Chân Ma

Ma Kha bắt đầu tỉnh lại, tại sao hắn lại tỉnh lại sớm như vậy?

Vẫn chưa được, cơ thể của Ma Kha vẫn còn chưa hấp thu hoàn toàn huyết lực từ trận pháp này, rốt cuộc thì ai đã làm phiền hắn cơ chứ?

Ma Kha mở mắt, trước mắt hắn là hai đứa con nít tuổi chỉ tầm sáu, bảy. Hai đứa nó đang đứng trân trân nhìn hắn với khuôn mặt sợ hãi. Ra là hai đứa oắt con này đánh thức hắn, Ma Kha lại nhìn xem cái hồ máu, vẫn chưa cạn. Tức là khoảng thời gian hắn bế quan vẫn còn chưa quá ba mươi năm.

Thật đáng giận, kế hoạch cả đời hắn chuẩn bị. Thậm chí còn giết tất cả người có trong huyết thống với mình để bày ra Tế Huyết Trận, nay lại bị hai đứa nhóc bình thường phá hoại. Tuy không biết vì sau bọn chúng vượt qua được chướng khí từ lưu huỳnh nhưng giờ Ma Kha không quan tâm nữa, hắn chỉ biết kế hoạch của mình vừa bị hai đứa nhóc người phàm phá tan.

“Các ngươi phải chết. Chỉ cần cho ta thời gian, thêm một hai chục năm nữa. Ta có thể đột phá Luyện Khí Kỳ, trở thành một tu sĩ Hóa Khí cường đại. Ta sẽ tế sống hai đứa nhóc bọn mày cho há giận”

Càng lấy lại bình tĩnh Ma Kha càng trở nên tức giận. Hắn vốn tưởng trốn tới một khu vực hẻo lánh như thế là đủ an toàn, thậm chí hắn còn dày công bày thêm rất nhiều lưu huỳnh xung quanh để ngăn không cho bọn phàm nhân quấy nhiễu, nào ngờ sau cùng hắn có tính toán bấy lâu vẫn không bằng trời tính.

Trần Vũ quỵ xuống đất. Cái xác vốn đã rất kinh dị rồi, nay lại còn mở miệng đe dọa bọn nó nữa, giờ Trần Vũ đã thật sự hối hận vì nghe theo lời của Sở Nhu, nếu cứ thế để yên thì chẳng phải bây giờ cả hai đứa đều an ổn sao. Sở Nhu thì khác, nó tuy có sợ nhưng nó biết rằng mình đã đến đúng chỗ rồi.

“Ngươi là người tu tiên?” Sở Nhu nuốt nước bọt, sau khi trấn tĩnh lại con bé lấy hết can đảm hỏi.

Ma Kha vốn đang tức giận khi nghe tới câu này thì dịu lại một chút. Không có chuyện một kẻ bình phàm lại biết tới người tu tiên bọn hắn, hai đứa nhóc trước mắt này chắc chắn phải có vấn đề. Ma Kha bình tĩnh quan sát xung quanh, hắn thử cử động tay chân thì phát hiện ra cơ thể mình không còn di chuyển được nữa.

Toàn bộ cơ thể của hắn bị một nguồn linh lực kỳ lạ trói chặt. Mà nguồn linh lực ấy lại xuất phát từ một con gao găm cắm trước hồ máu. Sau đó Ma Kha mới nhìn vào những tảng đá gần đó. Phía trên có dính vài giọt máu, mà những giọt máu ấy lại chứa một loại linh lực cực kỳ tinh thuần, tuy không nhiều nhưng nồng độ của nó lại cực kỳ tinh khiết.

“Ngươi nhận ra rồi đúng không? Con dao găm kia có tác dụng trói buộc âm vật. Ngươi chưa hấp thụ hết máu từ hồ cho nên chưa thể đột phá nên hiện tại ngươi chỉ là một cái xác có linh trí thôi, nói trắng ra ngươi đã chết từ ngày ngươi bắt đầu dùng tà thuật này rồi”

Ma Kha lại lần nữa ngạc nhiên khi con bé trước mắt lại biết nhiều tới vậy. Qủa thật, bây giờ hắn chỉ là một cái xác còn giữ lại thần trí, nếu không sớm đột phá thì chắc chắn sẽ có ngày hắn tan thành mây khói. Theo lý thông thường sau khi đột phá lên Hóa Khí người ta sẽ có cơ hội gột rửa hết tạp chất trong cơ thể để thân thể của họ phù hợp hơn với việc tu tiên. Còn Ma Kha thì chỉ muốn dùng cơ hội gột rửa đó giữ cho thân thể cương thi của hắn không thối rửa và bản thân hắn cũng giữ được thần trí.

“Không sai? Tế Huyết Trận là phương pháp cơ bản để luyện ra cương thi của Thi Quan Đình. Ta vốn muốn sở hữu cả thân thể mạnh mẽ của cương thi cho nên mới dùng cách này, chứ kẻ có thiên phú như ta đột phá Hóa Khí cũng chả có gì mạnh mẽ, sớm muộn cũng bị xâu xé” Ma Kha nói, với thiên phú của hắn đột phá lên Hóa Khí phải mất rất nhiều thời gian mà sau khi đột phá lên Hóa Khí cũng chưa chắc đã hơn ai, so với những thiên tài của các tông môn lớn thì hắn chả là gì cả.

“Ta muốn thỏa thuận. Với lũ nhóc con như các ngươi ta cũng chẳng muốn giết làm gì cho phiền phức. Các ngươi thả ta ra, ta lập tức sẽ rời đi. Còn bằng không để ta thoát ra, hai đứa chúng mày sẽ là hai cái xác trong cái hồ máu này đấy” Ma Kha vừa dứt lời đã cựa quậy mạnh, như minh chứng cho việc hắn hoàn toàn có thể thoát ra được.

Sở Nhu cố giấu nét mặt lo lắng của mình đi. Bàn thân con bé cũng bắt đầu cảm nhận được sự lung lay của con dao găm, trong đầu Sở Nhu hiện lên ý nghĩa bỏ chạy nhưng cũng rất nhanh chóng ý định đó đã được dập tắt.

Nếu không phải là bây giờ, thì không biết tới bao giờ.

“Đồng ý nhưng ta cũng muốn ngươi đáp ứng ta một điều kiện” Sở Nhu cố tỏ ra mình không hể sợ hãi nhưng dù có cố đến đâu thì hai chân của con bé cũng run run.

“Điều kiện gì? Các ngươi muốn có tiền? Hay các ngươi muốn được làm hoàng đế?” Ma Kha dần mất đi sự kiên nhẫn, hắn phải thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hắn muốn thân xác của Sở Nhu hay nói đúng hơn con bé trước mắt kia có một dòng máu mang linh lực dày đặc. Nếu hắn có thể chiếm lấy thân thể của con bé cộng với việc hắn có kỳ ngộ riêng, việc tu tiên sẽ không còn bất cứ khó khăn nào nữa.

Thiên phú của con bé và bảo vật mà ai cũng muốn có.

“Ta muốn Định Hồn Châu” Sở Nhu vừa dứt lời, sắc mặt của Ma Kha lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Làm sao ngươi biết?” Ma Kha lạnh giọng. Khuôn mặt đằng đằng sát khí.

“Ma Kha, xuất thân trong một gia tộc chuyên trồng linh thảo cho môn phái tu tiên nhỏ tên Linh Tông, vào ba mươi năm trước khi Định Hồn Châu được phát hiện ở Thanh Hà Tiên Vực, Linh Tông là một trong những môn phái đầu tiên bị xóa xổ trong vòng xoáy tranh giành bảo vật này. Kỳ lạ thay, một gia tộc trồng linh thảo chẳng có ai có tu vi cao siêu lại không chết một ai cả, nói đúng hơn là không có một cái xác nào của họ cả. Mười mấy năm trước, người ta lại phát hiện ra ngươi lén mua lại bí pháp luyện cương thi của Thi Quan Đình. Kẻ khác không hiểu về Định Hồn Châu, nhưng ta hiểu. Ta hiểu khả năng tăng cường thần hồn một cách mạnh mẽ của nó, sỡ hữu một thần hồn mạnh mẽ thì thiếu gì cách để mình mạnh mẽ hơn. Trong số đó có cả việc biến mình thành cương thi mà không lo lạc mất thần trí”

Sở Nhu càng nói càng đắc ý, con bé chưa bao giờ gần với viên ngọc này tới vậy. Trong số ba ngàn bảo vật cần thiết để cải mệnh cho con bé thì viên Định Hồn Châu này là món cuối cùng. Bất đắc dĩ cha của con bé mới mang nó đi tìm viên Định Hồn Châu xuất hiện ở Thanh Hà Tiên Vực này khắp nơi. Kẻ yếu nhược trong gia tộc nhà họ Sở không có tý quyền lực nào cả, cho nên hai cha con Sở Nhu mới phải cực khổ thế này.

“Không sai, ngươi xem ra cũng không phải là kẻ bình thường”

Ma Kha vừa nói vừa cựa quậy mình, làm Sở Nhu và Trần Vũ lo lắng ra mặt. Cả hai cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển, hồ máu vừa yên lặng được một chút lại bắt đầu sôi sùng sục thêm một lần nữa. Những cái xác bị đính lên mấy cái cây cao bắt đầu di chuyển.

“Cơ thể của ngươi tinh thuần linh lực như thế, không tu luyện chi bằng nhường nó cho ta đi” Ma Kha vừa nói vừa cười sằng sặc, mấy cái xác theo sự điều khiển của hắn bò dưới đất sau đó đứng thẳng dậy mà mấy cái đầu lâu dưới hồ máu cũng bắt đầu mở miệng ra cười.

“Định Hồn Châu quả là một bảo vật kỳ lạ. Với nó ta không chỉ tăng cường thần hồn của mình mà còn có thể điều khiển nhưng thân thể yếu nhược. Ta chưa hoàn toàn kiểm soát được khả năng này nhưng hai đứa nhóc bọn mày cứ chậm chậm hưởng thụ đi”

Trần Vũ đứng dậy kéo tay Sở Nhu chạy thật nhanh nhưng Sở Nhu thì cứ níu hắn lại, Trần Vũ toan bỏ con bé lại để chạy một mình nhưng sau khi suy nghĩ một lát hắn lại thôi không chạy nữa. Cho dù có thoát mà để Sở Nhu có mệnh hệ gì thì hắn sẽ nhục nhã tới mức nào.

Sở Nhu lấy mấy cái bình tro cốt thêm tro vào trong Hộ Tiên Đăng. Ngọn lửa xanh lại lần nữa bùng lên mạnh mẽ, Sở Nhu ra tay trước. Con bé điều khiển những ngọn lửa của mình bay tới tấn công những cái xác đang chạy về phía hai người. Ngọn lửa đẩy mấy cái xác lùi lại mấy bước nhưng vẫn không đủ mạnh để thiêu cháy chúng.

“Sao mấy cái xác không bị thương tổn gì hết vậy?”

Trần Vũ thấy đòn tấn công của Sở Nhu không có tác dụng thì lo lắng hỏi. Bản thân nó cũng cảm thấy giờ mình quá vô năng, đêm nay đi nó không mang theo Phá Phong nên chẳng có cách nào để giúp đỡ Sở Nhu cả. Nếu chẳng may Sở Nhu hết cách thì chắc chắn Trần Vũ cũng sẽ chịu chết nơi này.

“Con oán thi bên ngoài là do một cái xác chết trong đây ngưng tụ oán khí mà thành, nó tính về âm vật. Còn mấy cái xác ở đây dù trong gớm giếc cỡ nào thì cũng chỉ là xác người, không tính là âm vật. Lửa từ Hộ Tiên Đăng chỉ có thể làm tổn thương âm vật thôi, hiểu chưa?”

Sở Nhu lắc đầu, chính nó cũng không biết vì sao nó lại đi trả lời Trần Vũ trong tình cảnh này.

“Xong rồi, tớ xin lỗi. Tớ không ngờ là còn cả vụ điều khiển xác chết này”

Sở Nhu thấy lửa từ Hộ Tiên Đăng của mình chả mảy may tổn thương gì được đám xác chết nên tuyệt vọng than thở. Con bé cũng nhắm mắt lại chờ chết, đám xác chết lao tới mỗi lúc một đông, Sở Nhu buông Hộ Tiên Đăng ra rồi bản thân cũng quỵ xuống.

Nhưng lâu quá, con bé chả cảm thấy thân thể mình có tí gì đau đớn cả. Theo lẽ thường thì những cái xác chết kia phải xé xác Sở Nhu ra rồi chứ, hay là Ma Kha quyết định tha cho hai người bọn nó.

Sở Nhu he hé mở mắt. Trong ánh trăng mờ mờ đêm đó, nó không thấy được gì nhiều.

Chỉ thấy Trần Vũ đang tay không vào trong đám xác chết đánh đấm điên cuồng. Thấy những vết thương loang lỗ do những cái xác kia cào cấu, thấy ánh mắt liều lĩnh của Trần Vũ.

“Tớ phải sống? Không được chết trong cái hoàn cảnh này. Sở Nhu, cậu có muốn sống không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui