Chân Nhân Không Lộ Tướng

Quách đại lang chắc phải bụng đói ăn quàng thành cái dạng gì mới có thể đối với nữ nhân - muốn sắc không có sắc, muốn dáng người không dáng người, nghe giọng điệu giọng điệu khi nói chuyện thấy đến cả học thức cũng không có - làm ra loại chuyện đến súc sinh cũng không bằng này?

Sự tình quá mức khả nghi, người vây xem rất nhiều đều không tin, lại là trời tối người say, ôm lấy người kia, sờ lên cảm giác tốt hay không tốt cũng sẽ cảm giác được chứ? Mọi người thấy nữ nhân kia vừa đen lớn lên lại xấu, thoạt nhìn giống đàn bà hơn hai mươi tuổi dứt khoát lắc đầu, nghĩ người này tới nhất định là lừa gạt bạc.

“Chắc là giả? Lớn lên xấu như vậy nam nhân nào lại muốn?”

“Ta thấy chắc Quách đại lang đắc tội người nào, kết quả đụng phải một nữ nhân không rõ ràng như vậy tới cửa nháo.”

“Ta thấy không chắc vậy, ruồi bọ không bâu vào trứng không nứt vỏ, nhất định là Quách đại lang thật sự làm điều gì, bằng không một kẻ dân đen ăn gan hùm mật gấu dám đến trêu chọc con cháu nhà quan? Chán sống sao!”

“Sự tình có chút khác thường, chúng ta nhìn kỹ hãy nói.”

Quanh mình người ta nói đủ loại chuyện đều có, nữ nhân đen béo kêu khóc không ngừng, nói chính mình bởi vì bộ dạng xấu vẫn không gả được cho người, thời điểm bị Quách đại lang cưỡng bức vẫn còn thân xử tử, vốn cũng rất khó gả, lúc này mất đi thứ quý giá nhất lại càng là không ai thèm lấy, nói hôm nay Quách gia không cho nàng một cái công đạo liền đập đầu chết trước của Quách phủ.

Sự tình cuối cùng cụ thể thế nào, Cố Thường bởi không thể đi ra ngoài xem chi tiết xảy ra cũng không có rõ ràng, đều là nghe nói từ trong miệng hạ nhân còn có Quách Tiểu Trà.

Thời điểm khi hai nhà bọn họ rời khỏi kinh thành, chuyện Quách gia có vẻ còn chưa giải quyết tốt, bởi có quá nhiều người nhìn chằm chằm, Quách gia muốn diệt khẩu là không có khả năng, dùng cường quyền cũng có ngự sử nhìn chằm chằm, chỉ có thể trấn an, nghe nói Quách đại lang liều chết không thừa nhận đã làm chuyện đó, đáng tiếc nha môn tham gia một khi kiểm chứng, vô luận là thời gian, địa điểm còn có người vật đều cùng nữ nhân đen béo nói trùng khớp.

Quách đại lang không có người làm chứng chứng thực hơn nửa canh giờ kia hắn không ở cùng nữ nhân đen béo đó, điểm này đối với hắn tương đối bất lợi, mà nữ phương thì đúng là bị cường bạo đêm đó, trang phục không chỉnh tề trên đường về nhà có gặp qua hàng xóm, lúc về nhà, khi người nhà tắm cho nàng phát hiện cảnh ngộ thảm thương của nàng, lúc người một nhà khóc hàng xóm cách vách cũng nghe được...

Nữ nhân đen béo nói lúc ấy khi xảy ra loại chuyện này khóc cũng khóc muốn chết, tình hình của đối phương nàng cũng không nắm được, cho nên chuyện xảy ra lâu như vậy mới tìm đến Quách phủ cũng đã hao hết tâm lực mới biết được nam nhân đêm đó là hắn, hơn nữa trong tay nàng còn cầm một khối ngọc bội thuộc về Quách đại lang, khối ngọc bội này hễ là người thân cận với hắn đều biết đây là vật trước nay bất li thân với hắn.

Vì thế đủ loại chứng cớ tương đối bất lợi với Quách đại lang, trong thời gian ngắn Quách gia đừng nghĩ có thể sống yên ổn, nếu như dáng dấp nữ phương xinh đẹp một chút gia thế cũng tốt chút, nạp làm thiếp cũng không sao, nhưng nữ phương bộ dạng xấu gia thế cũng không tốt, lúc này lại huyên náo mọi nhà đều biết, Quách gia càng không thể nào chấp nhận nàng.


Điểm quan trọng nhất là, Quách đại lang đã phát thệ đủ các loại thề độc, hắn thật sự không có chạm qua nữ nhân này, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua, để hắn cưới một nữ nhân không biết bị nam nhân nào cưỡng bức kết quả lại vu oan cho hắn, hắn thà rằng đập đầu chết cho xong!

“Ôi chao, thật là tự làm bậy không thể sống, Quách đại lang đủ chuyện sầu rồi, chuyện bà mối trước kia làm hắn bị cười nhạo đủ, sự kiện cưỡng gian hiện giờ càng làm hắn bị hãm vào vũng bùn, càng nghĩ càng thấy vui, ác nhân có ác báo!” Cố Thường đang ngồi trong xe ngựa cười vui vẻ với Lục phu nhân, tâm tình trước đây bị Quách đại lang chọc giận đến muốn chết của nàng rốt cuộc đã giảm bớt, thật đúng là rất hả giận.

Lục phu nhân sâu xa khó hiểu cười, nói: “Cuối cùng cũng hả giận, Quách đại lang gần đây chuyện xấu quấn thân, đã có ngự sử vạch tội, cho dù Quách thị lang chạy vạy khắp nơi, cũng rất khó cứu lại tiền đồ cho con hắn.”

Chuyện mời một bà mối không ra gì và nữ nhân xấu tới cửa làm loạn thật ra cũng không tính là chuyện lớn lắm, nhưng nếu có người đúng lúc ở sau lưng châm ngòi thổi gió một phen, gia tăng sức mạnh dư luận nữa, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác nhau.

“Ha ha, đáng đời, ác nhân tự có ác nhân trị, để cho Quách đại lang bị c nữ nhân gan dạ kia trừng trị!” Tâm tư Cố Thường tương đối đơn giản, nàng chỉ cho rằng những chuyện này xảy ra đều là trùng hợp, không nghĩ nhiều.

Lục phu nhân nhìn mặt Cố Thường cười thoải mái, thầm nghĩ cô nương này quá đơn thuần, có điều đơn thuần điểm này cũng không phải chỗ xấu, con dâu tâm nhãn quá nhiều vào cửa cũng không khẳng định là chuyện tốt, huống chi con trai nàng tâm nhãn nhiều, hợp với người thiếu tâm nhãn, nói không chừng cuộc sống sau này còn có thể rất hòa hợp tốt đẹp.

Bởi vì trên đường trở về có nữ quyến, hành trình của đám người Lục lão gia đi rất chậm, nữ nhân đều ngồi xe ngựa, nam nhân đều cưỡi ngựa giống nhau.

Lần này dẫn theo không ít người, a hoàn bà tử ngồi một chiếc xe ngựa to, về phần hộ vệ còn có đám người quản gia số lượng tương đối nhiều, chỉ chọn vài hộ vệ thân thủ tốt còn có một quản sự đi theo, những người còn thừa lại sẽ đi muộn một ngày, miễn cho quá nhiều người gây ồn ào náo loạn.

Có vợ chồng Lục lão gia ở đây, đường đi là quan đạo, nên tốc độ so với lúc Cố Thường bọn họ tới kinh nhanh hơn nhiều, tính an toàn cũng được bảo đảm hơn, tạm thời chưa cần lo lắng sẽ có kẻ xấu xuất hiện, song đường thủy hoặc trong quá trình xuống thuyền về nhà liền thì không chắc.

Mãi cho đến bến tàu vẫn rất an toàn, Lục Tử Triệt phái người ở trên thuyền quan sát đề phòng hai ngày, kết quả người của Nhật Nguyệt giáo cũng không xuất hiện.

“Có thể sẽ không xuất hiện ở đường thủy, còn một ngày trên đất liền, trên đất liền dễ dàng xuống tay hơn.” Cố Phong Niên đứng ở đuôi thuyền chắp tay sau lưng nói với Lục Tử Triệt.

Lục Tử Triệt nhìn đằng trước có chút mù sương mênh mông, suy nghĩ một hồi nói: “Không thể thiếu cảnh giác, bọn họ đã theo chúng ta từ Lục phủ giờ vẫn đang theo dõi, không chừng đang mai phục ở đâu đó.”


Nếu gặp tập kích trên sông nước, điều này đối với bọn họ tương đối bất lợi, nhưng trên thuyền này có nhiều nữ quyến không có võ công, phía mình thật bị động.

Cố Thường vừa ra khỏi khoang thuyền tính toán đi dạo một chút, kết quả là nghe được đối thoại của hai người, đi tới nói: “Nếu thật sự chúng ta gặp tập kích trên sông nước, mọi người hãy nghĩ biện pháp dẫn bọn chúng xuống nước, đến lúc đó ta hạ độc ở trong nước bọn chúng không phải toàn bộ xong đời sao?”

Hai người Cố Phong Niên và Lục Tử Triệt nghe vậy sửng sốt, còn chưa mở miệng nói chuyện Cố Thường lại nói: “Nếu không thì như vậy, một lát ta đưa cho mọi người mỗi người đều uống thuốc giải trước, sau đó Lục Tử Triệt ngươi khinh công tốt, nếu thực sự có kẻ xấu tập kích, ngươi liền thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp phản ứng hạ độc từng người một, độc ta chế là độc nhất vô nhị, bọn họ sẽ không có giải dược.”

Lục Tử Triệt nghe vậy đôi mắt thanh tú tràn ngập lo lắng thoáng chốc sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Thường: “Biện pháp này rất khả thi.”

“Nhất định rồi, mọi người làm sao luôn quên ta chế độc? Trên người ta còn có vài loại độc dược, số lượng không nhiều nhưng cũng có thể giải quyết hơn mấy chục người, nếu không thành còn có các loại thuốc mê, đủ đối phó bọn chúng.” Cố Thường có chút bất mãn liếc Lục Tử Triệt vài lần, bộ dạng nàng quá nhu nhược vậy sao? Luôn quên mất ưu điểm của nàng!

“Ha ha, nữ nhi tài giỏi như vậy, cha vui lắm!” Cố Phong Niên kiêu ngạo mà nhìn Cố Thường nói, sau đó nhìn sắc trời một chút thúc giục Lục Tử Triệt, “Để ngừa vạn nhất, ngươi mau lấy độc dược của Thường Nhi hạ trên kiếm, không biết đối phương sẽ đến bao nhiêu người, chọn mấy hộ vệ có khinh công tốt cũng đưa cho bọn họ hạ một chút lên vũ khí, đến lúc đó chúng ta đánh bất ngờ!”

Cố Thường nghe vậy lập tức đem tất cả độc dược và mê dược mang theo trên người đều lấy ra, trong móng tay trong vòng tai của nàng trong tất cả mọi chỗ đều có, lần lượt đưa cho Lục Tử Triệt còn có hạ độc trên toàn bộ binh khí của mấy người hộ vệ.

Nhìn thấy thế đám hộ về tràn đầy sợ hãi, ai có thể nghĩ tới một nữ tử xinh đẹp yểu điệu như vậy lại có thể mang theo nhiều độc dược trên người như vậy? Toàn thân khắp nơi đều cất giấu độc, thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!

Lục Tử Triệt nhìn thấy ngay cả trâm cài trên tóc của Cố Thường cũng giấu độc, khóe mắt co rút, lặng lẽ nhìn chằm chằm nữ nhân cười miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ thật lâu, người ta đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này ứng trên người Cố Thường hẳn là biến thành “Độc nhất là thân thể phụ nhân”!

Ban đêm, vào thời điểm mọi người đang ngủ say, hai hộ vệ phụ trách canh gác trên thuyền đột nhiên thổi còi thổi lên âm thanh chói tai, không bao lâu liền xuất hiện tiếng binh khí va chạm, tiếng đánh nhau.

Lục Tử Triệt thân thủ tốt ban đêm vẫn mặc nguyên y phục đi ngủ, mà còn ngủ nông giấc, lúc còi báo động vang lên liền nhấc kiếm xông ra ngoài.


Bên đối phương tới có hơn bốn mươi người, người người đều là thân thủ cao siêu, đây là muốn một lần diệt gọn bọn họ ở trên sông, mới có thể xuất động nhiều người như vậy đối phó với một nửa số người không biết võ công bên mình!

Nhật Nguyệt giáo thân là tà giáo, độc dược thứ này đương nhiên không phải ít dùng, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới đám người Lục Tử Triệt mỗi người cũng dùng độc, hơn nữa đối phương có vài người thân thủ cao cường ngoài dự đoán.

“Sao nhiều cao thủ như vậy!” Một trong những nhân sĩ tà giáo oán giận nói, vốn là đến đánh bất ngờ giết sạch, ai ngờ đối phương khiến bọn họ tới bị đánh bất ngờ.

Hai ám vệ vẫn phụ trách âm thầm bảo hộ Cố Thường cũng gia nhập hàng ngũ đánh nhau, bọn họ không đi canh chừng Cố Thường, bởi vì nàng tự có biện pháp thoát thân.

Khoang thuyền của Cố Thường chật ních nữ quyến, nàng còn hạ độc trên mặt đất và trên cửa ở bên ngoài khoang thuyền, nếu ai xông tới trực tiếp gục, nên dù cho bên ngoài đánh đến rung trời nở đất, các nàng cũng không có bao nhiêu sợ hãi, chỉ là lo lắng Lục Tử Triệt bọn họ có bình an vô sự giải quyết hết kẻ xấu hay không.

Đang lúc lo lắng chờ đợi đột nhiên nghe thấy một tiếng ngựa hí vang, Cố Thường rùng mình vội đứng lên nói: “Ta đi xem tiểu Bạch bọn chúng, mọi người không được rời khỏi phòng này.”

Lục phu nhân muốn giữ Cố Thường lại, kết quả chậm một bước, đành phải cao giọng dặn nàng phải cẩn thận.

Tiểu Bạch và Thiểm Điện đều nghỉ ngơi chung một chỗ, còn có vài con ngựa của hộ vệ cưỡi, thuyền của bọn họ cũng khá lớn, ngựa tuy nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Khoang thuyền Cố Thường nghỉ ngơi cách chỗ Tiểu Bạch bọn chúng không xa, may mắn lúc này trăng tròn, nàng loáng thoáng có thể thấy được đường, lén lén lút lút đi qua, thấy Tiểu Bạch và Thiểm Điện đứng thẳng cạnh nhau, mấy con ngựa khác vây quanh chặt chẽ chúng nó, cảm xúc của đám ngựa đều rất xao động.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Cố Thường vuốt cổ Tiểu Bạch trấn an, bọn hộ vệ đều đi đối địch, những con ngựa này không có người trông coi, khó chắc địch nhân sẽ không đột nhiên tới đây giết chết ngựa, không có ngựa, sau khi bọn họ lên đất liền sẽ không có phương tiện về nhà, đối với bọn họ tương đối bất lợi, hơn nữa Tiểu Bạch và Thiểm Điện là hai con ngựa quý khó có được nếu không còn vậy thì quá đáng tiếc.

Cố Thường tới đây trấn an, Tiểu Bạch ỷ lại cọ xát vào tay nàng, những con ngựa khác thấy có người tới đây, phảng phất có người đáng tin cậy dường như cũng không còn nóng nảy.

Không lâu sau, Cố Thường cảm thấy chuồng ngựa xôn xao, tập trung nhìn, có một bóng đen đang xách theo đao vụng trộm tới đây, nàng lặng lẽ trốn ở bên cạnh Tiểu Bạch và Thiểm Điện.

Bóng đen bị thương, tinh lực không quá tập trung, mới vừa nghe thấy tiếng ngựa kêu nhất thời nảy ra ý tưởng giết những con ngựa này, vì vậy một đường lần mò lúc tới không phát hiện sự tồn tại của Cố Thường.


Ngay lúc bóng đen đến gần giơ đao lên chém xuống Thiểm Điện, đột nhiên Cố Thường nhảy ra giơ tay đánh lên mặt đối phương một cái, sau đó lại đạp hắn một cước.

Cố Thường có thể đắc thủ toàn bằng vận khí, một là đối phương đã bị thương, hai là nàng đánh lén, vì thế mới thành công, đối phương bị nàng đạp trúng cả người cả đao từ trên thuyền ngã xuống, chỉ là nàng vui mừng quá sớm, khoảnh khắc đối phương té xuống cũng nắm chặt cánh tay của nàng kéo nàng cùng ngã xuống sông.

“A.” Một tiếng thét chói tai, cách đó không xa sau khi nghe được Lục Tử Triệt chém ngã hai kẻ xấu bên người, thân hình như tên vọt tới hô, “Cố Thường!”

“Ta rớt sông...ùng ục ùng ục.” Cố Thường biết bơi, chỉ là không may đang bị kẻ xấu trúng độc đã chết kia đến cả chết tay cũng túm chặt bả vai nàng, hại nàng không ngoi lên được uống vài ngụm nước.

Lục Tử Triệt nhảy xuống nước một kiếm chém đứt cánh tay người sắp chết, sau khi ôm eo Cố Thường đem nàng kéo lên đẩy lên thuyền, mặt trầm xuống sau đó lên thuyền, nói với người đang ghé vào cạnh thuyền mãnh liệt phun nước ra ngoài: “Không ngoan ngoãn đợi ở trong khoang thuyền, đi ra thêm cho loạn!”

Cố Thường phun hết nước bẩn phun ra ngoài, chật vật nói: “Ta không ra được, Thiểm Điện của ngươi sẽ bị chém chết.”

Lục Tử Triệt dừng một chút, sau đó hừ nói: “Thiểm Điện của ta nếu như dễ dàng bị chém chết như vậy, sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi!”

Nàng nào biết Thiểm Điện của hắn lợi hại như vậy? Hơn nữa, nơi này không phải chỉ có một con ngựa Thiểm Điện, nó không chết không có nghĩa những con ngựa khác cũng có thể trốn được? Trên đao của kẻ xấu xa kia có độc, nàng không ra, những con ngựa đó, bao gồm Tiểu Bạch của nàng, chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Lúc này không phải thời điểm cãi nhau, Lục Tử Triệt xách cổ áo Cố Thường đem nàng trở về khoang thuyền Lục phu nhân đang ở, sau khi dặn mọi người trông chừng nàng lại gia nhập vòng chiến đấu.

Đám người Lục phu nhân nhìn toàn thân * Cố Thường, dồn dập sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

“Con làm sao? Nhanh đi thay y phục.” Lục phu nhân vội vàng nháy mắt với Lục Đậu.

Cả người Cố Thường lạnh đến mức run lập cập, vội đi thay y phục, sau khi thay xong đi ra dưới ánh mắt không đồng ý của Lục phu nhân thấp thỏm ngượng ngập nói: “Con, con cứu đám ngựa trên thuyền, rơi xuống nước là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi hì hì.”

“Lúc này con bắt đầu đàng hoàng đợi ở đây cho ta, chỗ nào cũng không cho đi! Nếu là con có mệnh hệ gì, khiến ta biết ăn nói sao với cha mẹ con!” Lục phu nhân kéo Cố Thường qua, nắm chặt tay nàng, e sợ không chú ý một chút lại để cho nàng chạy mất.

Cố Thường cũng bị dọa sợ rồi, đương nhiên sẽ không lại đi ra ngoài, vừa mới đi ra ngoài chỉ bằng chút nhất thời xúc động, lúc này đánh chết nàng cũng không đi ra, quan tâm có bao nhiêu con ngựa đang gọi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận