Chân Mệnh Hoàng Hậu

Editor: huyetsacthiensu

Trong buồng xe thật sự là vô cùng buồn chán tẻ nhạt, An Dương đã ngủ say, lại không có người nóichuyện với mình. Ngô Tử Ngọc cũng quen thuộc với mình nhưng đáng tiếc ở giữa lại có một An Dương đang ngủ… Con ngươi đảo một vòng liền nhìn về phía cửa sổ, xe ngựa chạy rung động ngẫu nhiên làm rèm cửa thỉnh thoảng bị vén lên một góc, có thể nhìn thấy ngòn tay thon dài cũng cánh tay gầy gò kéo dây cương…

Nhìn nhìn A Đoàn một chút, xác định nàng không tỉnh lại, A Đoàn nhẹ nhàng kéo rèm lên, nhìn về phía Vệ Trường Hận đang ưỡn thẳng lưng cưỡi ngựa. Ánh mắt xấu hổ cùng chờ mong còn chưa kịp thu về, miệng đã nhếch lên, mày nhíu lại, đôi mắt to tròn không tao nhã liếc một cái. Người nãy còn giả vờ giỏi hơn cả Ngô Tử Ngọc!

Mặc dù mình đã nhẹ nhàng kéo rèm ra không làm ồn đến An Dương, mặc dù đã ra khỏi cổng thành, dưới âm thanh di chuyển của bánh xe ngựa thì âm thanh vén rèm không đáng kể, nhưng người này vẫn căng quai hàm ra mắt nhìn về phía trước là sao? Động tĩnh “lớn” như vậy chắc huynh ấy thật sự khôngbiết mình đang nhìn hắn đâu đúng không?

Vậy mà trước kia mình vừa bước vào phòng huynh ấy một bước huynh ấy sẽ lập tức nhìn về phía mình!

Huynh không nhìn ta, ta cũng không thèm nhìn huynh, ai lạ gì huynh đâu chứ? A Đoàn quay đầu đi, tự mình nhìn cảnh vật trên đường đi. Thân người Vệ Trường Hận ngồi thẳng mắt nhìn về phía trước, liếc mắt nhìn về phía A Đoàn đang hơi hơi phồng mặt hầm hừ, khuôn mặt như bạch ngọc nhỏ nhắn chưa đánh phấn, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các tán lá cây trong rừng nhẹ nhàng chiếu lên mặt nàng, ấm áp, nhịn không được muốn vươn tay ra bóp lấy.

Cảm giác khi ra khỏi thành không giống lúc ở trong thành, A Đoàn ghé vào trên cửa xe, nhìn cây cối mới đâm chồi xanh mướt, thỉnh thoảng vài con chim bay qua lại hót vang, ven đường mọc đầy những cây hoa dại trắng không biết tên… Nhắm mắt lại ngửi thật sau, không khí trong sạch mát mẻ làm cho người ta thấy thoải mái. Bất tri bất giác mỉm cười, mùa xuân là như vậy, làm cho tâm tình của người ta tự dưng tốt đẹp lên.

Cười nhìn về Vệ Trường Hận chỉ cách vài bước chân, sau đó ánh mắt dừng lại, hận không thể đi lên cắn cho hắn một cái!

Mắt nhìn thẳng mắt nhìn thẳng mắt nhìn thẳng!

không biết ai là người lúc nào cũng làm mấy trò không đứng đắn, lúc nào cũng muốn làm mấy chuyện xấu hổ! Bây giờ lại giả vờ chính nhân quân tử, thật là muốn đi lên giật cái mặt nạ kia ra vứt xuống đất đạp lên mấy cái!

Đuôi lông mày dưới mặt nạ động đậy, trong mắt càng lóe lên một tia cười sung sướng. Nghiêng nghiêng đầu, hình như muốn xoay sang chỗ A Đoàn? A Đoàn lập tức ngồi thẳng người dậy, vẫn nhìn chằm chằm Vệ Trường Hận không đổi. Kết quả người kia nhìn về phía ven đường, chỉ để lại cho A Đoàn một cái gáy, nhìn một lúc lại ngồi ngay ngắn lại, tiếp tục nhìn về phía trước.

Từ đầu đến cuối không cho mình một ánh mắt nào!

Khóe mắt A Đoàn co rút, ngón tay trắng noãn bắt được vào thành cửa xe, mắt hạnh tinh xảo lóe lên một tia sáng.

Đều do huynh ép ta!

Mi tâm Ngô Đồng thoáng nhướn, hơi nghi ngờ nhìn về phía màn xe đã buông xuống. không nên như vậy, lúc nào thì nha đầu kia có thể buông tha dễ dàng như vậy chứ? Chẳng lẽ mình đùa hơi quá rồi? không đợi Ngô Đồng nghĩ rõ ràng rèm xe đã có động tĩnh lập tức xoay người, tiếp tục nhìn con đường phía trước. Chờ một lúc lâu cũng không phát hiện thấy tầm mắt của A Đoàn, nghi ngờ càng nhiều, không dấu vết nhìn về phía thùng xe, sau đó…

Trừng mắt, chút nữa là không nhịn được phải nhào qua!

A Đoàn miễn cưỡng dựa vào thùng xe, trong tay cầm bánh nhân táo Ngô Đồng sai Ngô Tử Ngọc mang đến. Cánh tay nhẹ nâng lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, hơi hơi nghiêng đầu, vẫn giơ bánh lên. Nhìn một hồi lâu, động tác trong tay không đổi, nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.

Ánh mắt hơi chuyển liền nhìn thấy bàn tay đang nắm dây cương của hắn nổi đầy gân xanh… Ánh mắt hơi động, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi phấn nộn đưa ra, chầm chậm liếm theo hình dáng đôi môi…

Yết hầu Ngô Đồng nặng nề nuốt xuống, quỷ nha đầu này, bình thường muốn thân thiết một lần cũng dây dưa thật lâu, bây giờ thì gan thật lớn! Trong lòng đang mưu tính xem tối nay nên xử lý nàng như thế nào, ánh mắt lại không rời khoang xe của A Đoàn một khắc nào. Đầu ngón tay trắng muốt chậm rãi đưa miếng bánh nhân táo lên miệng…

Miệng khô lưỡi khô, rất muốn biến thành miếng bánh kia.

A Đoàn chậm rì rì đưa miếng bánh lên miệng nhưng không ăn, nhìu mày cười càng rực rỡ. Sau khi cảm nhận được tầm mắt như lửa nóng bên cạnh mới có động tác, nhưng cũng không phải ăn mà cái lưỡi thơm tho lại đưa ra, run rẩy liếm lên…

Ngô Đồng nhìn đầu lưỡi phấn nộn kia, muốn ngay lập tức nhào lên thưởng thức! Sau đó A Đoàn đột ngột dừng tất cả động tác lại, cười khiêu khích với Ngô Đồng một cái, vô cùng lưu loát hạ rèm xe xuống!

Ngô Đồng …

Tây Sơn đẹp nhất là hoa đào mọc khắp núi. A Đoàn lôi kéo An Dương còn đang buồn ngủ xuống xe, lập tức bị cả vùng hoa đào làm cho choáng váng, giống như tiến vào một thế giới chỉ toàn hoa đào. Trong mắt nhìn hoa đào, trong mũi ngửi hương hoa đào, dưới chân dẫm cánh hoa đào rơi…

“Hàng năm đều đến, nhưng vẫn cảm thấy thật đẹp!” A Đoàn không khỏi ca tụng với An Dương bên cạnh.

Gió đầu xuân còn hơi lạnh, An Dương đang từ trong thùng xe ấm áp xuống dưới bị gió thổi vào người làm đầu óc đang mơ hồ cũng tỉnh táo lại. Lúc này nghe được lời của A Đoàn cũng gật đầu “thật sự là rất đẹp.” Sau đó xoay người cười với A Đoàn “Đây là Rượu hoa đào của ngươi đó, còn không nhanh chóng đi hái đi?”

Ai mà không biết Hứa gia Tam tiểu thư nhìn hoa đẹp không phải thưởng thức mà chỉ là nghĩ xem nên làm thế nào để ủ rượu chứ?

A Đoàn bĩu bĩu môi, giọng nói có chút đáng tiếc “Nếu là của nhà tam ta đã sớm hái xuống rồi, lãng phí bao nhiêu cánh hoa bị rơi xuống đất.” Nhưng đây cũng không phải hoa đào nhà mình, Tây Sơn là mộtđịa điểm rất đẹp để ngắm cảnh đầu xuân; nam nữ già trẻ trong kinh thành, từ đại quan đến dân chúng đều sẽ đến đây du ngoạn.

Chỉ nhìn cánh hoa rụng đầy đất mà đau lòng, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Trong khi hai người nói chuyện xe ngựa của các cô nương khác cũng đến nơi, nhìn thấy cảnh đẹp như này cũng đều sợ hãi cảm thán, cũng không vội vã tiến vào mà dừng chân xem xét. Đợi tất cả các cônương đều xuống khỏi xe, các nha hoàn cũng nối tiếp ào ào xuống xe.

không phải nha hoàn của mỗi người, mà là Thái Nam tìm đến cùng nhau.

Đình nghỉ mát ở Tây Sơn không thiếu nhưng cũng không thế chứa được nhiều người như vậy. Hơn nữa, văn nhân nhiều nhưng tao nhã, ngồi xuống đất ngắm trăm hoa chẳng phải càng đẹp sao? Tất nhiên nhóm quý nữ không thể thật sự ngồi xuống đất được. Hơn mười nha hoàn, mỗi người một tay khiêng một tấm vải nỉ hình vuông rất nặng, đi đến bờ sông tìm chỗ trải ra, tấm vải rất lớn, nhìn qua thì mộtvòng có thể ngồi khoảng bảy tám người.

Sau khi trải xong tấm vải trong tay bọn nha hoàn lại chỉnh tề đi về hướng xe ngựa. Lại đi xuống lần nữa trong tay đã khiêng một cái bàn nhỏ. Lần nữa đi đến bờ sông, đặt bàn chỉnh tề ở giữa miếng vải. Sau đó lại trở về trong xe ngựa, lúc đi ra lại bưng theo điểm tâm ngon miệng với rượu ngon.

Đây chính là “Ngồi xuống đất”.

Phía nam tử bên kia cũng như thế.

Từ lúc ban đầu lên núi nam nữ đã phân ra, bây giờ nhìn nhau cách dòng sông, cũng coi như là phù hợp rồi. Mùa đông vừa qua, băng trên mặt sông vừa tan, dòng nước không siết, nước cũng không sâu, khoảng chừng chỉ trên đầu gối một chút. Trong suốt thấy đáy, dưới đáy mấy viên đá nhẵn bóng lóe sáng.

A Đoàn không để ý mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm hoa roi tiếc rẻ. An Dương chờ một lúc cũng không nhịn được, trực tiếp bước lên túm tay cánh tay A Đoàn “ĐƯợc rồi, được rồi, người khôngbiết còn tưởng ngươi tiếc vì hoa rơi xuống đất! Đứng lâu mỏi chân, tìm chỗ ngồi xuống, ngươi muốn nhìn ta cũng không quan tâm!”

Vừa nói vừa nhìn về phía chỗ bọn nha hoàn vừa dọn xong. Ở bờ sông cũng không có chỗ tốt mà chọn, mắt phượng chuyển động rồi chợt sáng ngời, đúng lúc có chỗ dưới gốc hoa đào, trên cây kia nở đầy hoa đào, gió nhẹ thổi qua, một vài cánh hoa bay xuống, là một chỗ ngồi tốt! Trực tiếp lôi A Đoàn đi đễn bên kia.

A Đoàn theo An Dương đến phía trước, ánh mắt nhìn về phía đối diện, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, liếc mắt là thấy được Ngô Đồng đứng phía đối diện đang khoanh tay đứng nhìn, hắn đeo mặt nạ làm cho người khác không thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng mà A Đoàn khẳng định, hắn nhất định đangnhìn mình. Mím môi, nghĩ đến chuyện vừa rồi…

trên mặt cười nhiễm một mảng đỏ ửng.

Đều tại hắn ép mình, ai bảo hắn không thèm liếc nhìn mình một cái! Nổi giận trong lòng cũng khôngchịu nhận thua, mắt trừng Ngô Đồng phía đối diện, sau đó nghiêng đầu nói chuyện với An Dương, vành tai xinh đẹp lại bán đứng vẻ cố gắng bình tĩnh của nàng.

Bây giờ đã biết thẹn rồi sao? đã chậm.

Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoàn, trong đầu đã nghĩ kỹ tối nay xử lý nàng như thế nào. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong người lại bùng lên ngọn lửa nóng, kiên nhẫn chờ nàng mười lăm tuổi, nha đầu kia còn không biết điều vội vàng đến khiêu khích mình. Nếu tối nay không thu lại chút lãi, sao xứng đáng với việc vừa rồi suýt nữa đã tự làm mất mặt mình chứ?

“Đại ca, nếu huynh không thắng được trận này, thật là làm mất mặt nam tử chúng ta ~”

Ngô Tử Ngọc đi đến bên cạnh Ngô Đồng, nhỏ giọng châm lửa thổi gió. Ở giữa có cách xe ngựa, mặc dù không biết trên đường đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi mình cũng đã nhìn khá rõ, nơi nào đó của Đại ca phồng lên ~(Editor: ~~(>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui