Chân Mệnh Hoàng Hậu

“Không thể nào!” An Dương vung tay lên không chút do dự nói: “Mẫu hậu
luôn nói ca ca mỗi ngày đều vội đến mức chân không chạm đất, ngay cả hai người chúng ta muốn gặp huynh ấy còn khó, làm sao huynh ấy có thời gian đi gặp tỷ tỷ xinh đẹp nào khác, khẳng định là ngươi nhìn nhầm rồi,
tuyệt đối không có khả năng, ca ca của ta không phải người như vậy.”

A Đoàn cúi đầu nhìn chằm chằm vết mực trên ngực áo, chiếc váy màu tím
nho vừa mới thay đã bẩn hết rồi, chỗ ngực áo bị An Dương trực tiếp vẩy
mực lên. Vội vàng thanh minh cho ca ca mình, An Dương cũng không ý thức
được là tay vẫn đang cầm bút. Nhìn theo ánh mắt của A Đoàn một hồi, mặt
cũng ngẩn ra.

”Ta sai rồi!”

Được rồi, dù sao lần này cũng do lỗi của nàng, không so đo nữa. A Đoàn
đưa tay lấy khăn tuỳ tiện lau qua vết mực nước trên áo rồi vứt lên trên
bàn.

”Được rồi, nhanh viết đi, tối nay ngươi thực sự không muốn ngủ nữa sao?”

Không muốn tiếp tục đề tài kia nữa nhưng An Dương lại không chịu buông
tha: “Cái này không cần sốt ruột, tối nay ta vốn cũng không có ý định đi ngủ. Ngươi mau nói cho ta biết trước, tỷ tỷ xinh đẹp mà ca ca thích là
ai? Ngươi nhìn thấy ở đâu?” Nghĩ ngợi một chút lại lắc đầu: “Không đúng, từ trước đến nay ngươi đều rất nghe lời ca ca, những chuyện như này làm sao ca ca có thể nói cho ngươi biết chứ.”

Nói xong đã cảm thấy hưng trí bừng bừng, vứt bút lông qua một bên chống
khuỷu tay lên bàn, hai tay chống cằm trừng to mắt chờ đợi.

A Đoàn đưa tay đẩy mặt An Dương qua, đẩy nàng về chỗ ngồi: “Ngươi còn
muốn Tiểu Hồng nữa hay không hả?” Ngữ khí cũng trở nên hung dữ. Nhưng mà An Dương căn bản là không sợ, A Đoàn chỉ là con hổ giấy! Trực tiếp lắc
đầu: “Nếu hôm nay ngươi không nói cho ta biết, ngày mai ta sẽ đi hỏi mẫu hậu!”

”Ngươi là cái đồ mách lẻo sao, còn không biết xấu hổ!”

An Dương không hề cảm thấy mất mặt, giương cằm đắc ý nói: “Chỉ cần đạt được mục đích là được.”

”Ngươi mau nói cho ta biết đi, ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không nói với ai đâu!” Nói rồi còn giơ bốn ngón tay lên thề.

A Đoàn cùng An Dương lớn lên, đã sớm hiểu rõ tính tình của nàng ấy, cho
dù không nói cho nàng ấy biết nàng ấy cũng sẽ không nói với hoàng hậu
nương nương, chỉ là sẽ một ngày ba bữa quấn lấy mình, làm phiền mình.
Trong đầu chợt nhớ lại An Dương vì muốn được cưỡi ngựa mà quấn lấy hoàng hậu nương nương cả ngày, thân mình nhỏ run lên, thật không muốn nếm thử cảm giác đó chút nào.

Hơn nữa chuyện này nàng cũng nghĩ không thông, tìm người nào đó nói ra cũng tốt.

Đưa tay ngoắc ngoắc, An Dương nghe lời vội đưa lỗ tai tới, A Đoàn nghĩ

ngợi một chút, vẫn quyết định nói từ đầu: “Ngươi cũng biết thái tử ca ca không thích màu đỏ đúng không, bản thân huynh ấy không thích màu đỏ,
cũng không cho ta dùng màu đỏ, ngay cả hoa cài đầu cũng không thể có màu đỏ, quần áo càng không thể.”

Kỳ thật chính nàng rất thích màu đỏ, vì cái gì mà thái tử ca ca lại chán ghét đến vậy?

An Dương gật đầu, cái này thì rất rõ ràng. Cũng không có lí do gì, chỉ
là không thích, trong cung của huynh ấy không được phép có chút màu đỏ
nào, còn những nơi khác thì mặc kệ. Nghe mẫu hậu nói, trước kia trong
mắt ca ca dù chỉ một điểm màu đỏ cũng không thể nhìn đến.

”Nhưng mà...” A Đoàn vặn chân mày, có chút do dự nói: “Ngày đó ta lén
lút chạy đến thư phòng của thái tử ca ca chơi, thế nhưng lại nhìn thấy
trên bàn của huynh ấy có một bức hoạ chưa vẽ xong...”

An Dương khó hiểu hỏi lại: “Ngươi nói nhanh quá ta nghe không hiểu,
tranh vẽ thì làm sao? Tài nghệ vẽ tranh của ca ca rất tốt, sư phó cũng
khoe rằng huynh ấy rất có thiên phú, vẽ tranh là chuyện rất bình thường
mà!”

”Ai nha!” A Đoàn cắn môi nói: “Vẽ tranh đương nhiên không thành vấn đề,
nhưng người mà huynh ấy vẽ chính là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử
rất xinh đẹp. Quan trọng nhất là vị nữ tử kia mặc một thân hồng y. Loại
xiêm y kia ta đã từng thấy qua, chính là giá y mà chỉ có tân nương tử
mới mặc!”

Thời điểm vừa nhìn thấy bức tranh kia A Đoàn thật sự rung động, không
phải do nữ tử kia quá xinh đẹp, cũng không phải do tài nghệ vẽ tranh của thái tử ca ca có bao nhiêu xuất sắc. Thứ hấp dẫn nàng chính là màu đỏ
tiên diễm đó, giống như ngọn lửa vậy. Thậm chí không tự chủ được sờ vào, tưởng tượng chính mình mặc bộ quần áo màu sắc này vào sẽ như thế nào?

Từ nhỏ đến lớn, màu đỏ tiên diễm như vậy chưa từng xuất hiện trước mặt
nàng, bởi vì thái tử ca ca không cho phép. Nhiều nhất chỉ là màu hồng
nhàn nhạt, màu đỏ tuyệt đối không thể.

Vừa nhìn thấy lần đầu tiên, nàng liền thích.

”Haiz...” A Đoàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, An Dương cũng nghĩ
không thông. Ca ca vẽ tân nương tử mặc giá y đỏ ư? Điều này sao có thể!
Cho dù có đem chuyện này nói cho mẫu hậu, bà cũng cho là nói đùa. Nhưng
mà, A Đoàn sẽ không bao giờ lừa mình, không nói chính là không nói, nếu
đã nói ra thì nhất định là lời nói thật.

Khó có thể không suy nghĩ kỹ lại một trận.


”Khả...khả năng là ca ca nhìn thấy tân nương tử xuất giá ở đâu đó, cho nên mới vẽ lại...”

Lời này nói ra, An Dương đến chính mình còn không thể tin, cho dù tuổi
còn nhỏ cũng biết lúc tân nương tử xuất giá đều có khăn che mặt, đến nhà chồng mới có thể vén lên, còn phải là chính tay phu quân của mình vén
lên.

Ca ca nhìn thấy mặt tân nương tử ở đâu được chứ?

Từ lúc nhìn thấy bức hoạ đó đến giờ cũng đã qua ba tháng, A Đoàn vẫn còn nhớ như in màu đỏ tiên diễm ấy, thật sự muốn chính mình được mặc vào.
An Dương lại hiểu nhầm nàng, thấy nàng không nói lời nào thì cho rằng
nàng hờn dỗi, đưa tay đẩy đẩy A Đoàn,vội vàng cam đoan: “Ngươi yên tâm,
mặc kệ ca ca nhìn thấy ở đâu, cô gái kia cũng đã được gả ra ngoài, không thể có quan hệ gì với ca ca được!”

”Ngươi yên tâm, ta chỉ thừa nhận ngươi là tẩu tử của ta thôi!”

”Những người khác cũng đừng nghĩ đến việc bước vào cửa, ta sẽ không để các nàng tiến vào đâu!”

An Dương thật tâm cam đoan, A Đoàn cũng tin tưởng những lời nàng ấy nói
là thật, chỉ là A Đoàn có chút dở khóc dở cười, điều nàng đang nghĩ đến
không phải chuyện đó nha! Còn chưa kịp giải thích, Bích Sơ cô cô từ bên
ngoài nhanh chóng đi vào, chưa thấy người đã nghe tiếng: “Làm sao vậy,
lại cãi nhau sao?”

Tiểu hài tử có khi nào là không cãi nhau? An Dương và A Đoàn - hai người cũng đã nháo không biết bao nhiêu lần. Lần đầu tiên cãi nhau, hoàng hậu còn tách hai người ra, định nói chuyện phải trái một chút, kết quả còn
chưa kịp nói chuyện, hai người đã vui vẻ với nhau. Còn chưa khóc xong đã bắt đầu cười, hoàng hậu thấy vậy cũng lười quản, cứ để tùy ý hai nàng.

Bích Sơ ngược lại không yên tâm, vừa nghe âm thanh có chút lớn vội tiến
vào. Kết quả vừa đi qua tấm bình phong, nhìn lên thì thấy, công chúa đã
không còn ngồi ở đúng chỗ của mình, ngược lại Hứa tiểu thư không hề xê
dịch, chỉ là, y phục bị làm sao thế này? Nhanh chóng đi vào nhìn kỹ, tất cả đều là vết mực. Vừa nhìn vẻ sốt ruột của công chúa, lại nhìn sang vẻ mặt phiền muộn của Hứa tiểu thư, Bích Sơ đã có kết luận của mình.

Hai bên đều không thể đắc tội. Bích Sơ thật sự sợ A Đoàn sẽ khóc, tiểu
cô nương này vừa khóc thì có thể khóc đến mức gọi cả thái tử đến.

Bích Sơ vội vàng cầm lấy khăn tay mà A Đoàn vừa tuỳ tiện vứt trên bàn
cuống quýt lau ngực áo nàng, miệng còn lẩm bẩm: “Công chúa, chẳng phải
nô tỳ đã nói với người sao, tuy rằng mực nước chỉ dính lên quần áo, mà
cho dù dính lên mặt thì tắm rửa cũng sạch được nhưng làm sao có thể lấy
mực nước ra chơi chứ!”

”Hơn nữa tiểu thư cũng chẳng phải bọn hạ nhân, sao có thể làm ra việc như vậy!”


Nói giống như là đối với bọn hạ nhân thì có thể làm như vậy, A Đoàn và
An Dương đều đồng thời nghe hiểu những lời này. A Đoàn đang mở miệng
muốn giải thích, An Dương lại nhanh hơn nàng một bước nói: “Cô cô, ta
biết sai rồi, người đừng nói nữa, lỡ mẫu hậu nghe được lại mắng ta. Lần
sau ta cũng không dám nữa, cô cô đừng nói với mẫu hậu có được không?”

Rõ ràng không phải như vậy, A Đoàn trừng to mắt nhìn An Dương, An Dương
lại nhíu máy ra hiệu, lắc lắc đầu. Việc này cũng không thể để mẫu hậu
biết, nếu mẫu hậu biết chuyện nhất định sẽ tìm ca ca để hỏi. Mà nếu ca
ca biết được, A Đoàn thì không có việc gì nhưng chính mình nhất định sẽ
bị phạt.

Quả thật Bích Sơ có chút tức giận, cảm thấy An Dương làm như vậy là
không được nhưng lại không thể trách mắng, đành nghiêm mặt: “Nếu công
chúa đã biết sai, vậy làm sai thì phải chịu phạt, chuyện tối nay nô tỳ
sẽ không nói với hoàng hậu nương nương, nhưng tiểu thư cũng không thể
giúp công chúa chép sách nữa, người hãy tự chép cho xong đi.”

An Dương dừng động tác, nghiêng đầu nhìn đống sách trên bàn, thực tế thì A Đoàn đã chép xong một nửa của nàng ấy, còn lại đều là phần của mình,
dù sao cũng vẫn nên tự mình chép. Cắn răng đáp ứng, dù sao cũng chỉ là
chép sách, nếu để mẫu hậu hoặc ca ca biết chuyện,nhất định sẽ bị phạt
gấp bội.

Lúc này Bích Sơ mới hài lòng, vội vàng dẫn A Đoàn đi thay quần áo, còn tự mình đưa nàng trở về Đông cung.

A Đoàn vẫn đang suy nghĩ về bộ quần áo kia, nghĩ về màu đỏ tiên diễm
kia, căn bản cũng không nghĩ đến những chuyện An Dương nói. Trở lại Đông cung, quả nhiên thái tử ca ca vẫn chưa về, A Đoàn nói chuyện với Giang
Vạn Lí vài câu, liền tuỳ ý để cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu rồi lên
giường. Vốn cho là sẽ không ngủ được nhưng mà vừa lên giường, nhìn thấy
màu xanh quen thuộc trên đỉnh đầu, nhìn một chút ánh mắt liền mơ màng,
chỉ trong chốc lát đã ngủ say.

Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

A Đoàn và An Dương còn chưa bắt đầu học quy củ, hoàng hậu nương nương
nói các nàng hiện tại còn nhỏ, lúc ngủ cũng là lúc vóc dáng phát triển
nên không cần phải dậy sớm, cũng không cần đến thỉnh an mỗi ngày, lúc
nào ngủ đủ rồi tự tỉnh dậy là được, chỉ có điều buổi tối không được ngủ
quá muộn.

A Đoàn mơ mơ màng màng để cung nữ rửa mặt chải đầu, mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn sáng mới có chút thanh tỉnh. Cắn một miếng sủi cảo rồi quay
sang hỏi Giang Vạn Lí đứng bên cạnh: “Thái tử ca ca đến thư viện sao?”

Giang Vạn Lí đem canh hạt sen bách hợp để vào trong tầm tay A Đoàn:“Vâng, thái tử nói tiểu thư ở nhà ngoan ngoãn, giữa trưa người sẽ trở về dùng bữa cùng tiểu thư.”

A Đoàn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ngừng một chút lại nói: “Hôm nay trời nóng, ta cũng không muốn tìm An

Dương chơi. Tối qua nàng ấy phải chép sách đến khuya, hôm nay không biết còn ngủ đến khi nào. Không qua bên đó nữa, ta chỉ ở trong phòng chơi
thôi, ngươi cũng không cần để ý đến ta đâu, cứ đi làm việc của ngươi là
được.”

Lời này nghe qua rất bình thường, Giang Vạn Lí cũng không để ở trong
lòng, như thường lệ dặn dò vài câu, lại nói lát nữa nếu muốn thì cho bọn cung nữ che dù cho tiểu thư ra ngoài chơi một chút cũng được. A Đoàn
đáp ứng qua loa, nhanh chóng ăn đồ ăn sáng liền chạy về phòng của mình.
Giang Vạn Lí cũng không nghĩ nhiều, dặn dò cung nữ hầu hạ xong thì quay
đi làm việc của mình.

A Đoàn cho mọi người lui hết ra ngoài, khép cửa phòng lại, sau đó lập tức mở ra một cánh cửa ngầm trong phòng.

Sau cánh cửa chính là lối đi dẫn từ phòng mình đến phòng của thái tử ca
ca. Thư phòng của thái tử ca ca chính là căn phòng liền bên cạnh phòng
ngủ. A Đoàn quen cửa quen nẻo, cẩn thận chui vào thư phòng, một đường
hướng bàn học chạy tới. Vẻ mặt đang hưng phấn vừa chạy đến nơi liền sững lại, bức hoạ đâu rồi? Trên bàn sạch sẽ không có một thứ gì.

Bộ quần áo xinh đẹp kia đâu?

A Đoàn nhìn trái nhìn phải, bức hoạ kia thật sự không thấy đâu.

Đứng tại chỗ do dự một hồi, lặng lẽ đi đến bên cửa vểnh tai nghe động
tĩnh bên ngoài, nghe một hồi lâu xác định không có bất kỳ người nào, lại rón rén trở lại bên cạnh bàn học, nhẹ nhàng lật mở từng ngăn tủ.

Tranh đâu? Tranh đâu?

Loay hoay tìm một hồi, lại vừa phải chú ý động tĩnh bên ngoài, vốn bên
ngoài trời cũng nóng, một lúc sau A Đoàn đã đổ mồ hôi đầy đầu. Đang lúc
vội vàng, chân nàng đột nhiên đụng phải một cái rương không bị khoá,
thuận tay liền mở nắp ra, bên trong tràn ngập những cuốn tranh xếp chồng lên nhau. Từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận mở ra, hai mắt nàng bỗng sáng
lên.

Chính là bộ quần áo xinh đẹp đó!

Sau đó dừng một chút, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một phen, y phục
này, dường như không giống với cái lúc trước. Tuy rằng cùng là màu đỏ,
nhưng mà cái này lại là màu đỏ diễm như máu, hơn nữa khung cảnh lại là
cung điện bị thiêu huỷ. Bức hoạ chỉ vẽ lại một bóng dáng, giống như nữ
tử kia đang muốn bước vào giữa ngọn lửa vậy...

Tay A Đoàn run lên, bức hoạ cứ như vậy rớt xuống đất.

Không biết vì sao nàng cảm thấy bức hoạ này vẽ ra thật bi thương, rõ
ràng chỉ có một bóng dáng không nhìn rõ mặt. A Đoàn sững lại một hồi lâu mới mở cuốn tranh khác ra, sau đó động tác liên tục lặp lại, đem tất cả các bức tranh trong rương toàn bộ mở ra bày dưới đất, miệng há hốc
không biết nên nói gì.

Nữ tử trong các bức hoạ đều là cùng một người, chỉ là khung cảnh khác
nhau, biểu tình lại càng khác nhau, giống nhau chính là xiêm y toàn bộ
đều màu đỏ. Đỏ hồng, đỏ lửa, đỏ ửng, đỏ trần bì...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận