Chân Thành

Xe của Tống Ngạn Thành là một chiếc Porsche Cayenne đen, giờ đây chú tài xế đã theo anh nhiều năm nay đang lái chiếc xe lao vun vút, cố gắng đúng giờ tới sân bay. Lúc Lê Chi tới Quý Châu, trời vừa mới rạng sáng, rồi sau lại phải di chuyển đến địa điểm quay, thành ra mất rất nhiều thời gian.

Cảnh quay này yêu cầu phải tranh thủ ánh sáng tốt, vì vậy Lê Chi căn bản không có thời gian để ngủ, trực tiếp đến trang điểm.

Mao Phi Du tức gần chết, nhưng vì ngại đang đứng trước mặt người khác nên không tiện phát tác, ánh mắt sắc như dao, hận không thể rút gân lột da cô.

“Rốt cuộc cô đang có ý đồ gì?” Nhân lúc không có ai, Mao Phi Du hạ giọng hỏi.

Ánh mắt Lê Chi khinh bỉ, “Khế ước tinh thần đây còn gì nữa.”

Mao Phi Du lãnh đạm, “Cảnh cáo cô, đừng có mà diễn giả thành thật, nếu có là tôi xử đẹp cô luôn đó.”

Lê Chi dùng gót giày đạp lên giày của anh ta, “Xấu tính.”

Trong lúc cô đang làm tóc, Minh Tiểu Kỳ đi tới, đưa cho cô bình đựng nước, “Chị uống chút nước ấm đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.”

Lê Chi cười, nói lời cảm ơn, “Em tới sớm vậy sao?”

Minh Tiểu Kỳ vai đeo cặp tài liệu, tay chân lanh lẹ lôi ra mấy tấm dán giữ ấm, “Vâng! Đến để học hỏi với ông chủ ạ.”

Mao Phi Du đứng một bên, vẫn còn đang tức giận: “Khỏi phải đưa cho cô ấy, cho chết cóng cũng được.”

Minh Tiểu Kỳ nói: “Nếu chị ấy mà chết cóng, vậy anh cũng không có việc mà làm đâu.”

Lê Chi nhịn cười, Mao Phi Du bị nói đến nghẹn lời, trách móc một tiếng, “Cái con nhóc này.”

Minh Tiểu Kỳ còn có chuyện nên vội vội vàng vàng, lật đật chạy đi, lúc đi còn tiện tay ném thứ gì đó vào người anh ta. Mao Phi Du cúi đầu nhìn, là một túi miếng dán giữ ấm mới toanh.

Năm giờ mười phút, trợ lí đạo diễn tới gọi người, lúc này ánh sáng thích hợp, tranh thủ quay cho xong trong vòng nửa tiếng.

Vẫn là cảnh Vương Mộng Hoa và Trương Bảo Linh gặp nhau lần đầu tại bờ sông kia.

Lê Chi mặc quần áo mùa hè với dép lê, cúi đầu tại bờ sông giặt quần áo, khuôn mặt thanh tú không cảm xúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Bảo Linh, nói bằng tiếng địa phương: “Bên này nước xiết, cô qua bên kia đi.”

Rất thuận lợi, NG* mất bốn lần, đạo diễn liền hô qua.

(*) NG: Là viết tắt của từ “no good” hoặc “not good”, ý chỉ một cảnh quay hỏng hoặc không đạt yêu cầu.

Nhân viên công tác lập tức lao tới, giúp Thời Chỉ Nhược phủ thêm áo khoác, người thì đưa nước nóng tới, người thì đưa bao tay, đãi ngộ phải nói là sao quanh trăng sáng*. Còn về Lê Chi ở bên này, Mao Phi Du tìm áo khoác của cô rất lâu, nhưng mãi không tìm được. Thật kì lạ, vừa nãy anh ta còn mới vắt ở trên cái ghế tựa, cũng không biết là ai đã cầm đi.

NG bốn lần không coi là nhiều, nhưng tay Lê Chi vốn đã bị ngâm trong nước trong một thời gian dài, cô lại chỉ mặc áo quần mỏng manh, giờ đây đã tê cóng người tới mức môi tím bầm.

Mao Phi Du ngay lập tức cởi áo của mình, bao lấy Lê Chi.

“Còn có thể đi không?”

Lê Chi gật đầu.

“Dựa vào người tôi, nhanh đi vào chỗ lò sưởi.”

Địa điểm quay là ở vùng núi, đường lên núi quanh co, độ cao 500m so với mực nước biển, xung quanh không có người cư ngụ. Điều kiện kham khổ, ngoại trừ xe chứa thiết bị, chỉ có một cỗ xe RV* cho dàn diễn viên và nhân viên sử dụng. Nói là xe chở, nhưng thực chất là một nơi đa di năng, dành cho làm việc, trang điểm, ăn uống. Bên cạnh còn một có một chiếc Mercedes-Benz của tổ đội Thời Chỉ Nhược.

(*) RV: viết tắt của Recreational Vehicle. Đại khái đây là một loại xe dùng để đi cắm trại, ở Mỹ, người ta còn thường sử dụng xe RV như là nhà di động với đầy đủ các tiện nghi.

Lên xe rồi vẫn rất lạnh, trong xe không mở điều hòa, bếp điện để sưởi ấm cũng không thấy đâu. Mao Phi Du tìm cả buổi trời vẫn thấy biệt tăm, hỏi qua nhiều người, họ đều ậm ờ cho qua.

“Gặp phải quỷ rồi.” Mao Phi Du khẽ rủa.

Lê Chi ngồi trên ghế, ôm lấy tay phát run lên, không thể nói câu gì.

Lúc này, Minh Tiểu Kỳ đi qua mang nước ấm tới, nhìn thấy tình hình liền nói, “Chuyện này là thế nào, trong xe này rõ ràng là đã chuẩn bị hai cái bệp điện rồi ạ.”

Hiện tại chẳng cần phải phân tích tiền căn hậu quả nữa, Mao Phi Du nhanh chân: “Để tôi đi tìm cái khác.”

“Đừng, chỗ đạo diễn cũng chỉ có một cái, mà cũng phải mấy người dùng chung đấy.” Điều kiện vùng núi chỉ có thế, không phải là không mang được bếp, mà là do không vác được nhiều bình ắc quy đi. Còn có nhiều thiết bị quay chụp cần đến điện, đương nhiên điện phải sử dụng dè sẻn.

“Anh đừng đi.” Minh Tiểu Kỳ ngăn Mao Phi Du lại, quay người xuống xe, “Em biết là ở chỗ nào rồi.”

Chạy tới chỗ xe Benz, lúc này Thời Chỉ Nhược đang ngồi trên thảm nhung, tay cầm cốc giữ ấm, cùng tổ đội của mình nói chuyện vui vẻ. Ba cái lò sưởi vây quanh, trong xe ấm áp như khí trời vào xuân.

Minh Tiểu Kỳ là một người thẳng tính, nói thẳng: “Em chào chị Chỉ Nhược ạ, trong ba cái bếp lò này của chị, có một cái là của xe bên kia.”

Sự vui vẻ của Thời Chỉ Nhược nhạt dần, không nói gì.

Chị Hồng là người đại diện của cô ta, thấy Minh Tiểu Kỳ chỉ là một cô thực tập sinh nhỏ bé, cũng không thèm giữ ý nữa: “Đây là của chúng tôi tự mang đấy.”

Minh Tiểu Kỳ: “Cái ở giữa kia kìa, là của đoàn phim đó ạ, không tin thì chị xem mặt sau xem, có dán một miếng băng dính nhỏ làm kí hiệu.”

Người đại diện: “Diễn viên vừa mới diễn xong, trời thì lạnh như vậy, mượn dùng một chút cũng được sao?”

Minh Tiểu Kỳ: “Không được đâu, bên kia cũng có diễn viên vừa quay xong, một cái còn chẳng có, người ta cũng lạnh mà chị. Chị Hồng, mong chị bỏ quá cho ạ…, bếp sưởi đâu rồi, để em tự lấy cũng được.”

Cô nhóc dám nói dám làm, không kiêu căng cũng không xu nịnh, một chút e dè sợ sệt cũng không thấy.

Mao Phi Du đang đứng ngoài xe đều đã nghe thấy hết, cô nhóc vừa xuống xe liền đưa cho Mao Phi Du: “Anh mau đưa cho chị Chi Chi đi.”

Mao Phi Du hiếu kì hỏi: “Em tay đôi với minh tinh người ta luôn hả?”

“Bản thân cô ấy đâu có làm gì sai, nào ai dám đôi co gì đâu ạ.” Minh Tiểu Kỳ bĩu môi, lập tức đổi giọng, “Em đây là hết lòng vì công việc thôi.”

Đã có bếp sưởi trong tay, cái mạng nhỏ của Lê Chi như được lôi trở về, cô co rúm người lại, nhưng vẫn không kìm được mà run lẩy bẩy.

Mao Phi Du đứng đội diện cô, nhìn cô vài cái.

Lê Chi ngẩng đầu, “Sao vậy?”

“Cô.” Mao Phi Du tạm ngưng, “Thực sự đoạt tình đầu của Thời Chỉ Nhược sao?”

Lê Chi lắc đầu, thanh âm chất chứa sầu muộn: “Là cô ấy đoạt của tôi.”

Mao Phi Du không nói nữa, anh ta cũng đã quan sát mấy lần, cái dấu hiệu khác nhau đã giúp anh ta phân rõ ai thật ai giả.

Lúc sắp xong buổi quay, anh ta thu dọn rồi xách đồ giúp Lê Chi, nói: “Quay về khách sạn ngủ đi, thức suốt cả đêm rồi, cẩn thận không khéo mặt cô vàng khè luôn.”

Hỗ trợ Tống Ngạn Thành tham gia cuộc họp thường niên đã là chuyện của ngày hôm qua, Lê Chi làm liên tục không ngơi nghỉ suốt ngày đêm, hơn ba mươi tiếng không chợp mắt một chút nào. Địa điểm đoàn phim chọn để nghỉ lại, nghe nói là một cái khách sạn, nhưng thực chất chỉ là một cái nhà khách. Những người có địa vị cao thì không ở đây, tự móc tiền túi lên hẳn trung tâm thành phố ở.

Cầu thang kiểu cũ, còn dùng chìa khoác mở cửa phòng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nấm mốc. Lê Chi che miệng ho khan là do cô có bệnh viêm mũi. Mao Phi Du biết rõ, vừa mở cửa sổ vừa nói: “Không còn cách nào khác, kinh phí của chúng ta có hạn. Cô nhẫn nhịn một chút, rồi đến ngày tu thành chính quả, mỗi ngày tôi đều xếp phòng Tổng thống cho cô ở luôn.”

Lê Chi đưa tay tạo kí hiệu OK, mùi trong phòng nồng nặc, cô cũng không dám mở miệng ra.

Cũng may là vùng núi có gió lớn, liên tục thổi vào phòng, thay đi không khí hiện tại. Mao Phi Du còn chút việc phải quay về tổ quay phim, rất nhanh đã đi.

Điều hòa trong phòng mở đã lâu mà vẫn còn khí lạnh, máy nén kêu lục khục. Trong phòng cũng không có điện thoại bàn, muốn gì đều phải xuống tầng gọi người. Lê Chi đã xuống hai lần mà không thấy ai, cũng lười không than phiền nữa, quyết định đi tắm nước nóng trước.

Máy nước nóng năng lượng mặt trời, lắp đặt trong cái thời tiết đông lạnh tới 0 độ C này cũng chỉ để làm cảnh. Tắm rửa được ba phút thì nước chuyển ấm, Lê Chi cúi đầu xuống, sợ tới mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Đằng sau sọt rác có mấy con gián chậm rì rì bò ra. Từ nhỏ cô đã sợ mấy thứ côn trùng này, được thôi, không tắm sạch cũng được, cô liền mặc quần áo đi ra ngoài.

Thân thể còn ướt mà đã mặc quần áo, lạnh buốt cả người. Lê Chi nằm ở trong chăn, ngửi được mùi nấm mốc, trong tâm như chết lặng. Đã qua rất nhiều năm, kể từ lúc ở trại trẻ mồ côi, đối với những thời khắc như thế này, cô như đã tập mãi thành quen.

Giống như nước tắm lúc vừa rồi, chỉ dừng ở mức dùng được, không đến mức làm cho người ta lạnh cóng, nhưng cũng phải ấm áp.

Lê Chi bọc áo khoác vào gối đầu, quá mỏi mệt, cô dần rơi vào giấc ngủ sâu. Sắc trời trên núi tối rất nhanh, với mới qua bốn rưỡi chiều một chút, gian phòng đã bắt đầu trở nên tối đen, gần như rơi vào tĩnh lặng.

Khe cửa khẽ kêu một cái, dừng được ba giây, rồi lại chậm rãi mở rộng hẳn ra, giống như gió thổi qua, rất nhanh lại đóng sầm lại.

Giấc ngủ say bị gián đoạn, Lê Chi dần tỉnh.

Cô nhíu mày, căn phòng yên tĩnh vô cùng, khiến cho những tiếng động trong phòng dù nhỏ nhất cũng bị phóng to.

Lê Chi mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ làm cho mọi thứ trước mắt càng thêm mông lung. Hai vật thể động mờ ảo di chuyển, nổi bật trên chiếc gối trắng.

Lê Chi kịp phản ứng lại, trong nháy mắt đầu óc liền trống rỗng.

Đó là hai con chuột đen thui!

Lê Chi đang trong trạng thái gà gật, giờ đây đã tỉnh hẳn, thét chói tai chạy về phía cánh cửa. Mấy con chuột bị dọa sợ, cũng vì thế mà chạy toán loạn, cái đuôi dài quết qua gối và chăn bông, sau khi đáp đất lại càng có chỗ trống. Lê Chi vặn cửa, nhưng vặn không được, cứ như là đã bị khóa trái.

Cô nhìn lại đằng sau mới phát hiện, trong phòng không chỉ có hai con, mà là bốn năm sáu con lổn nhổn trên mặt đất, giơ đầu giương oai, vừa to vừa béo. Trong đám đó có một con, không biết chạy đến từ xó xỉnh nào, lập tức nhảy bổ tới chỗ chân Lê Chi.

Lê Chi sợ tới mức nghẹn ngào, túm lấy cánh cửa ra sức kéo, nhưng không hề có tác dụng.

Cô cuống quít đi tìm điện thoại, trong danh bạ vốn không nhiều số, hơn nửa số đó lại là số của bạn học cũ. Tên Mao Phi Du chình ình ở phía trước mắt nhất, Lê Chi lại không hề nghĩ ngợi, theo bản năng lướt xuống dưới, trực tiếp bấm vào một dãy số.

Năm sáu tiếng tít tít thật dài vang lên, cô vừa chờ vừa dựa người vào vách tường, gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy con chuột tựa hồ như đang chuẩn bị tấn công cô kia, còn bản thân lại không dám động đậy dù chỉ một chút.

Cô vô vọng che miệng, tròng mắt bắt đầu ẩm ướt.

Mãi sau, bên kia mới có tiếng nam trầm thấp vang lên, “Alo.”

Nước mắt của Lê Chi lập tức rơi xuống, nghẹn ngào kêu tên anh, “Tống Ngạn Thành.”

Trong phòng họp nháy mắt liền im ắng.

Bộ phận kĩ thuật đang lập biên bản báo cáo kĩ thuật của dự án, đúng lúc này Tống Ngạn Thành đột ngột đứng dậy, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Tiếng khóc của Lê Chi đứt đoạn và yếu ớt, trong vô thức anh nắm chặt lấy điện thoại, nhíu mày hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Lê Chi nghẹn ngào rồi nức nở, tiếng khóc mãi cũng không kìm lại được, nói: “Tôi sợ.”

Nghe xong vài câu, Tống Ngạn Thành cũng không trả lời cô, ngay lúc đó liền kết thúc cuộc gọi, sau đó gọi vào một số điện thoại khác. Trong lúc chờ đợi, anh dạo bước tới cửa sổ, bàn tay vén vạt áo vest lên, đặt tại eo.

Ngay khi Mạnh Duy Tất bắt máy, Tống Ngạn Thành không chờ anh mở lời mà nói luôn, “Cái cảnh quay hỏng kia có phải là đang quay tại Quý Châu không?”

Mạnh Duy Tất không hiểu lắm, “Chọc gì tới mày à?”

Tống Ngạn Thành cắt ngang, “Mày có phải cũng đang ở Quý Châu không? Giúp tao cứu một người…”

Mạnh Duy Tất thoáng cái liền nghĩ ra, “Lại là cô bạn bình thường kia sao? Tao chưa thấy bạn bè kiểu gì mà…”

“Mày mà không cứu được, vậy thì tao với mày quay lại làm bạn xã giao luôn cũng được.” Tống Ngạn Thành nhàn nhạt nói.

Quý Châu.

Sau khi nghe được giọng của Tống Ngạn Thành, năm phút sau, cả người của Lê Chi gần như hỏng luôn. Mấy ngày liền liên tục phải chịu tủi thương, trong lòng cô chua xót, cảm thấy bất công, trống vắng, bỗng như nước lũ tràn bờ đê.

Trong phòng mấy con chuột đang chạy toán loạn, trên mặt giường cũng có, cái đuôi dài nửa thước, quết qua quết lại trên gối.

Lê Chi ôm lấy bản thân, ngồi ở góc tường phát run.

“Thuỳnh thuỳnh!”

Cửa phòng bỗng có tiếng người đập cửa.

Một cái, rồi hai cái, cho tới cái thứ ba, cửa đã được phá ra.

Ba thanh niên cầm theo kẹp sắt chạy vào trong, còn có một người phụ nữ đi cùng, cô đi đến bên Lê Chi, dìu cô ra khỏi phòng.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Cô nhẹ giọng nói: “Mạnh tổng đã biết chuyện, Lê tiểu thư xin hãy yên tâm, chúng tôi lập tức sẽ đổi khách sạn cho cô.”

Lê Chi suýt chút nữa lả người, trên trán toát ra đầy mồ hôi, phản ứng chậm mất nửa nhịp, Mạnh tổng là ai vậy?

Rất nhanh sau đó, mấy thanh niên đi ra khỏi phòng, “Đã xử lí xong.”

Lê Chi không dám nhìn túi nhựa màu đen trong tay bọn họ, trong lòng còn đang sợ hãi, vô thức lùi lại một bên.

Người phụ nữ kia làm việc rất nhanh nhẹn lưu loát, khoác một tay lên bả vai của Lê Chi, che chờ cô đi trước, “Lê tiểu thư, xe đang chờ ở trước cửa ra vào, ngày mai cô quay phim buổi đêm, đợi lát nữa khi đến khách sạn ở trung tâm thành phố hãy nghỉ ngơi thật tốt, xế chiều ngày mai lúc bốn giờ, tôi sẽ sắp xếp xe đúng giờ tới đón cô về phim trường.”

Lê Chi đã bị dọa sợ, ba hồn bảy vía vẫn còn trôi nổi ở bên ngoài, không nghĩ tới liên quan gì mà trong lòng lại nghĩ tới một người.

Cô được che chở hỗ trợ xuống lầu, đi về hướng cửa lớn của nhà khách.

Cửa kính cũ kĩ được đẩy ra, trời đã về khuya, sương mù giăng lối, thoạt trông cái kính rất bẩn. Càng đến gần, trái tim Lê Chi càng đập mạnh. Chiếc xe đang đứng trước cửa ra vào, hầu như cô theo bản năng nghĩ tới chiếc Porsche màu đen kia của Tống Ngạn Thành.

Gió lạnh tràn vào, tóc tai gần như che khuất tầm nhìn. Sau khi nhìn rõ, Lê Chi mới nhận ra, đây chẳng qua chỉ là một chiếc Camry trắng.

Đã tới khách sạn nội thành, hết thảy mọi thứ đều đã được sắp xếp chu đáo. Điều hòa và nước ấm đều đã được chuẩn bị đầy đủ, còn có bồn tắm mát xa rộng lớn cùng với đồ vệ sinh cá nhân. Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên, nữ trợ lí nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhỏ giọng gọi, “Mạnh tổng.”

Lê Chi ngẩng đầu.

Mạnh Duy Tất cao 1m85 trở lên, chân mang giày Tây, mới từ công ty giải trí tới. Đi theo còn có hai người đàn ông, đều là cấp dưới của anh. Mạnh Duy Tất trông khá sạch sẽ và gọn gàng, nhưng vẫn không thể che hết được khí chất xuất chúng trên người mình.

Phản ứng đầu tiên của Lê Chi là, người này chơi cùng với Tống Ngạn Thành.

“Nhận được điện thoại của Tống Ngạn Thành, tôi liền sắp xếp cho Tiểu Trương tới trước.” Mạnh Duy Tất hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Lê Chi lập tức đứng dậy, “Cảm ơn anh.”

Mạnh Duy Tất cười cười, “Không có gì đâu. Cô có quay về thì nói với cậu ta một tiếng, đừng có động tí là lại lôi chuyện tuyệt giao ra cảnh cáo. Khi còn bé cũng thế, dùng mãi không ngán à.”

Lê Chi liên tục trả lời, “Đối với ai cũng thế, anh ấy nói chuyện không dễ nghe.”

Ý cười của Mạnh Duy Tất lại càng sâu thêm, nhưng trong lòng lại có suy tư.

“Điều kiện ở vùng núi có hạn, cô cũng thông cảm cho. Tuần này cô quay ở đây tôi sẽ điều động xe và Tiểu Trương tới chỗ cô. Nếu cô ấy không giải quyết được thì cứ tới tìm tôi.” Mạnh Duy Tất nói thực bình tĩnh, giống như thật sự chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Những người thân tín đi theo, nghe vậy đều giật mình.

Mạnh Duy Tất là người thế nào chứ, cứ như vậy mà mở miệng, sợ rằng đây là lần đầu tiên.

Trước khi đi, Mạnh Duy Tất lại hỏi: “Thứ sáu này là sinh nhật của cậu ấy, cô có về Hải Thị không?”

Lê Chi sửng sốt, kịp phản ứng, ngày hôm sau dĩ nhiên là sinh nhật của Tống Ngạn Thành. Cô vòng vo nửa giây, nhỏ giọng nói: “Ngày mai tôi có một cảnh phải quay mất rồi.”

Mạnh Duy Tất khách khí cười, “Có cơ hội thì lần sau sẽ tụ họp.”

Cả đêm nay, cô cứ như vật lộn giữa thiên đường và địa ngục, xoay chuyển nhanh đến chóng mặt.

Mọi người đi cả rồi, trong căn phòng bỗng trở lại trạng thái yên ả.

Lê Chi ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào đèn chùm pha lê hoa lệ trên tường, ngẩn người. Con người một khi đã yếu đuối sẽ dễ bị rơi vào trạng thái tâm tình thấp thỏm. Cuộc sống cứ thế mà trôi qua, cũng không phải là chưa từng trải qua đau khổ, nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi. An ủi chưa từng có, chứ chưa nói gì tới một câu thăm hỏi ân cần thân tình.

Như là cả hồn cô xoáy sâu vào trong ngọn đèn trần, cảnh vật trước mắt Lê Chi dần trở nên mơ hồ.

Khi còn nhỏ cô ở trong cô nhi viện, một căn phòng có hơn chục cái giường cao thấp, mười mấy đứa trẻ ánh mắt ngây dại nhìn nhau. Cô cũng từng có cơ hội nhận bảo lãnh, đứng trong một đám trẻ nhỏ, cứ như là chú dê con đang trong cuộc tuyển chọn.

Lại về sau, khi cô lên cấp ba, mỗi năm cô đều là học sinh thuộc diện nghèo khó, đứng ở trên bục giảng, giáo viên khoác lấy bả vai cô, hiệu triệu toàn lớp thiện tâm quyên góp giúp đỡ cô học tập.

Cuộc sống của cô, trước giờ đều là tứ cố vô thân.

Cho tới giờ phút này, cô phát hiện ra, còn có thể có người cách xa cả ngàn dặm, tặng cho cô chút ấm áp. Điều này khiến cô kinh sợ, nhưng đồng thời cũng động tới sự mẫn cảm xúc động yếu ớt trong lòng cô.

Ngay lúc này, điện thoại bỗng vang lên, Lê Chi nhìn thấy tên người gọi, run rẩy đặt tay lên điện thoại, nhấn ngay vào nút nghe.

Sau ba giây trầm mặc không nói, Tống Ngạn Thành không chịu nổi, liền mở miệng trước, “Điện thoại của cô bị hỏng hả?”

Lê Chi che miệng, giọng nói buồn bã, “Ừ.”

Tống Ngạn Thành không chấp nhặt chuyện cô trả lời qua loa, cũng không hiểu tại sao mình lại phải chủ động gọi tới. Vì vậy, anh lại như trước, nói mấy lời độc ác và châm biếm đả kích, “Đã có kịch bản tốt như thế để mà quay rồi, tại sao lại không biết đường thuê một khách sạn tốt một chút mà ở?”

Lê Chi thấp giọng, nói: “Cảm ơn anh.”

Hiện tại Tống Ngạn Thành đang ở trong nhà, cửa sổ phòng làm việc của anh có thể quan sát toàn cảnh tuyệt diệu của con sông chảy qua Hải Thị. Năm mới đã tới gần, không khí ngày lễ đã thoắt ẩn thoắt hiện. Khi anh nghe thấy hai tiếng “cảm ơn” của Lê Chi, ngón tay bỗng gò chặt; xiết lấy chiếc điện thoại.

Tống Ngạn Thành hắng giọng một cái, cố gắng lấy giọng trêu đùa, “Cô làm sao để cảm ơn tôi đây? Lương tháng này trả năm vạn thôi nhé?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở.

Tống Ngạn Thành bỗng dưng im lặng.

Lê Chi nghẹn ngào, nhịn vài giây, rồi lại khóc không thành tiếng: “Thành thật xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý quấy rầy anh đâu… Thời điểm tôi lướt danh bạ, tôi cũng muốn gọi cho bố mẹ lắm, lướt một nửa rồi tôi mới nhớ ra, tôi làm gì có bố mẹ…”

Tôi chỉ có anh mà thôi.

Người cùng tôi sống cùng dưới một mái nhà.

Dù chỉ là bên A bên B, nhưng người thực sự cho tôi một mái nhà là anh.

Trong điện thoại, tiếng khóc của Lê Chi bắt đầu vỡ òa lên, như là sấm sét vang vọng, một kích bổ tới, đâm trúng vào lồng ngực của Tống Ngạn Thành, để lại một lỗ hổng thật lớn. Nước mắt của cô từng giọt rơi xuống lỗ hổng này, thấm ướt đáy lòng anh, hòa vào trong máu thịt.

Trong đêm tối mịt mù, anh nhẹ nhàng nói nhỏ: “Ngoan, đừng khóc nữa.”

—————————-

Đôi lời của tác giả:

Tống Ngạn Thành: Chi Chi giết tôi rồi. T.T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui