Chân Nhân Không Lộ Tướng

Tay Lục Tử Triệt chuẩn bị chạm tới áo Cố Thường, lỗ tai đột nhiên giật giật, đôi mắt sắc bén đảo qua nhìn sang hướng khác.

Cố Thường nhìn thấy sư khác thường của Lục Tử Triệt, tình huống này so với lúc gặp phải nam nhân đeo mặt nạ rất giống nhau, đột nhiên nhớ tới nam nhân mang mặt nạ từng nói nàng có cao thủ ngầm bảo hộ, tâm tình lo lắm vốn treo cao nay hạ xuống.

Điều quan trọng như vậy nàng lại quên mất, có cao thủ ngầm bảo hộ, hôm nay nàng sẽ không mất mạng, cũng sẽ không bị cưỡng bức, cũng không tin thân thủ của Lục Tử Triệt cao ngang với trình độ của nam nhân đeo mặt nạ, nam nhân mang mặt nạ còn kiêng kỵ người này chả lẽ Lục Tử Triệt lại không sợ?

Nỗi lo lắng giảm xuống, Cố Thường không sợ nữa, biểu tình từ sợ hãi cầu xin lập tức biến thành kiêu căng không thèm để ý, thậm chí còn mơ hồ mang theo chút khiêu khích.

"Thật không ngờ có người âm thầm bảo hộ ngươi, chẳng trách cái loại người ngu ngốc mà tính tình thì người gặp người ghét như ngươi dọc đường đến kinh thành lại không bị người khác giết chết!" Lục Tử Triệt ngừng tay khẽ hừ một tiếng, trước đây hắn cũng không có chú ý họ Cố này lại có cao thủ âm thầm bảo vệ, nếu không phải lúc này hắn muốn đối với nàng "Bất lợi", người âm thầm ẩn núp kia sẽ không đột nhiên phát ra sát khí.

Đúng là, cũng không nghĩ lại xem bản cô nương là ai! Cố Thường không thể nói chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới ánh mắt biểu lộ sự đắc ý của nàng.

Không thể không nói, nàng chính là điển hình của loại người nhớ ăn không nhớ đòn, có chút thích lên mặt vớ vẩn, chờ khi vui quá hóa buồn lập tức đã luống cuống.

"Ta không làm hại tới tính mệnh của ngươi, lại càng sẽ không hủy sự trong sạch của ngươi, như vậy vị huynh đài bảo vệ ngươi sẽ không lộ diện." Lục Tử Triệt nhìn thấy ánh mắt khiêu khích đắc ý của Cố Thường thì căm tức, kiên quyết dứt khoát vạch cổ áo nàng làm cho cái cổ trắng nõn ở bên trong áo lộ ra.

Cố Thường kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Lục Tử Triệt, không nghĩ tới khi hắn biết có người bảo hộ nàng lại còn dám làm như thế, hai con ngươi đảo loạn, ý đồ tìm người âm thầm bảo hộ nàng, hắn đã cởi áo nàng ra làm sao người còn không xuất hiện?

"Đừng tìm, ta đã nói không tổn hại tính mệnh của ngươi, sẽ không có người cứu ngươi. "Qua mấy lần tiếp xúc với Cố Thường, Lục Tử Triệt có thể đoán được suy nghĩ của người âm thầm không lộ diện không sai một ni.

Không gây tổn thương tính mạng, không làm tổn hại sự trong sạch thì sẽ không xuất hiện? Vậy nếu như tay chân bị chặt thì sao? Cũng không ai xuất hiện cứu nàng hay sao?

Đây là người bảo vệ kiểu gì! Sau khi trở về nhất định phải yêu cầu cha mẹ đổi người! Cố Thường lo lắng đến một chút đắc ý kình đều không có, ánh mắt hồng hồng lườm Lục Tử Triệt.


Nếu Cố Thường là nam nhân, Lục Tử Triệt nhất định dùng cách của người làm để đáp trả lại người, đáng tiếc nàng là nữ nhân, dùng thủ đoạn quá mức tàn nhẫn thì không thích hợp, nhưng không dạy nàng một bài học thì không cam lòng, đúng lúc khóe mắt quét đến bùn đất ở bờ sông, vì thế đột nhiên nghĩ ra, đi đến bờ sông đào chút bùn.

Hắn đào bùn làm gì nhỉ? Vẻ mặt Cố Thường đề phòng nhìn bùn trong tay Lục Tử Triệt, không phải để nhét vào trong miệng nàng bắt nàng nuốt chứ? Không biến thái như vậy đâu!

Sự thật chứng minh Lục Tử Triệt cũng không phải là người biến thái, hắn không hề nghĩ muốn đem bùn bẩn lại có mùi kinh khủng nhét vào miệng Cố Thường, mà muốn đem từng chút một chỗ bùn này, cực kỳ nghiêm túc bôi lên mặt của nàng.

Bắt đầu từ trán, từng chút bùn bẩn kinh khủng được bôi lên.

Trên mặt trừ hai con mắt, lỗ mũi và miệng, tất cả các chỗ còn lại đều bị bùn bao trùm sau đó tới phần cổ lộ ra bị trát bùn.

Lúc Lục Tử Triệt nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Cố Thường phút chốc tầm mắt dừng lại, lập tức buồn bực che lấp đi vì chút rung động nổi lên trong lòng, không nhẹ nhàng như lúc bôi mặt nàng, mà động tác giờ có chút hơi thô lỗ bôi đầy bùn lên cổ nàng, ngay cả sau cổ nàng cũng không buông tha.

"Ngươi may mắn vì là nữ nhân, nếu là nam nhân, ta không thể nào không phá hủy cổ ngươi!". Vẻ mặt Lục Tử Triệt âm trầm tiếp tục ra bờ sông đào thêm bùn hôi thối bôi lên toàn bộ đôi tay của Cố Thường.

Từ khoảnh khắc bị Lục Tử Triệt đem bùn thối bôi lên trán nàng, Cố Thường đã rơi vào trạng thái đờ đẫn, mãi cho đến khi hắn ngừng tay tinh thần mới hồi phục lại.

Bùn dính lên da, bị gió thổi qua, không bao lâu thì khô, trên mặt, cổ và tay đều rất khó chịu, hơn nữa bùn còn tản ra mùi hôi, nàng không chịu nổi, hai mắt trừng Lục Tử Triệt, ánh mắt sắc như đao không ngừng lườm, nếu ánh mắt sắc như đao có thể giết người, lúc này Lục Tử Triệt đã thành thịt nát.

"Lúc này còn dám lườm? Sao ngươi không nghĩ lại cổ ta chịu tội so ngươi chỉ là bôi bùn thì nghiêm trọng hơn gấp bội!" Lục Tử Triệt chỉ cái cổ vô cùng thê thảm của mình tức giận nói, vừa nghĩ đến hai ngày nay mình phải chịu khổ lại bực bội, cảm thấy chỉ bôi bùn thối lên người nàng thực sự quá hời cho nàng, vì thế lại đào chút bùn mang tới bôi thêm một lớp nữa trên mặt nàng mới cân xứng.

Trời xanh có mắt! Nhanh chóng sai thiên lôi đánh chết tên khốn kiếp này đi! Trong lòng Cố Thường kêu gào, ánh mắt hận đến mức trừng đến sung huyết, nàng từ nhỏ là người thích sạch sẽ, bị bùn thối bao quanh nàng, làm sao chịu được? Hơn nữa còn khô khô thật không thoải mái.


So sánh sự đau khổ việc không nhúc nhích bị người muốn làm gì thì làm, nàng thà rằng phải gãi cổ bị thương nghiêm trọng còn hơn.

Lục Tử Triệt một lần nữa nhiệt tình trát bùn lên mặt lên cổ Cố Thường, giống như là hóa trang cho tử thi để liệm xác.

Lúc này, Cố Thường không cử động được bộ dáng không phải giống tử thi sao? Bộ mặt Lục Tử Triệt còn cực kỳ nghiêm túc, hình ảnh này nhìn thế nào cũng có chút kinh dị.

Bôi xong, Lục Tử Triệt nhìn hai tay bẩn không chịu được, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, chịu đựng sự ghê tởm vội tới bờ sông rửa tay, chà xát nhiều lần, đến khi trên tay không còn một chút bùn mới thôi.

So sánh độ yêu thích sạch sẽ, Lục Tử Triệt so với Cố Thường chỉ hơn chứ không kém.

"Đây chỉ là cảnh cáo đơn giản, nếu về sau ngươi còn dám làm càn, thì sẽ không chỉ đơn giản là trát bùn đâu!" Sau khi nói xong, Lục Tử Triệt cũng không giải huyệt cho Cố Thường, tung người thi triển khinh công đi mất, có người âm thầm bảo hộ, không cần lo lắng nàng nằm ở đó sẽ bị kẻ xấu hại, lại nói lúc này bộ dáng nàng vừa đen vừa hôi thối, quỷ tới thấy cũng chạy mất.

Cố Thường trừng mắt theo phương hướng Lục Tử Triệt rời đi trong lòng tức muốn chết, trên đời này tại sao có thể có nam nhân đáng ghét như vậy? Ức hiếp nữ nhân thì là hảo hán cái gì! Về sau đừng để nàng gặp được hắn, nhìn thấy thì loại thuốc nào cũng đều hạ lên người hắn, làm cho hắn “đẹp”!

Bắt đầu, trong lòng Cố Thườn càng không ngừng mắng Lục Tử Triệt, một lúc lâu sau không thấy có người đi ra giải huyệt cho nàng, đem người âm thầm bảo hộ nàng không chịu lộ diện mắng hàng trăm lần.

Nằm hơn một canh giờ, huyệt đạo của Cố Thường tự động giải khai, nàng vội đứng lên chạy ra bờ sông rửa mặt.

" Lục Tử Triệt chết tiệt, bản cô nương với ngươi chưa xong đâu!" Vục nước sông dùng sức rửa mặt rửa cổ, kỳ cọ nhiều lần, không biết có phải do tác động của tâm lý không, rõ ràng rửa tới một chút bùn cũng không có nhưng nàng vẫn cảm thấy trên người mình có mùi thối.

Chà xát mặt và cổ đều đỏ lên phát đau mới thôi, vẻ mặt Cố Thường như đưa đám đang tính rời đi, đáng tiếc không có ngựa, nàng lại không biết đường, muốn đi mà không biết đi như thế nào.


"Ám vệ đâu rồi? Thấy ta bị ức hiếp như vậy đều không xuất hiện cứu ta, các ngươi còn có tinh thần trách nhiệm hay không?" Cố Thường ngẩng đầu đối với bốn bề trống trải hô, nghĩ còn không biết trở về như thế nào, vì thế thấp giọng thỏa hiệp nói, "Muốn bản tiểu thư không tức giận cũng được, một người đi ra chỉ đường, ta không tìm được đường về."

Vẫn không có người trả lời nàng, lúc nàng vô cùng tức giận không muốn nể mặt lưu tình mắng to, đột nhiên lúc này thấy vợ chồng Cố Phong Niên từ đằng trước vội vàng phi ngựa đến mã.

"Cha, nương, hai người làm thế nào biết mà tới?" Cố Thường mừng rỡ, chạy lên trước lớn tiếng hỏi.

"Nghe Lục Đậu khóc kể con bị người ta bắt đi , chúng ta theo ký hiệu ám vệ để lại đuổi tới đây, trước đó có việc, bằng không đã sớm tới cứu con, con không sao chứ?" Dừng ngựa, Cố Phong Niên lo âu quan sát trên dưới Cố Thường, thấy ngoại trừ mặt bị đỏ thảm hại, còn lại đều không có chuyện gì, vì thế thở phào nhẹ nhõm.

"Thường Nhi mặt con làm sao lại đỏ như vậy?" Cố phu nhân xuống ngựa vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của Nữ Nhi hỏi.

Cha mẹ đến rồi, Cố Thường phải chịu uất ức lớn tủi thân khóc, bắt đầu cáo trạng mọi việc, trước kể chuyện Lục Tử Triệt bôi bùn thối lên mặt nàng, sau mách chuyện các ám vệ đều mặc kệ nàng, vừa nói vừa khóc.

"Mặt của con chính là rửa bùn thối rửa thành đỏ vậy, nếu không phải sợ hủy dung, còn muốn rửa thêm mấy lần nữa!" Cố Thường căm giận sờ khuôn mặt đau nói.

"Nực cười, dám khi dễ con gái ta, để ta gặp được không thể không lột da tiểu tử thối kia!" Cố Phong Niên thấy khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn của nữ nhi chà xát sưng lên, tức giận đến chửi ầm lên.

Đôi mắt đẹp của Cố phu nhân lập tức trừng tới, trách mắng: "Ông còn có mặt mũi mắng người? Người an bài làm ăn cái kiểu gì không biết, thấy Thường Nhi bị tổn hại đều không xuất hiện cứu người?"

Cố Phong Niên bị thê tử mắng dáng vẻ bệ vệ lập tức tiêu tan hơn nửa, ngượng ngùng nói: "Lúc đó, vi phu dặn bọn họ chỉ xuất hiện khi an nguy của Thường Nhi bị uy hiếp, bình thường thì trốn xa một chút."

"Cha!" Cố Thường nhìn vẻ mặt làm sai việc của Cố Phong Niên lên án.

"Thì ra do ông, sau khi trở về để việc này cho ta giải quyết được rồi, nếu lại có lần sau nữa..."

"Sẽ không có lần sau, phu nhân yên tâm, sau khi trở về vi phu liền căn dặn ám vệ chỉ cần có người ức hiếp Thường Nhi, kể cả là mèo chó, đều phải lập tức xuất hiện cứu người!" Cố Phong Niên vội vỗ ngực cam đoan, vẻ mặt lấy lòng nhìn phu nhân bởi vì tức giận lại càng thêm lãnh diễm.


"Trở về trước đã!" Cố phu nhân liếc mắt trừng trượng phu, dẫn Cố Thường còn rất uất ức lên ngựa nghênh ngang rời đi.

Cố Phong Niên sờ sờ mũi, không dám nán lại, vội vàng lên ngựa đi theo.

Nhiều ngày nay, vợ chồng Cố Phong Niên đi giao tế gặp đủ các loại đại nhân vật, cuối cùng còn vào cung diện thánh, không biết nói chuyện như thế nào, tóm lại Hoàng Thượng không có giáng tội Cố Gia Bảo, chỉ là ra sức bắt chẹt Cố Gia Bảo “một chút”, muốn nhà họ trong vòng một năm cung cấp miễn phí cho triều đình 2000 chiến mã thượng đẳng, hai năm kế tiếp mỗi năm đều phải cung cấp miễn phí cho triều đình 2000 con ngựa loại tốt.

Tổn thất tương đối lớn, một lúc cung cấp toàn bộ ngựa tốt như vậy Cố Gia Bảo đã mất đi hơn nửa, số ngựa còn lại là loại kém không đáng bao nhiêu tiền.

Nhưng tổn thất có lớn hơn cũng đáng giá, chỉ cần nữ nhi mà bọn họ đã không thể chăm sóc tốt có thể bình an vô sự, thì điều gì cũng không quan trọng.

Sau khi trở lại nhà trọ, Cố Phong Niên nói với Cố Thường: "Chuyện về Ngọc Diện Hồ gây nên đã giải quyết, tội danh của Lục gia cũng được giảm xuống, Lục đại tướng quân đã được thả ra, để chúc mừng ông ấy được thả ra Lục gia mời một nhà ba người chúng tối ngày kia tới Lục gia dự tiệc ngắm trăng."

"Tới Lục gia?" Cố Thường khẽ cau mày, nghĩ nghĩ có chút không quá tình nguyện hỏi, "Không đi có được không?"

"Phải đi chứ, lại nói cha và Lục bá phụ con đã hơn mười năm chưa gặp mặt rồi, cứ tưởng rằng ông ấy làm đại tướng quân sẽ không coi ai ra gì, ai ngờ trải qua tai ương lao ngục lần này con người ông ấy xem ra vẫn rất tốt, Lục gia không có xin lỗi nhà chúng ta, tuy rằng không còn quan hệ thông gia, nhưng cũng coi là bạn thâm giao, cũng chỉ là tới ăn bữa cơm." Cố Phong Niên khuyên nhủ.

Cố Thường nghĩ một chút hỏi: "Lục tam cũng ở nhà?"

"Hỏi hắn làm cái gì? Hắn cùng chúng ta đã không có quan hệ rồi." Cố phu nhân vẫn luôn không có thiện cảm đối với Lục gia, trải qua sự kiện từ hôn càng không có ấn tượng tốt, cho dù cuối cùng chứng thực tất cả đều là hiểu lầm cũng không thay đổi được cảm tình của nàng đối Lục gia.

"Chính là muốn xem hắn rốt cuộc vô dụng đến mức nào, một người phải kém thành cái dạng gì có thể khiến người toàn kinh thành đều ghét bỏ hắn, ngay cả Quách Tiểu Trà nổi danh ăn chơi trác táng khi nhắc tới hắn còn cảm giác mình tốt hơn mà bày ra vẻ mặt 'Ta so với hắn mạnh mẽ hơn'?" Sự phẫn nộ của Cố Thường khi bị Lục Tử Triệt "ức hiếp" đã bị sự tò mò đối với Lục tam áp chế, kéo cằm nói.

Cố Phong Niên suy nghĩ lại nói: "Cái này, hình như nghe Lục bá phụ con nói cả nhà bọn họ đều đang ở nhà."

"Ah? Nữ nhi nhất định đi!" Lần này, Cố Thường vui vẻ đáp ứng, cười híp mắt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận