Chân Nhân Không Lộ Tướng

Quách Tiểu Trà muốn khóc mà không ra nổi nước mắt, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Chung quy là đệ nói hươu nói vượn được chưa? Các người nghe cũng đã hiểu được đại khái ý tứ của đệ rồi, ai bảo đệ không phải tú tài cũng chẳng phải tiến sĩ đâu, đệ chỉ muốn biểu đạt ý tứ của mình để cứu vãn hình tượng chút thôi, nói đến văn chương mà không có đệ thì đáng thất vọng lắm đó.”

Cố Thường đạp hắn một phát, tức giận quay về chỗ ngồi, về phần họ Lục đang đứng ở cửa kia, nàng không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Lục Tử Triệt lạnh lùng nhìn Quách Tiểu Trà chằm chằm, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Muốn tới Cố gia thì phải có ta đi cùng mới được, vậy mà ngươi hay nhỉ, thừa dịp ta không chú ý liền lén chạy tới đây, chắc hẳn là vết thương đã lành nên ngươi quên rồi, không nhớ chuyện lúc trước bị tà giáo đả thương đâu nhỉ!”

Vừa nghe đến tà giáo, vẻ mặt Quách Tiểu Trà ngay lập tức thay đổi, tái mặt nói: “Sao bọn họ còn…”

Lục Tử Triệt ngắt lời Quách Tiểu Trà, hừ lạnh: “Lúc ở kinh thành thiếu chủ tà giáo thiếu chút nữa đã bị ta cùng Cố Thường giết chết, trên đường về bọn họ phái rất nhiều người đến Song Nhãbáo thù, ngươi lại là khách hai nhà Lục phủ và Cố phủ, nếu muốn khơi mào thù hận giữa hai nhà chúng ta và Quách gia, ngươi nói xem bọn họ có thể đem ngươi ra làm mục tiêu đầu tiên hay không?”

Hai chân Quách Tiểu Trà đều đã mềm nhũn, những giọt mồ hôi lớn rơi từ trên trán xuống, có ai lại xui xẻo như hắn không? Chỉ là rời nhà trốn đi mà thôi, cũng đừng để cho lần này ra ngoài mạng nhỏ phải bỏ lại ngoài đường chứ!

“Đại, đại ca, huynh mau cứu đệ với!” Lúc này Quách Tiểu Trà không còn cảm thấy Lục Tử Triệt đáng ghét một chút nào hết, nắm lấy cánh tay hắn thật chặt, giống như nắm cọng rơm cứu mạng vậy.

“Ngươi sẽ cứu một người nói xấu sau lưng ngươi chứ?” Lục Tử Triệt bất vi sở động.

“Tất nhiên là không rồi.” Quách Tiểu Trà nhất thời nóng lòng nói thật, nói xong liền ngay lập tức bịt miệng lại, đôi mắt trợn trừng của hắn tràn đầy sự ảo não.

Cố Thường cũng bị Quách Tiểu Trà làm cho đần độn, quả thật không biết nói gì hơn: “Huynh cầu xin cái gì? Hắn đang đùa giỡn huynh đó, trong thời gian huynh làm khách trong nhà hắn chắc chắn hắn sẽ không để cho huynh gặp nguy hiểm đâu, sau này đừng chạy lung tung nữa, không có gì phải sợ cả.”

Quách Tiểu Trà ngẫm lại cũng đúng, sau này nên thành thật đợi trong Lục phủ, võ công Lục Tử Triệt cao cường, cùng lắm thì hắn đi đâu mình cũng đi theo, không tin đối phương có thể đánh gãy chân của mình.

“Nàng hiểu rõ ta như vậy?” Lục Tử Triệt nhíu mày nhìn Cố Thường, buồn cười nói.


Cố Thường thoát được ánh mắt “quyến rũ” của Lục Tử Triệt, cố nén xuống sự bối rối của mình, hừ nói: “Người khác ta không dám nói là hiểu rõ hơn, nhưng đối với tên gia hoả như ngươi ta lại mạc danh kỳ diệu hiểu rõ chút.”

“Ha ha, quả nhiên trong lòng nàng ta khác biệt như vậy, nàng còn hiểu rõ ta hơn là hiểu người khác.” Lục Tử Triệt tự rót trà uống, nói lời đùa giỡn mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, hắn phát hiện ra mình thi thoảng còn có ý muốn đấu khẩu với Cố Thường.

Cố Thường nghe vậy liền ghê tởm, cơm qua đêm cũng muốn ói ra, khinh bỉ liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt, không khách khí trả lời: “Người bình thường mà đáng ghét, đáng ghê tởm, kẻ thù hay kẻ địch ta đều hiểu rất rõ!”

Lục Tử Triệt không cho là thật, vẻ mặt giống như trưởng bối bao dung nhìn tiểu bối đang làm mình làm mẩy: “Ta chỉ cần biết cảm giác của muội đối với ta không phải như vậy là được rồi.”

“Ta chán ghét ngươi thì có!” Cố Thường nổi giận, có phải da mặt của nam nhân này quá dày không?

“Chỉ cần muội có thể thuyết phục được chính mình, thì tạm thời cứ cho là như vậy đi.” Lục Tử Triệt lắc đầu, nếu là trước đây hắn dám khẳng định cả trăm lần là nàng quả thực rất ghét hắn, đương nhiên khi đó hắn cũng rất ghét nàng, lúc này thì...

Kháo, thật là con mẹ nó bực mình! Quách Tiểu Trà bị cảnh liếc mắt đưa tình của hai người trước mắt làm cho mắc ói, cả người không ngừng nổi da gà, không cam lòng bị coi nhẹ, ra sức chà xát cánh tay nói: “Trong phòng này vẫn còn một người sống đấy, * cần gì phải nôn nóng nhất thời, sau khi thành thân rồi vợ chồng son ở trong phòng không phải có thể được tuỳ ý bên nhau sao?”

Hai người Cố Thường cùng Lục Tử Triệt cùng quay sang lườm hắn, trong mắt đều là sự giận dữ và xem thường, nếu nhìn kỹ, vẻ mặt lúc này của bọn họ thật là có vài phần giống như lúc trước Quách Tiểu Trà say rượu nói “tướng phu thê”.

Quách Tiểu Trà không dám nói gì nữa, cúi đầu làm vẻ sám hối, ai bảo hắn ăn nhờ ở đậu đâu? Bản thân hắn không đủ dũng cảm để nổi dậy, với lại mỗi khi hắn đối mặt với Lục Tử Triệt sẽ không nhịn được mà nhớ tới mình từng là kẻ ngang ngược đệ nhất kinh thành, cuộc đời này còn có gì hắn chưa trải qua đâu!

Bởi vì Lục Tử Triệt đến, Cố Thường liền mất hứng thú nói chuyện phiếm, nàng đứng dậy muốn rời đi, song lại bị Lục Tử Triệt ngăn cản, hai người bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lần nữa không để ý đến Quách Tiểu Trà.

Hai con người trọng sắc khinh bạn khốn kiếp! Quách Tiểu Trà tức giận cũng không dám nổi cáu, lấy trà thay rượu mà uống, người khác mượn rượu giải sầu, còn hắn chỉ có thể mượn trà tiêu hoả.


Ba người bọn họ ở trong phòng, không cần hạ nhân hầu hạ, đám người Lục Đậu liền canh giữ ở ngoài, nghe bên trong có tiếng Cố Thường và Lục Tử Triệt ngươi một lời ta một lời mà cãi nhau, thế nhưng Quách Tiểu Trà lại vô cùng yên lặng, bọn họ không tránh khỏi có chút đồng cảm với vị “khách quý” từ xa đến này.

Cho dù nói thế nào, người ta đến nhà nhà, dĩ nhiên là phải ở lại ăn cơm trưa, Lục Tử Triệt và Quách Tiểu Trà ở lại Cố gia dùng bữa trưa, sau khi ăn xong vừa mới uống một chút trà thì nảy sinh biến cố, hạ nhân tới thông báo có người tự xưng đến từ kinh thành tìm người, hiện đang ở ngoài cửa.

Vừa hỏi là ai, đáp án lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, là Quách đại lang và Lương Dung, hai người nhìn không có vẻ gì là đồng thời xuất hiện nhưng lại cùng đến Cố gia.

Cố Thường vội vàng đi ra cửa xem, Lục Tử Triệt cùng Quách Tiểu Trà cũng cau mày đi ra ngoài.

Cố Gia Bảo lúc này chỉ có hai mẹ con Cố phu nhân ở nhà, hai cha con thì đến mã trường, bởi vì người tới là tiểu bối, cho nên Cố phu nhân không ra ngoài, chỉ bảo Cố Thường đi xem một chút.

Theo sau Lương Dung và Quách đại lang là một vài người của tiêu cục, người của tiêu cục thấy bọn Cố Thường đi ra, muốn cáo từ liền chắp tay với lương dung nói: “Chúng tôi đã đưa các người đến nơi an toàn, nhiệm vụ hoàn thành, cáo từ.”

Khoé mắt Quách Tiểu Trà giật giật, không nhịn được hỏi: “Đại ca, sao huynh lại nhát gan đến mức phải tìm tiêu cục hộ tống đến Cố Gia Bảo? Ngay cả đệ cũng không bằng.”

“Nói bậy bạ gì đó? Ta là tự đến, nửa đường thì đụng phải Lương gia cô nương!” Quách đại lang hung dữ trách mắng, liếc nhanh qua Cố Thường đang đứng một bên, ánh mắt ngay lập tức trở nên phức tạp.

Cố Thường không để ý đến ánh mắt pha lẫn động tâm, cầu mà không được cùng phẫn hận của Quách đại lang, nhíu mày nhìn Lương Dung y phục đơn giản hỏi: “Lương cô nương, cô nương đường xa đến đây không phải là tới Cố gia làm khách chứ?”

“Không phải, ta là tới để tìm người!” Lương Dung vì để thuận tiện đi đường nên không dám mặc y phục hoa lệ, đồ nữ trang cũng không mang theo nhiều, hơn nữa còn gấp rút lên đường, nhìn khá là chật vật tiều tuỵ lúc này thấy nam nhân tuấn lãng y quan chỉnh tề đi cạnh Cố Thường, trong lòng chợt thấy chua chát vội cúi đầu chỉnh lại tóc nắm chặt góc áo.

“Chậc chậc, còn chỉnh y phục chỉnh tóc, có chỉnh nữa thì người ta cũng không thèm lấy ngươi đâu, ngươi còn không biết sao? Đại ca của ta đã định hôn với Cố cô nương rồi.” Quách Tiểu Trà vừa thấy Lương Dung liền mất hứng, mở miệng chế giễu.


Quách đại lang như bị đạp trúng chỗ đau, thiếu chút nữa liền tới đánh một bạt tai, cả giận nói: “Ai đính hôn cùng Cố cô nương chứ? Lúc đó không phải là không thành sao?!”

“Đại ca đã hiểu lầm rồi, “đại ca” trong lời nói của đệ là Lục gia Tam gia cơ.” Quách Tiểu Trà chỉ vào Lục Tử Triệt nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt không hề lên tiếng, rồi cảm khái một câu: “Đại ca có biết Lục Mặc thực ra là cùng một người với Lục Tử Triệt không? Hai ngày trước đệ mới được biết, ôi.”

Quách đại lang trợn mắt nhìn Lục Tử Triệt, sau đó lại nhìn đến Cố Thường, nghĩ tới lúc trước mình mời bà mối đến cửa cầu hôn, cuối cùng bà mối lại gây ra trò cười như vậy, hại mình trở thành trò cười cho cả kinh thành, giờ đây ngay cả chức quan cũng đánh mất, đều là do đôi nam nữ này hại, ai ngờ lúc bọn họ làm hại mình chịu xui xẻo lại trở thành một đôi!

“Ngươi trừng cái gì? Còn trừng nữa ta sẽ cho ngươi độc mù mắt luôn!” Cố Thường bị ánh mắt oán hận của Quách đại lang làm cho toàn thân nổi da gà.

Lục Tử Triệt tiến lên một bước che Cố Thường ở phía sau, lạnh nhạt nhìn Quách đại lang: “Không biết ngươi tới Cố gia làm cái gì, ta khuyên ngươi nên rời đi ngay lập tức, không chào đón ngươi đâu.”

Lương Dung từ sau khi nghe thấy Quách Tiểu Trà nói Lục Tử Triệt đính hôn đính hôn thì như thất hồn thiếu lục phách, cả người trở nên đần độn, vốn dĩ nghe được tin tức Lục Tử Triệt cùng Cố Thường đính hôn, không chịu nổi đả kích liền lén lút chạy từ nhà mình tới tìm tiêu cục hộ tống nàng ta đến, chỉ vì muốn dò la thực hư tin tức, kết quả...

“ Tiểu thư. “Nha hoàn vội vàng đỡ lấy Lương Dung không đứng vững, không nỡ nhìn tiểu thư nhà mình chật vật như vậy, bèn trút giận lên Cố Thường, quay đầu lại cả giận nói: “Đây chính là đạo tiếp khách của Cố Gia Bảo sao? Chúng ta đường xa mà đến, cuối cùng các người để chúng ta đứng ở cửa! Tiểu thư nhà ta đã suy sụp đến như vậy rồi các ngươi đến hớp trà cũng không nỡ mời, quả nhiên là thương hộ mùi tiền đầy mình, chính là không thèm làm gì hết!”

Đúng là chủ nào tớ đấy, chủ tử quen thói kiêu ngạo hống hách, đương nhiên nha hoàn bên người cũng theo đó mà trở nên không coi ai ra gì, bảo sao nhân duyên của Lương Dung ở kinh thành kém đến vậy, không chỉ liên quan tính khí của một mình nàng ta, hạ nhân bên người nàng ta cũng mang lại cho nàng ta không ít thù hận.

Cố Thường tức cười, hai tay khoanh trước ngực, từ phía sau Lục Tử Triệt lộ ra nửa người coi thường nhìn nha đầu kia: “Vì sao ta phải mời các ngươi vào cửa? Cố Gia Bảo cũng chẳng phải mở thiện đường, ai tới cũng cho vào, chẳng lẽ chó điên đến, chúng ta cũng phải mời chó điên vào nhà uống trà sao? Với lại ngươi nói ngươi là ai chứ, một nô tì hầu hạ người ta mà thôi, cũng dám ở cửa nhà ta mở miệng kêu gào.”

Nhất đẳng nha hoàn trong đại phủ đệ ở kinh thành đều cao ngạo, vì đi theo chủ tử nên có vài phần thể diện, trong lòng các nàng bản thân so với người nhà các tiểu thư bình thường còn tôn quý hơn vài phần, lúc này lại bị Cố Thường, một người mà trong lòng nàng ngoại trừ có vài phần tư sắc thì mọi thứ khác đều kém cỏi, nhục mạ nên không nhịn được, tức đỏ mặt cả giận nói cả giận nói: “Tiểu thư của chúng ta chính là hòn ngọc quý trên tay kinh triệu doãn Lương đại nhân, ngươi sỉ nhục ta trước cửa như thế, chờ đại nhân chúng ta biết xem các ngươi còn yên ổn được không!”

Cố Thường lười tranh cãi với người đáng ghét, lớn tiếng: “Người đâu, đuổi hết mấy thứ chướng mắt này cho ta, không được cho bọn chúng bước đến Cố gia nửa bước, bằng không một người tới thì đánh một, hai người đến thì đánh hai!”

Hạ nhân bị tiếng động dẫn tới sớm đã bị nha đầu phách lối đó chọc tức, được lệnh liền như ong vỡ tổ mà lao tới hơn mười người, thuần thục liền bắt được bao gồm cả Quách đại lang ở bên trong “Chướng mắt”, sau đó ngươi một cước ta một quyền đuổi bọn họ đi.

Quách đại lang là một đại nam nhân, đâu nào chịu nổi sỉ nhục như vậy, trong miệng mắng liên tục, đáng tiếc hai tay nào địch nổi bốn tay, hơn nữa đối phó với hắn ta đâu chỉ có bốn tay, mười bốn tay cũng có, hắn ta bèn chật vật ôm đầu mà chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng chửi: “Quách Tiểu Trà, ngươi cứ đứng xem đại ca ngươi chịu tội như vậy, ngươi đồ súc sinh này không bằng gì đó, còn nhận kẻ trộm làm đại ca, bỏ qua đại ca ruột không thèm quan tâm, được lắm!”

Quách Tiểu Trà mặc dù không thích Quách đại lang, nhưng dù nói như thế nào thì vẫn là đại ca ruột của mình, nhìn bộ dạng đối phương bị người ta đánh phải chạy đi trong lòng cũng có cảm giác có lỗi, rầu rĩ nhìn Lục Tử Triệt và Cố Thường khẩn cầu: “Đánh đuổi đại ca của ta đi là được rồi, đừng đánh quá độc ác được không?”


Cố Thường còn cho Quách Tiểu Trà vài phần thể diện, nghe vậy liền hừ một tiếng gọi bọn hạ nhân đang đuổi người trở về, nàng còn rất nhân từ, chỉ bảo bà tử đuổi hai chủ tớ Lương Dung, ít nhất còn không huỷ danh tiết bọn họ, về phần hai người các nàng kia đang bị cản thì có phải chịu thiệt hay không cũng không liên quan đến nàng nữa.

Lục Tử Triệt mắt lạnh nhìn mắt lạnh nhìn mắt lạnh nhìn Quách đại lang đang chạy trốn, nói với Quách Tiểu Trà: “Ngươi đi giải quyết chuyện đại ca ngươi, nếu để hắn đến dây dưa vị hôn thê của ta nữa, ta liền trực tiếp sai người áp giải ngươi trở lại kinh thành!”

Quách Tiểu Trà sắp khóc đến nơi, với hắn mà nói thì yêu cầu này quả thực là khó như lên trời, nghiêm mặt nói: “Có bao giờ đại ca của đệ nghe lời đệ đâu? Đệ không ra mặt còn được, chỉ cần lộ diện một cái huynh ấy chắc sẽ đánh đệ đến chết.”

“Đây là chuyện của ngươi, ngươi mặc kệ cũng được thôi.” Lục Tử Triệt nhìn thấy Quách Tiểu Trà mắt bỗng nhiên sáng lên định thở phào, khóe môi khẽ nhếch, câu nói tiếp theo lại như gáo nước lạnh dội xuống: “Nếu là do ta tự động thủ, đến lúc đó đại ca kia của ngươi còn sống sót trở lại kinh thành lại là chuyện khác, tự ngươi quyết định đi.”

Tự mình quyết định... So với bị đánh thì bị áp tải về kinh thành còn đáng sợ hơn nhiều, Quách Tiểu Trà ủ rũ cúi đầu chạy đuổi theo Quách đại lang.

Trò cười kết thúc, Lục Tử Triệt nói với Cố Thường vẫn còn tức giận: “Đã để cho bọn hạ nhận chú ý nhiều ngày rồi, nếu Quách đại lang lại gây sự thì cứ trực tiếp sai người đuổi đánh đi, dù sao nàng cũng đừng xuất hiện, để tránh hắn thừa cơ lợi dụng. Đừng lo thế lực Quách thị lang lớn không dễ chọc, là con hắn quẫy nhiễu dân trước, hắn không dám làm gì đâu.”

“Ta biết phải làm gì rồi.” Cố Thường hít sâu một cái để bình ổn tâm tình, tức giận liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt: “Thực sự là gương mặt hoạ thuỷ, làm đại cô ngươi người ta phải đường xá xa xôi mà không tiếc mướn tiêu cục đuổi đến đây, đúng là có bản lĩnh.”

Đầu Lục Tử Triệt đầy hắc tuyến, mím môi nhìn chằm chằm Cố Thường một lúc, sau đó mới nói: “Chẳng lẽ Quách đại lang kia không phải do nàng mà đến sao? Câu “đúng là có bản lĩnh” này cũng phù hợp với nàng mới đúng chứ?”

Cố Thường nghẹn họng, được rồi, có thể coi là bọn họ huề nhau, có điều ngoài miệng nàng vẫn không thừa nhận: “Ngươi biết Quách đại lang là vì ta mà đến sao? Ta cho rằng hắn vì Quách Tiểu Trà mà đến thì có”

“Hả? Nói nhu vậy, Lương Dung rất có thể vì Quách Tiểu Trà mà đến.” Trong mắt Lục Tử Triệt hàm chứa ý cười.

Con người này! Cố Thường chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa, lại trợn trắng mắt nhìn hắn, ngẩng cao đầu nén giận mà trở về, vứt bỏ Lục Tử Triệt một mình đứng ở cửa.

Lục Tử Triệt sờ sờ mũi, lờ đi thái độ của vị hôn thê nhỏ, thầm nghĩ chẳng trách Quách đại lang lại giống miếng cao da chó, sau khi chịu thua thiệt nặng nề như vậy còn không ghi nhớ mà cứ tới tiếp cận bên này, thật sự là gương mặt Cố Thường lớn lên vô cùng dễ nhìn, ngay cả khi trừng người ta thì vẫn rất xinh đẹp.

Nếu nhìn xinh đẹp, hắn cũng không ngại bị nàng trừng thêm vài lần nữa đâu, Lục Tử Triệt tự an ủi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận