Chân Mệnh Hoàng Hậu

Tuy rằng vẫn đang mỉm cười, nhưng động tác này xác thật có chút đột ngột, A Đoàn nhìn Hứa Tâm Dao đem ngọc bội mang lên một lần nữa, còn dấu ở trong quần áo. Thấy A Đoàn đưa mắt trông mong nhìn, giống như thực sự cảm thấy hứng thú, Hứa Tâm Dao có chút kinh ngạc khẽ nhướng mày, còn dò hỏi trước “Sao thế? Ngọc bội của tỷ tỷ có vấn đề gì sao?”

Lại liếc mắt nhìn Trần thị một lần nữa, Trần thị cũng có chút nghi hoặc.

Lúc trước ngọc bội xác thật là chuẩn bị cho A Đoàn, nhưng Thái tử mang đến thứ còn tốt hơn lại còn tỏ vẻ rất không thích màu đỏ, A Đoàn lúc ấy cũng không biết khối ngọc bội này, vậy tại sao lại còn cảm thấy hứng thú?

A Đoàn chớp chớp mắt, cười.

“Chưa thấy qua ngọc bội xinh đẹp như thế, hơn nữa của Nhị tỷ tỷ và các ca ca không giống của muội, cho nên liếc mắt một cái liền thấy được.”

Trần thị biết việc Thái tử không thích màu đỏ, nhưng Hứa Tâm Dao lại không biết. Nên ngây tại chỗ có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là chủ nhân chân chính của chiếc ngọc bội này, chỉ khẽ mím môi không nói lời nào. Trần thị duỗi tay đem A Đoàn kéo vào trong lòng ngực của mình, đưa tay vén những sợi tóc loà xoà bên thái dương của nàng lên, vuốt nhẹ tay nàng ý bảo nàng đừng nóng vội.

Nghiêng người dịu dàng nói với Hứa Tâm Dao “Hôm nay kêu con đến là để con chọn lựa kiểu dáng. Gần đây ta vừa chọn được một số lụa gấm cực tốt, con cùng đại cô nương cả ngày đều ở trong thư viện, phải chú ý ăn mặc. Đúng lúc hôm nay thân thể có chút không thoải mái, ta cũng không gọi nàng tới, mà hai con lại ở chúng với nhau, ta nghĩ nàng ấy thích gì chắc con cũng hiểu, con chọn giúp nàng ấy đi.”

Vừa nói chuyện vừa liếc mắt ra hiệu cho Cẩm Tú, Cẩm Tú hiểu ý gật đầu, cười bước lên “Nhị cô nương mời theo nô tỳ.”

Biết Trần thị là muốn đơn độc cùng A Đoàn nói chuyện, Hứa Tâm Dao ngay cả ý định vờ chối từ cũng không làm, nhìn A Đoàn cười cười lần nữa liền đi theo sau Cẩm Tú.

A Đoàn nhìn thấy tất cả mọi chuyện, chờ sau khi Hứa Tâm Dao ời đi, ngơ ngác dò hỏi Trần thị “Mẫu thân, sao mẫu thân lại tìm cách bảo Nhị tỷ rời đi.” Lúc Thái Tử ca ca muốn ở riêng với mình đều như thế này, tùy tiện tìm chuyện gì đó để sai Giang công công rời đi.

Trần thị bật cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt bánh bao tròn tròn của A Đoàn, đứa con gái ngây thơ của bà nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Thái tử đem nàng bảo hộ quá tốt, nhưng cũng coi như biết chuyện, biết để người rời đi rồi mới hỏi, không hỏi ngay mặt làm người ta khó xử.

Đem A Đoàn ôm vào trong ngực, đầu tiên bà muốn con cam đoan với bà trước.

“Mẫu thân sẽ nói thật với con, nhưng con phải hứa với mẫu thân là sau khi nghe xong không được ầm ĩ.” Dừng một chút rồi nói tiếp “không phải không được ầm ĩ, chỉ là đừng làm ầm ĩ trước mặt người khác, ở trước mặt mẹ con muốn nói thế nào cũng được, con hứa không? không được nói với người ngoài, các anh trai, cha con, nhị tỷ tỷ của con cũng đều không được."

A Đoàn rất muốn biết dù tin tức nhỏ nhất về ngọc bội, nên khi nghe Trần thị nói như thế liền gật đầu không hề có chút do dự.

“Con cam đoan, tuyệt đối không ầm ĩ.”

Trần thị cũng không dấu diếm A Đoàn, mà là lựa chọn nói thật.

“Con cũng biết, con cháu nhà nhà chúng ta lúc sinh ra đều sẽ có ngọc bội. Khối ngọc bội màu đỏ đó vốn là của cha con chuẩn bị cho con."

Đôi mắt của A Đoàn đôi mắt lập tức mở thật to, Trần thị cũng không để nàng sốt ruột, lập tức nói tiếp.

“Nhưng chính con cũng hiểu đó, Thái Tử điện hạ không thích màu đỏ. Lúc trước, khi cha con tìm được khối ngọc bội này, Thái Tử điện hạ lấy ra một khối ngọc bội khác, chính là chiếc hiện đang đeo trên cổ của con."

Cho nên, khối ngọc bội kia vốn là của mình?

A Đoàn đưa tay lên nắm ngọc bội của mình, phượng hoàng và hàng chữ khắc trên đó đã sớm vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể biết trên đó khắc những gì. Khi nàng còn nhỏ Giang công công mỗi ngày nhắc mãi, nói đây là do đích thân Thái Tử ca ca tự tay khắc, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không được lột xuống, lại tuyệt đối không thể đánh rơi.

Nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, từ sau khi mang vào rồi cũng chưa từng lấy ra.

A Đoàn rũ đầu không nói lời nào, Trần thị cho rằng nàng vừa liếc mắt đã rất thích miếng ngọc bội kia. Màu đỏ đó quá thật rất đẹp, A Đoàn từ nhỏ đến giờ lại không hề có bất kì vật dụng màu đỏ nào, nên thích cũng là bình thường. Thanh âm càng thêm mềm mại giải thích: "Nhị tỷ tỷ của con không có mẹ ruột, người mới đến không phải mẹ ruột con bé, nên chắc chắn không có khả năng lo lắng chu đáo cho tỷ con."

"Mẹ là bá mẫu của tỷ tỷ con, nếu mẹ không quan tâm thì sẽ còn ai quan tâm con bé."

Đối với Trương thị, Trần thị không hề có chút áy náy nào, là Trần thị bất nhân trước. Nhưng đối với Hứa Tâm Dao, bà lại tràn đầy lòng trắc ẩn, chung quy là bởi vì mình nên con bé mới không có mẹ ruột, điểm này không thể tránh né.

“Tỷ tỷ con cũng nghe lời, chưa từng chủ động đòi hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ muốn miếng ngọc bội đó. Mẹ nghĩ rằng con cũng mang không được, nên mới cho.”

Hứa Tâm Dao ngoan ngoãn là thực sự, từ sau khi đi học, con bé giống như đột nhiên liền trở nên hiểu chuyện, tiểu cô nương có chút tùy hứng trước kia sớm đã không thấy. Hơn nữa mỗi lần A Đoàn trở về, không biết tại sao, con bé luôn tìm cớ không trở về nhà. Chuyện này lại rất hợp ý Trần thị, kỳ thật bà cũng không muốn con bé và A Đoàn có tiếp xúc quá nhiều.

Chuyện trên đời này, không có chuyện gió không thổi lọt qua tường, hai người bọn họ vẫn không nên chơi thân với nhau vẫn tốt hơn. Dù bà không hề áy náy chuyện bà làm, nhưng dù sao vẫn là người một nhà.

Chính là bởi vì con bé tự giác như vậy, cho nên khi con bé yêu cầu thứ duy nhất đó, Trần thị lập tức đồng ý.

Miếng ngọc bội đó quả thật xinh đẹp, nhưng nếu không nhìn thấy những bức họa trên đó, A Đoàn sẽ quên ngay vốn không cần những lời giải thích này của Trần thị. Nhưng cũng bởi vì A Đoàn đã nhìn thấy, hiện tại lại biết ngọc bội ở trong tay Nhị tỷ tỷ, mà ngọc bội đó lại là cha mình đã từng có ý định cho mình.

Như vậy, tại sao lại ở trong tay nàng kia?

Hơn nữa, Nhị tỷ tỷ tuy rằng xinh đẹp, đại khái cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng sau khi trưởng thành của nàng ấy, nhưng tuyệt đối không phải là nữ nhân trên bức họa. Cả hai đều là mỹ nhân, khí chất lại khác hẳn hoàn toàn. Nét đẹp của nhị tỷ là rực rỡ, còn nữ tử kia là nhẹ nhàng thanh tĩnh.

Hai người hoàn toàn không giống nhau.

Càng đến gần lại càng nhìn không rõ, đầu óc trở nên rối như mớ bòng bong.

A Đoàn vẫn luôn xuất thần, Trần thị vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng, biểu tình càng thêm cẩn thận, sợ A Đoàn không vui. Bởi những trẻ con thông thường đều rất ‘giữ của’ đồ vật của ta, dù ta không cần, người khác cũng không thể lấy. A Đoàn thong thả ngẩng đầu lên, nhưng trong đôi mắt to tràn đầy giảo hoạt “Nương không cho con nói với các ca ca, là sợ các ca ca đi tìm Nhị tỷ tỷ?”

“Nha đầu nghịch ngợm này, uổng công mẹ lo lắng cho con!”

Trần thị trực tiếp vươn ngón trỏ điểm điểm lên đỉnh đầu A Đoàn, dở khóc dở cười, thì ra là nghĩ như thế. Nên cũng gật đầu “Các ca ca con đều cực kì thương con, nếu con nói với bọn họ, thì ngọc bội đó chắc chắn nhị tỷ của con sẽ không giữ được. Con có nói cũng vô dụng, dù sao con cũng không thể mang.”

A Đoàn gật đầu, các ca ca của nàng rất thương nàng.

Chắp tay sau lưng, dạo bước trước mặt Trần thị như người lớn, trên mặt đều là vẻ nghịch ngợm. “Nếu mẹ muốn con o nó ra, vây me có gì để hối lộ con không?” Ba tay nhỏ bé tròn tròn trực tiếp xòe ra trước mặt Trần thị, không ngừng nháy mắt, một cô bé đáng yêu, lại tinh ranh như những cậu nhóc trên đường phố!

“Ha ha ha ha.” Trần thị cười gập cả người.

Duỗi tay lại đem A Đoàn ôm vào lòng.

“Cục cưng bé nhỏ của mẹ, bất cứ thứ gì của mẹ cũng đều lad của con, còn cần con đòi hỏi sao? đã chuẩn bị sẵn cho con rồi!”

A Đoàn cũng vùi mặt vào lòng Trần thị, khuôn mặt nhỏ cười thành một đóa hoa. Sauk hi cười đủ, chờ Trần thị lấy khăn lau mặt, A Đoàn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ xíu của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

không thể làm mẫu thân khó xử, tuy rằng, cũng rất thích khối ngọc bội kia.

Hứa Tâm Dao nhìn Cẩm Tú lấy ra mấy xấp nguyên liệu, đích thực là gấm Vân cẩm loại thượng hạng, chỉ dành riêng cho giới vương giả, mặc dù là Quốc công phủ, mùa hè cũng không được mấy khối. Xấp gấm đó mỗi xấp không dày lắm, mặc ở trên người lại không rườm rà, thích hợp nhất là vào giữa hè. Chọn thứ mình thích nhất sau đó chọn những màu ấm, như xanh hay vàng nhạt cho đại cô nương.

Cẩm Tú đem mấy thứ mà Hứa Tâm Dao đã chọn xong, sau khi sắp xếp lại liền giao cho tiểu nha hoàn tùy thân của nàng.

“Chiều này, Tú Vân và các ma ma khác sẽ mang những mẫu y phục mới đến, đến lúc đó sẽ để bọn họ trực tiếp đến phòng cô nương, cô nương thích loại nào chỉ cần chọn là được.” Quốc công phủ đương nhiên cũng có nhóm tú nương riêng, kiểu dáng cũng có tiếng xinh đẹp.

Hứa Tâm Dao hiểu ý gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, có chút ngượng ngùng nói “Vốn dĩ nên đến từ biệt với đại bá mẫu, chỉ là dạo này cứ đến mùa hè là ta lại tham ngủ, mắt gần như mở không lên nổi, muốn về phòng ngủ trưa một chút, tối nay ta sẽ đến tạ lỗi với đại bá mẫu, ta về phòng trước nhé.”

“Làm phiền Cẩm Tú tỷ tỷ truyền lời giúp, để đại bá mẫu đừng trách tội ta.”

Cẩm Tú lập tức đồng ý, cười đem Hứa Tâm Dao đưa ra đến tận cửa. Chờ đoàn người Hứa Tâm Dao hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ý cười trên mặt Cẩm Tú mới tan. Đối với chuyện mà Trần thị làm, Cẩm Tú đương nhiên hiểu rất rõ, đối với nhị cô nương, không chỉ có đại phu nhân mới có cảm giác khó xử với nàng ấy, mà đám hạ nhân như nàng cũng thế. Nếu nàng ấy vẫn là nhị tiểu thư có chút tùy hứng trước kia, thì có chút dễ xử rồi.

Chỉ là, không niết bắt đầu từ khi nà, nàng ấy giống như lập tức liền trở nên hiểu chuyện, mấy năm nay càng thêm biết lễ độ, ngoài lúc đến thư viện, ngày thường chỉ ở trong viện của mình đọc sách thêu hoa, làm tiểu thư khuê các danh xứng với thực. Mấy năm nay, nhị lão gia cũng cưới tân nhị phu nhân, nhị cô nương cũng không dọn về, vẫn ở cùng đại cô nương bên này.

Hiểu chuyện nhất là mỗi khi Đại phu nhân chuẩn bị đồ vật mang vào trong cung cho Tam tiểu thư, lại chưa từng hỏi một câu, cho dù những thứ đó đã vượt quá phân lệ mà Tam tiểu thư nên có. Còn nữa tựa như hôm nay, không cần phu nhân phân phó, đã tự mình tránh Tam tiểu thư.

Nhưng ai cũng nhìn thấy, nụ cười của nàng cũng chỉ có ba phần thực, hoàn toàn không ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Tâm Dao mang theo nha đầu trở về sân của mình, phân phó nha đầu đem phần của mình ôm về phòng, còn mình thì mang theo người đi về hướng phòng đại cô nương. Đại cô nương Hứa Tĩnh Ngữ đang ngồi ngay ngắn bên bồn băng, bên cạnh đặt dĩa nho đã được ướp lạnh, bộ dáng thảnh thơi, làm gì có vẻ không khỏe như Trần thị vừa nói?

Thấy Hứa Tâm Dao trở về, cũng không thèm nhìn tới nha đầu đi theo phía sau, chỉ buồn cười hỏi “Lần đầu tiên nhìn thấy Tam muội muội, cảm giác như thế nào?” Nụ cười trên mặt, nhìn sao cũng không thấy có hảo ý.

Hứa Tâm Dao cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ là chỉ vào nha hoàn nói “Đây là đại bá mẫu ban tặng, ta đem thứ mà tỷ thích mang đến, tỷ cứ nghỉ ngơi, ta về phòng của mình.” Hứa Tĩnh Ngữ cũng không ngăn cản nàng, chỉ chìm trong hồi ức của chính mình: “Lầm đầu tiên ta nhìn thấy Tam muội muội, lúc đó, nàng ấy chỉ mới một tuổi.”

“Khi ấy nàng ấy về đây, tất cả mọi người trong nhà đều đi nghênh đón nàng ấy, đám cung nữ thái giám hầu phía sau còn đông hơn cả nhà mình. Đồ vật trên người có món nào không là ngự tứ? Lúc ấy trong tay nàng ấy cầm chính là một cái lục lạc thông thường, có lẽ do quá nhỏ, lỡ sẩy tay liền rơi xuống đất vỡ nát……”

Buồn cười nhìn Hứa Tâm Dao quả nhiên dừng bước lại.

Nhặt một quả nho lên bỏ vào trong miệng mình, mới nói tiếp: “Lúc ấy cũng không có ai để ý, chỉ là một món đồ chơi bình thường. Nhưng Tiểu Giang công công lại nghiêm túc thu dọn những mảnh vỡ đó, bởi cái đo do hoàng thượng ban, dù đã vỡ cũng phải mang về. Lúc ấy mẫu thân còn hỏi, Hoàng Thượng có trách tội hay không.”

“Tiểu Giang công công lại nói, không cần để ý, Tam muội muội đã ném vỡ không biết bao nhiêu món rồi.”

Đồ được chính hoanfgt hượng ban, có nhà ai không cung kính trang trọng đem cất giữ cẩn thận? Nhưng Tam muội muội lại muốn ném thế nào thì ném như thế ấy, nếu vỡ thì lại được ban thêm cái mới.

Hứa Tâm Dao tuy rằng dừng chân lại, nhưng vẫn không nói lời nào. Đại cô nương lại lặp lại câu hỏi vừa này“Lần đầu tiên nhìn thấy Tam muội muội, cảm giác như thế nào?”

Hứa Tâm Dao quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh, không cười, cũng không hề thẹn quá thành giận như Hứa Tĩnh Ngữ nghĩ, cực kỳ bình tĩnh “Mấy thứ đó đều là Tam muội muội nên có, không liên quan gì đến ta và tỷ, đừng mãi luôn nghĩ về thứ không thuộc về mình, an phận sống cuộc sống của tỷ mới là đứng đắn, nghĩ quá nhiều, sau này cuộc sống hiện tại cũng không còn.”

Câu đó như lời răn dạy cảnh cáo làm Hứa Tĩnh Ngữ lập tức đứng lên, cười lạnh.

“Vậy tại sao ngươi vẫn luôn tránh mặt nàng ấy? Ta tốt xấu gì cũng nhìn thấy được vài lần. Lần nào Tam muội muội trở về ngươi đều giả vờ bận rộn, ngươi cho rằng người khác không ai biết ngươi đang giả vờ? Nếu không phải hôm nay nàng ấy đột nhiên trở về, ngươi vẫn sẽ không đến gặp mặt nàng ấy đúng không!”

Hứa Tâm Dao trực tiếp xoay người, lập tức rời đi.

“Chậc chậc, thật không thú vị.” Hứa Tĩnh Ngữ lập tức lại ngồi trở về, trong tay mân mê quả nho, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghĩ nghĩ, trên mặt liền bắt đầu hiện lên vẻ độc ác, tay cũng dùng sức theo, quả nho lập tức vỡ nát, tay dính đầy nước. Qua một hồi lâu mới vươn tay lấy khăn nhẹ nhàng lau.

“Tĩnh Ngữ, Tĩnh Ngữ, quả nhiên là cái tên rất hay. Lúc trước phụ thân ban cho mình tên này, chính là hy vọng mình đừng nói lời không nên nói, không cần huyênh hoang, không cần ở Quốc công phủ này gây nên nhiễu loạn gì, an ổn làm đại tiểu thư là được.”

“Còn cái tên Hứa Tâm Dao, tuy rằng không có ngụ ý gì, nhưng ít nhất cái tên nghe rất hay, lại còn do chính mẹ ruột đặt cho. Tam muội muội liền càng không cần phải nói, đó chính là kim phượng hoàng, là chính Hoàng Thượng tự mình ban tên cho.”

“tên này ít nhất dễ nghe, vẫn là mẹ ruột tưởng. kia chính là nột, vẫn là danh nhi

“Cũng chỉ có mình, cái gì cũng không phải, thậm chí ngya cả lời nói, tốt nhất ngậm miệng luôn càng hay.”

Nghĩ nghĩ rồi lại cười, sau đó phịch một tiếng, dĩa nho trên bàn lập tức bị hất văng xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui