người khác mớm nước luôn không thuận tiện bằng tự mình chủ động, hoặc do góc độ quá thấp không uống được, hoặc là quá cao nuốt không kịp. Giọt nước chảy men theo khóe miệng Chân Lý lăn xuống vùng bóng râm dưới cổ áo.

Tùy Ngộ cất cốc nước đi, Chân Lý nhỏm người với theo cốc nước kia theo bản năng. Cô còn chưa hết khát mà!

Trên đỉnh đầu vang tiếng cười khẽ, một bóng người đổ xuống, Chân Lý ngửa đầu, lòng thầm đấu tranh hai giây để chọn lựa chống cự hay buông xuôi, cuối cùng nằm im để mặc chóp mũi Tùy Ngộ hít hà nơi hõm cổ.

Rõ ràng hai người dùng cùng loại sữa tắm, nhưng nó kết hợp với hương vị phụ nữ trên người Chân Lý lại sản sinh ra mùi thơm khiến người ta chộn rộn. Xúc cảm này dễ chịu hơn cả trong tưởng tượng. Có lẽ ban đêm không đắp chăn, làn da Chân Lý vừa mịn màng trơn bóng vừa lành lạnh hệt như kem, khiến đối phương chỉ muốn cắn mạnh một miếng, thưởng thức hương vị lan tỏa trong khoang miệng.

Tùy Ngộ phải thừa nhận đây là lần anh tương đối hài lòng trong mấy năm gần đây. Nếu Chân Lý không đau đến mức kêu gào ầm ĩ, nhất định sẽ càng khiến anh máu nóng sôi trào.

Tùy Ngộ không thích kiểu kín đáo của phụ nữ phương Đông, họ luôn thích giả bộ e dè, cho rằng trong quá trình càng rên la đau đớn thì đối phương càng có cảm giác thỏa mãn. Trên 3thực tế, đa số đàn ông không có máu bị ngược và thích ngược sẽ không thích điểm này. Trong chuyện chăn gối, Tùy Ngộ thích kiểu bạn tình bạo dạn biểu đạt niềm vui thích, như vậy hai bên đều có thể hưởng thụ nhiều hơn.

Thời điểm bật đèn lên, Tùy Ngộ nhìn Chân Lý co ro trên giường, khẽ nhíu mày: "Em ổn không?"

Dù rằng khi nãy Chân Lý kiên quyết đòi dời chiến trường từ sofa sang giường, nhưng cô thật sự vẫn không thấy khá hơn. Cô đã đánh giá sai thực lực của đối phương. Rốt cuộc bơ sữa và thịt bò của đế quốc Mỹ đã nuôi dưỡng ra thứ "vũ khí" quái quỷ gì thế này? Trao lần đầu tiên cho Tùy Ngộ rõ là quyết định sai mười mươi.

"Đi tắm đi, tôi bật nước giúp em." Tùy Ngộ nhẫn nại nghiêng người kéo Chân Lý đang nằm vật trên giường.

Chân Lý hơi tức giận gạt tay Tùy Ngộ ra. Rõ ràng giữa chừng cô đã cầu xin anh dừng lại, vậy mà người này lại càng ra sức giày vò cô.

Trong lúc lôi kéo, Tùy Ngộ vô tình thấy được vết máu trên giường, không khỏi ngẩn người: "Em đến ngày ấy hả?"


Chân Lý cứng đờ người, nhìn về phía vết máu trên ga giường rồi lắc đầu.

Trong chốc lát không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, Tùy Ngộ hắng giọng: "Có lẽ ngâm mình trong bồn tắm sẽ bớt đau hơn."

Anh bế Chân Lý rời giường đi đến phòng tắm một cách rất đỗi lịch sự, tay không sờ soạng, mắt không nhìn lung tung.

Chân Lý ngâm mình trong bồn tắm mười lăm phút mới cảm thấy như mình được sống lại.

"Tôi đã gọi..." Tùy Ngộ nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa quay người nhìn thấy Chân Lý thì quên mất lời muốn nói.

Chân Lý đi chân trần, mặc áo sơ-mi trắng của Tùy Ngộ. Chiếc áo rộng thùng thình như thể đang treo trên người cô, toát lên nét ngây thơ xinh đẹp. Lúc cô không trang điểm thì gương mặt xinh đẹp non nớt, nhất là ánh mắt cứ như được gột rửa, long lanh ánh nước tựa chú nai con đang hoang mang và sợ hãi.

Lần đầu tiên Tùy Ngộ thấy được dáng vẻ yếu đuối sợ sệt này của cô.

Quả thật lúc này Chân Lý khá khiếp đảm, bởi vì cô đang "thả rông". Đồ lót đã bẩn nên không thể mặc lại, hai chân cô khép chặt sít sao, đầu ngón chân bất giác quặp lại bám vào sàn nhà vì căng thẳng.

"Có thể..." Chân Lý định nói với Tùy Ngộ rằng, anh có thể nhờ người mua một bộ đồ nữ mang đến đây không, vì cô không thể mặc lại bộ tối qua giữa lúc ban ngày ban mặt thế này.

Chẳng qua Chân Lý vừa lên tiếng đã thấy Tùy Ngộ đi về phía mình, hai tay anh quấn lấy eo cô, nhấc cả người cô rồi đặt lên bàn ăn. Tùy Ngộ cưỡng ép chen người vào đứng giữa hai chân Chân Lý. Mặt cô bỗng đỏ au, mắt không dám nhìn vào anh.

Khi nãy vì Chân Lý kêu la nên thực tế Tùy Ngộ vẫn chưa thỏa mãn. Đây mới chỉ là lần thứ hai mà Chân Lý đã được tay lão luyện Tùy Ngộ dẫn dắt cho trải nghiệm tư thế mới, đồng thời còn là trải nghiệm ở vùng đất mới.


Hiển nhiên hai người đã bỏ qua bữa sáng, Chân Lý nằm co rút trên giường, vừa mệt vừa đói vừa đau. Tuy rằng lần này Tùy Ngộ đã nhẫn nại hơn rất nhiều, cũng dừng lại quan tâm đến cảm xúc của cô, song Chân Lý vẫn cảm thấy không thể nắm bắt được anh.

"Tôi đã gọi người chuẩn bị bữa sáng khác, đang đặt trên bàn." Tùy Ngộ vừa cài măng sét áo vừa nói.

Chân Lý không cử động nổi dù chỉ một đầu ngón tay, cô nhắm mắt và khe khẽ "ừ" một tiếng.

"Tôi còn có việc phải đi trước. Lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến cho em."

Chân Lý "ừ" có lệ lần nữa.

Trên thực tế, Tùy Ngộ chưa đi được bao lâu, Chân Lý đã ngồi dậy, phiền não cào tóc, sau đó đứng dậy mặc quần áo. "Phim hay" đã kết thúc, chỉ còn lại tịch liêu, lòng người không khỏi trống vắng.

Đừng thấy hôm nay cô "phóng túng buông thả" mà lầm, mười mấy năm trước cô đều là con gái nhà lành, học sinh "ba tốt" đấy, tấm màng kia vẫn có một ý nghĩ thần thánh với cô. Hôm nay đột nhiên mất đi, dĩ nhiên cô chưa quen ngay được.

Tuy nhiên, điều không quen nhất lại là, cô vốn tưởng rằng khi mất đi sự trong trắng con gái sẽ bị vô cùng chấn động, nhưng giờ phút này lòng cô lại bình tĩnh đến mức gần như chết lặng. Kiểu tương phản giữa thực tế và tưởng tượng này càng lúc càng rõ rệt khiến Chân Lý hoàn toàn mờ mịt, không rõ bản chất con người cô đã biến xấu hay là quan niệm cũ kỹ kia đã quá lỗi thời.

Chân Lý bỗng nghĩ, nếu Giáo sư Lương biết cô tùy tiện quan hệ với đàn ông chắc sẽ giận đến nổ phổi nhỉ? Mà cũng chưa chắc, Giáo sư Lương thất vọng về cô như vậy, có lẽ giờ đây bà không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này đâu.

Lúc đón được Chân Lý ỉu xìu như quả dưa héo dưới tầng khách sạn, máu hóng hớt của Tô Cách Cách trào dâng: "Sao, sao?"

Vì muốn hóng được chuyện "xôi thịt", cô nàng không tiếc bóp vai đấm lưng cho Chân Lý, chủ động bảo đến khách sạn đón cô.

Chân Lý nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ tận tình chốc lát, lại nhớ đến "năm tháng đói khát" kia, không nhịn được mà than thở với Tô Cách Cách: "Mình không cảm thấy chuyện đó có gì đáng để cậu mong ngóng hằng đêm hưởng lạc."

Nếu nhận xét Chân Lý chỉ là người giả phóng khoáng, thì Tô Cách Cách chính là phóng khoáng thật sự. Vào sinh nhật hai mươi tuổi của cô nàng, nhóm bạn bè hư hỏng đã tặng cho Tô Cách Cách một gã trai bao, giá tiền dĩ nhiên không rẻ, Tô Cách Cách cũng hớn hở nhận lấy. Mấy năm qua cô nàng lại thay bạn trai thay như thay áo, hô hào nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng phải hưởng thụ bản năng trời ban.

Tô Cách Cách vừa nghe lời Chân Lý nói thì tỏ vẻ kinh ngạc đến khoa trương: "Vậy là Tùy công tử 'yếu' hả?"

Chân Lý không đáp lời, Tô Cách Cách lại tự nhủ: "Cũng phải, chuyện này đúng là không thể xem vẻ bề ngoài. Nhà vô địch quả đấm thép gì đó không phải cũng là cún con thôi sao?"


"Cái gì mà cún con, là chó sói thì có. Còn là kiểu chưa dứt sữa nữa!" Chân Lý bị lời nói của Tô Cách Cách chọc giận đến quên mất ý tứ, vừa dứt lời đã bắt đầu hối hận.

Tô Cách Cách cười khinh thường Chân Lý: "Anh ta không chê bai bầu sữa kia của cậu à?"

Chân Lý ôm ngực trừng mắt nhìn hai "quả đu đủ" của Tô Cách Cách.

Một khi đã rà trúng đài phát thanh thì làm sao Tô Cách Cách có thể không truy hỏi đến cùng chuyện này chứ. Chân Lý bị Tô Cách Cách quấy rầy đến phát cáu: "Mình có cầm thước đo đâu mà biết dài bao nhiêu? Lẽ nào lúc làm chuyện đó còn phải đo dài ngắn á!"

Kết quả Tô Cách Cách gật đầu như băm tỏi, Chân Lý lắc đầu ngao ngán.

"Đi mua thuốc cho mình đi, mua luôn chai nước suối." Chân Lý bảo Tô Cách Cách dừng xe trước cửa hiệu thuốc.

Tô Cách Cách lắc đầu nguầy nguậy: "Tùy công tử quá đáng thế, không sử dụng biện pháp an toàn luôn à?"

"Có sử dụng." Bởi vì cách đó không chỉ bảo vệ cho phụ nữ mà còn bảo vệ cho cả đàn ông.

"Vậy cậu còn mua thuốc cái gì?" Tô Cách Cách khó hiểu.

Chân Lý khinh bỉ nhìn Tô Cách Cách quá thiếu hiểu biết: "Xác suất mang thai khi sử dụng 'áo mưa' là 15%, nếu có thể sử dụng đúng thì tỷ lệ thất bại có thể giảm xuống còn 1,5 đến 4,2%. Nhưng trong quá trình sử dụng thực tế, tỷ lệ thất bại có thể đạt từ 10% đến 15%. Mình không biết sử dụng thế nào mới là đúng, tóm lại cẩn thận đề phòng chuyện bất trắc vẫn hơn, mau đi mua thuốc đi."

Sau khi được Chân Lý phổ cập kiến thức khoa học phổ thông, Tô Cách Cách liền nhẩm tính tỷ lệ của mình, cảm thấy bản thân cần chuẩn bị sẵn que thử thai bỏ túi mọi lúc mọi nơi.

"Ơ khoan, cậu uống thuốc cơ mà, sao mình phải đi mua?" Tô Cách Cách chợt nhớ lại.

"Bởi vì xấu hổ chứ sao." Chân Lý trả lời như lẽ đương nhiên.

Chào các bạn, đến đây là hết phần post preview của sách xuất bản rồi. Nếu các bạn thích tác phẩm này của Minh Nguyệt Đang, mời theo dõi fanpage của công ty sách Vanvietbook để kịp thời nắm bắt thông tin phát hành của tác phẩm. Cảm ơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận