Chân Thành

Lê Chi khóc vô cùng thương tâm, vạn vật đều thành hư không, kì thực không nghe lọt tai được cái gì. Cuối cùng cô khóc mệt quá, ngủ thiếp đi, lại càng quên luôn, sau đó thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc này sắc trời cũng mới hửng sáng. Là cô trợ lí hôm qua gọi tới, nói rằng hai tiếng nữa sẽ đón cô tới phim trường.

Loại đãi ngộ như thế này khiến Lê Chi sinh ảo giác, như thể cô đã thực sự thành một minh tinh.

Cô bỗng có chút hâm mộ Thời Chỉ Nhược.

Cảm giác được người ta nhớ đến và coi trọng, quả là tốt đẹp.

Lê Chi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Cô đưa tay sờ trán, quả nhiên đã nóng rần. Cảnh quay hôm nay cũng không phải dạng vừa, là cảnh quay dưới nước.

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn còn xám xịt, từng đám mây trên núi nặng nề dày đặc, đan vào nhau như muốn sà xuống đất. Lê Chi bỗng tạm ngưng, cầm điện thoại lên, mở mục nhật kí cuộc gọi.

Ở đằng trước cuộc gọi của nữ trợ lí, chính là của Tống Ngạn Thành.

Lê Chi ngẩn người, thời gian cuộc gọi hiển thị là: 7 tiếng 32 phút.

Tối hôm qua Tống Ngạn Thành cứ để nguyên điện thoại như thế?

Chín bỏ làm mười, thế này có được coi là hai người ngủ chung không?

Lê Chi vẫn thấy mù mờ, nhanh chóng lắc lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng đen tối kia.

Lúc này, Tống Ngạn Thành bỗng gửi tin nhắn WeChat tới:

[Tiếng ngáy còn to hơn cả của chó nhà tôi.]

[Đề nghị cô liên hệ với khoa hô hấp để kịp thời thăm khám, nếu là tai nạn lao động có thế tới chỗ tôi tính phí.]

Cái người này, [Bậy bạ! Tôi không có ngáy!]

Tống Ngạn Thành: [Vô ích thôi, tôi ghi âm rồi.]

Tống Ngạn Thành: [Nếu đo theo thang decibel, có thể bằng mức đo tiếng ồn của Hải Thị.]

Lê Chi: “…”

Tên khốn dở hơi.

Mà Tống Ngạn Thành ở bên này, đang nghĩ tới cảnh khuôn mặt của cô tái xanh vì tức giận. Quý Tả đang bước tới ngưỡng cửa văn phòng liền dừng chân, hic, dáng vẻ tươi cười của sếp trông thật kì quái.

Một giờ trưa, ở phim trường, tại bờ sông.

Vương Mộng Hoa bị mẹ chồng gây khó dễ, đuổi đánh từ trong nhà ra tới ngoài ngõ. Người trong thôn ai ai cũng chạy ra vây xem náo nhiệt. Vương Mộng Hoa bị bà mẹ chồng đuổi theo, sẩy chân liền ngã xuống ao. Cảm giác cứ như bị một thanh đao lạnh băng cạo xương, toàn bộ thần kinh đều tê liệt, cô lại không biết bơi, giãy giụa quẫy đạp trong làn nước, thôn dân vây xem cũng không một ai tới ứng cứu.

Bản thân Lê Chi vốn biết bơi, nhưng giờ phút này lại chọn quên đi chính mình, cứ để cơ thể chìm nghỉm trong dòng nước, không hề có chút sơ hở hay khuyết điểm nào.

Tay của cô chới với trên mặt nước, đỉnh đầu lại chìm trong vùng nước đục ngầu, bị sặc nước nhưng vẫn kêu cứu tới rát cổ bỏng họng. Sự tuyệt vọng và bất lực lặng lẽ trôi theo từng dòng bọt nước xao động trên mặt hồ. Xung quanh núi hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một vài con chim đen chao liệng trên bầu trời, cùng với sự thờ ơ lạnh lùng của dân làng, cấu thành một khung cảnh trời đông thật thê lương.

Một cảnh quay thật dài, cuối cùng đạo diễn cũng hô: “Cắt!”

Nhân viên công tác lập tức đỡ Lê Chi lên bờ, chân thành nói một câu: “Cô diễn tốt thật sự.”

Đạo diễn xem lại một lần, tỏ vẻ khẳng định, “Hoàn hảo.”

Lê Chi bọc mình trong chăn lông, toàn thân ướt nhoẹt, bờ môi lạnh cóng phát run, dáng vẻ tươi cười trở nên cứng nhắc. Mao Phi Du cầm áo khoác choàng lên người cô, không nén nổi nỗi vui mừng, “Khương lão sư rất chăm chú xem cảnh quay của cô đấy.”

Cảnh quay đầu tiên của Khương Kỳ Khôn là vào một giờ chiều cho nên đã đến đoàn phim từ sớm, phong phạm chuyên nghiệp liền trở thành tiếng lành đồn xa. Theo lí thuyết, một diễn viên tép riu không có danh tiếng không đáng để ông phải quan sát cảnh quay thật kĩ lưỡng như thế. Tuy vậy mà, đối với cảnh quay của Lê Chi, ông lại nhìn không thiếu một phút.

Cái rét đã bị xua đi hơn phân nửa, Lê Chi cũng kích động, “Khương lão sư xem tôi diễn sao?”

Mao Phi Du hạ giọng, “Đúng, hơn nữa còn xem rất nghiêm túc.”

Lê Chi lắc qua lắc lại bờ vai của anh ta, nhỏ giọng xúc động: “Huhuhu tôi không lạnh nữa rồi, cho tôi nhảy sông thêm một lần cũng được, Khương lão sư xem tôi diễn thì có chết cũng không còn gì nuối tiếc.”

Mao Phi Du: “Tiền đồ! Cứ như một đứa chưa trải sự đời ấy. Ra ngoài đường đừng có nhận tôi là người quen.” Nói hung hãn là thế, nhưng khóe mắt anh ta lại mang ý cười.


Thay xong quần áo, Lê Chi ngồi trước lò lửa để sưởi ấm. Mao Phi Du đưa cho cô nước ấm, nhắc nhở: “Phần diễn của cô không còn nhiều, ngày mốt sẽ có một buổi công chiếu phim tối, sau đến cuối tuần sẽ là một cảnh quay đối mặt của cô với Khương Kỳ Khôn lão sư. Công ty đã chuẩn bị một ít công tác tuyên truyền cho cô rồi, vấn đề này chị Hồng sẽ đích thân chịu trách nhiệm từ sau Tết âm.”

Lê Chi đang cầm cốc nước ấm, “À.”

“Phản ứng của cô chỉ thế thôi hả?”

“Bằng không thì thế nào?”

Mao Phi Du trách một tiếng, “Thế này là công ty đang có ý nâng đỡ cô đấy.”

Lê Chi rất bình tĩnh, “Có phải kí bất cứ thỏa thuận nào không thế? Nhỡ tôi mà không phất lên được thì không có đủ tiền trả cho công ty đâu.”

Mao Phi Du tức mình, hận không thể đánh cô một trận, “Nhát cáy.”

Hai người ngồi song song với nhau, Lê Chi cười cười đụng bả vai anh ta một cái, dùng giọng dí dỏm nói: “Anh Tiểu Mao, nghĩ thoáng chút đi.”

Mao Phi Du hừ nhẹ, “Vâng, cô là thông thái nhất rồi.”

Lê Chi khù khờ cười ngọt ngào, cúi đầu uống nước ấm.

Cả hai người đều ngồi lặng im, Mao Phi Du biết rõ, cát sỏi lâu ngày bị sông, hồ, biển rửa trôi, sau rồi cũng sẽ trở thành cục đá cứng rắn, cũng sẽ không nghĩ đơn thuần tự cho mình là một viên ngọc quý nữa. Anh ta và Lê Chi đều là loại người như thế. Cái gọi là anh hùng trân trọng anh hùng, kì thật đều là những người cùng khổ như nhau.

Cảm khái chưa tới năm giây, Lê Chi đã gọi anh ta, “Anh Mao.”

Mao Phi Du nhìn qua.

Tròng mắt Lê Chi xoay chuyển lòng vòng, nói: “Ngày mai tôi muốn quay về Hải Thị một chuyến.” Câu “Ngày hôm sau sẽ về gấp” còn chưa kịp nói, Mao Phi Du đã mắng xối xả, “Cô cái nháo cái gì đấy hả con thiêu thân* kia?! Ngày mai cô có một cảnh quay sớm, phải tới tận hai ba giờ chiều mới xong. Ngày mai cô quay về Hải Thị? Có tin cô nói thêm chữ nữa thôi là tôi đánh cô luôn không?!”

(*) Ý của Mao Phi Du là Lê Chi chỉ biết đâm đầu vào chuyện yêu đương, giống như con thiêu thân lao mình vào ánh sáng.

Âm thanh vang vọng, to lớn như sấm rền gió cuốn, cộng thêm với vẻ hỉ mũi trừng mắt, vô cùng dọa người.

Lê Chi cũng lười tranh luận, mắt nhìn về hướng khác, “Ờ.”

Mao Phi Du nhéo nhéo lỗ tai Lê Chi để cô quay mặt lại, anh ta hiểu rất rõ tâm tư của cô, “Tôi cảnh cáo đấy, đừng có như lần trước làm loạn lên. Nếu cô dám đi, hay là người nào kia dám dẫn cô đi, tôi sẽ từ chức ngay và luôn!”

Lê Chi vẫn tươi cười, “Vậy thì anh sẽ bỏ qua một siêu sao của thời đại đấy, cam lòng sao?”

“Siêu sao.” Mao Phi Du nghiến răng gằn từng chữ, xùy một cái, đứng lên, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Cảnh kế tiếp của Lê Chi quay rất thuận lợi. Vào buổi sáng, Vương Mộng Hoa phải dậy từ bốn giờ, nhóm lửa nấu cơm, thái rau cho lợn ăn, cô xoa xoa cái trán lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn ánh sáng nhạt nhòa xa xăm lọt qua khe hở trên vách, trong ánh mắt mờ mịt giống như sương mù nhiều ngày không tiêu tán, ngày này qua ngày khác, không nhìn thấy ánh sáng,

Ở trong phòng vang lên tiếng ngáy như sấm của ông chồng.

Vương Mộng Hoa cúi đầu xuống, tiếp tục băm rau củ, đối mặt với ống kính, ánh mắt vô hồn chết lặng, hợp với sắc trời lại càng tăng thêm hiệu ứng.

Đạo diễn hô: “Cắt! Qua.”

Lê Chi bị đông cứng tới mức chật vật, ngồi ở đó cả buổi không đứng lên nổi.

Mao Phi Du đi tới, phủ thêm cho cô một chiếc áo bông dày, “Tranh thủ thời gian đi sưởi ấm đi, tám giờ biên kịch sẽ tới giảng kịch bản, có vài chỗ cần sửa chữa.”

Hàm răng Lê Chi lập cập va vào nhau, “Tôi…”

“Trong một tuần này cô đừng nghĩ tới việc chuồn đi.” Mao Phi Du cảnh cáo: “Tôi sẽ đánh cô thật đấy.”

Lê Chi không lên tiếng, cúi đầu, con người chuyển động, quấn chặt áo bông hơn một chút.

Kịch bản có thêm năm chỗ điều chỉnh, cho thêm một cảnh diễn chung. Cả đoàn đọc kịch bản mãi tới tận một giờ chiều mới kết thúc, Lê Chi thậm chí còn không quay về khách sạn. Mao Phi Du vừa lúc lại có việc, bị chậm chân, chờ tới khi anh ta nhận ra Lê Chi không thấy đâu, cô đã đến sân bay mất rồi.

——

Hải Thị, nghĩa trang Bách Tùng.


Trong gian thờ tổ tiên ở góc Tây Nam, người nhà họ Tống tất thảy đều có mặt. Lễ cúng bái đang tiến hành, đây đã thành lệ của dòng họ, vào mỗi cuối năm sẽ chọn ra một ngày đẹp để làm lễ cúng gia tiên, nhất là đối với một dòng họ thịnh vượng như nhà học Tống, sẽ cực kì chú ý tới vấn đề phong thủy này.

Đứng ở hàng ghế đầu, đương nhiên là Tống Hưng Đông và con cháu của ông.

Thân thể của Tống Hưng Đông không tốt nên không xuất hiện. Quan Hồng Vũ mặc một chiếc váy đen, đoan trang nghiêm nghị. Tống Duệ Nghiêu mặc áo khoác dài màu đen, vẻ mặt kiêu ngạo. Hai mẹ con nhà này sắp xếp tất cả các việc từ lớn tới bé, có phong phạm chủ nhân. Mà đối với người cùng là con cháu trong nhà là Tống Ngạn Thành, lại đứng lẫn trong đám người bên ngoài, cảm giác tồn tại cực thấp.

Tống Ngạn Thành hôm nay cả người đều xám xịt, có lẽ là do trời mưa, làn da trắng trẻo vốn có của anh cũng trở nên đồng màu với bộ quần áo xám tro anh đang mặc trên người.

Một nơi như thế này sẽ không chứa người ngoài. Qúy Tả đợi ở bên ngoài điện thờ, kể cả ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể lờ mờ trông thấy bóng dáng Tống Ngạn Thành đứng ở hàng cuối cùng. Nếu đổi lại là lúc bình thường, anh ta sẽ không lo lắng. Sức chịu đựng của Tống Ngạn Thành đối với những tình huống như thế này, không phải ai cũng sánh được. Nhưng hôm nay… Quý Tả ngồi ở ghế lái, không yên tâm nhìn thời gian nhiều lần.

Lễ cúng gia tiên của họ Tống, mỗi bước tiến lùi đều vô cùng kính cẩn. Dưới sự hướng dẫn chỉ đạo của sư thầy, nghi thức diễn ra toàn vẹn chu tất. Lúc chuẩn bị kết thúc, Tống Duệ Nghiêu chợt nói: “Ngạn Thành tới đây đi, thành tâm bái vọng tổ tiên đi.”

Bao nhiêu ánh mắt chợt chuyển hướng về phía sau.

Có dửng dưng, có xa lạ, cũng có cả khinh miệt, nhưng Tống Ngạn Thành vẫn lấy điềm tĩnh làm lá chắn, thu hết quang ảnh phía trước vào tròng mắt. Anh bước lên phía trước, mặt không mảy may biến sắc, đứng ở bên cạnh Tống Duệ Nghiêu, sống lưng thẳng tắp, tuyệt không thua khí thế.

Tống Duệ Nghiêu tươi cười, ra vẻ độ lượng, “Ngạn Thành lên cắm nhang cho tổ tiên đi. Cha lúc sinh thời nhớ thương em nhất đấy.”

Quan Hồng Vũ đứng ở một bên, nói: “Nên như vậy.”

Ánh mắt mọi người đều biến hóa vi diệu, trong lòng đều đã hiểu ra nguyên cớ. Lúc trước Tống Ngạn Thành có thể nhận tổ quy tông, đều là do cha Tống dốc hết sức hỗ trợ. Cha Tống cứ thế thẳng thắn thừa nhận khoản nợ phong lưu của mình, bất luận Quan Hồng Vũ có phản đối ra sao, ông cũng nhất định phải đưa Tống Ngạn Thành về nhà họ Tống.

Lúc ấy trong gia đình gà bay chó sủa, huyên náo kịch liệt, đủ để in sâu vào trí nhớ của mọi người trong dòng họ. Tống Hưng Đông mặc dù không thích Tống Ngạn Thành, nhưng rốt cuộc vẫn dung túng con trai. Hơn nữa, có thêm một đứa cháu cũng chẳng việc gì, nếu nói dễ nghe, còn có thể gọi là nhà dương thịnh*. Một bên là tư tâm, một bên lại là chiếu cố đến thể diện của người con dâu Quan Hồng Vũ này.

(*) dương thịnh: nhà nhiều con trai.

Cuối cùng, mọi người đi đến ước định: Tống Ngạn Thành có thể nhận tổ quy tông, nhưng mẹ đẻ của anh, bất luận sống chết, đều không liên quan đến người nhà họ Tống.

Từ đó về sau, Tống Ngạn Thành chỉ có thể gọi Quan Hồng Vũ là mẹ.

Tất cả mọi người đều mỏi mắt trông chờ anh trở thành trò cười, nhưng ngay lúc đó người thiếu niên Tống Ngạn Thành, bất ngờ lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên, không hề có thái độ không tình nguyện.

Cũng phải thôi, đã được hưởng phú quý giàu sang, còn ai muốn đoái hoài đến thời gian nghèo khó khốn khổ.

Một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, thuận theo Quan Hồng Vũ trong thầm lặng.

Sư thầy lấy hương nhang, Tống Ngạn Thành rũ thấp mắt mà nhìn, khóe miệng hơi cong lên, thong dong nhận lấy.

“Đa tạ anh đã ưu ái, nếu anh không nhắc cho em kịp tỉnh ngộ, không khéo em lại trở thành kẻ bất hiếu.” Tống Ngạn Thành khéo léo thắp hương, một làn khói lượn lờ bay lên, như kết thành tấm vải mỏng che đi đôi mắt anh.

Tống Duệ Nghiêu nói: “Em là em trai ruột thịt của anh, anh chiếu cố em là chuyện thường tình.” Anh ta cười cười, “Không chỉ thế đâu, anh vẫn còn nhớ rõ, hôm nay là… sinh nhật em.”

Nhìn thấy sắc mặt Tống Ngạn Thành dần lạnh lẽo, ánh mắt Tống Duệ Nghiêu lộ ra vẻ ý vị thâm trường.

An vị trên bàn thờ là các bài vị của nhà họ Tống, tính từ thời Minh tới nay, qua mỗi thời đại, mỗi chi trưởng đều có tên trên bài vị. Duy chỉ có mẹ anh là không có tên trên đó.

Tống Ngạn Thành bóp chặt nén hương trên tay, đưa tay lên quá trán, cúi lạy ba lần, lễ nghi đầy đủ.

Người ngoài chỉ nhìn ra thái độ thành kính không có chút sơ hở nào của anh.

Sau phần cúng tế, mọi người lại ra sân sau của nhà thờ họ uống trà nghe đọc kinh. Tống Duệ Nghiêu học đòi văn vẻ, ưa bày ra mấy thứ nghi thức này. Tống Ngạn Thành cũng không quan tâm đến phần này, trực tiếp rời sân.

Quý Tả vừa thấy anh đi ra, lập tức xuống xe nghênh đón.

“Tống tổng.” qt đưa nước cho anh.

Tống Ngạn Thành bình thản nhận lấy, lên xe.

Sau khi đóng cửa xe, toàn bộ hung ác nham hiểm cùng vẻ âm u đều hiện ra trên mặt anh. Thân chai nước kia đã bị anh bóp tới méo mó. Quý Tả thầm cảm giác không ổn, đúng lúc này Tống Ngạn Thành dùng sức ném một cái, khiến cho chai nước đập mạnh vào khoang điều khiển.

“Thuỳnh” một tiếng thật lớn, Quý Tả không dám thở mạnh.


Mãi sau, Tống Ngạn Thành mới thấp giọng nói: “Lái xe đi.”

Cả một cung đường dài, không ai nói câu nào.

Quý Tả do dự hồi lâu, vẫn không dám cất tiếng.

Ngày cúng gia tiên năm nay là do Tống Duệ Nghiêu tự mình định ra, bao nhiêu ngày đẹp không chọn lại chọn đúng ngày hôm nay, rõ ràng là dụng tâm kín đáo.

Quý Tả không có can đảm đề cập đến. Lâu sau mới uyển chuyển trấn an, “Tống tổng, thời gian cũng không còn sớm, hay là chúng ta tìm một chỗ để ăn cơm? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của anh.”

Tống Ngạn Thành quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nửa chữ cũng không thưa.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, xua tan bầu không khí trầm lắng, anh nhíu mày, tiếp điện thoại.

Giọng nói hào hứng của Lê Chi vang lên, “Vị bên A kia, xin hỏi anh đang ở chỗ nào?”

Có thể nghe ra, tâm trạng cô đang rất tốt, thậm chí còn dí dỏm uốn lưỡi phát âm vần cuối ra chiều thích thú.

Tác phong lạnh lùng cùng lời nói ác độc của Tống Ngạn Thành, trong chốc lát liền tàn lụi, không hề nói một câu kháng cự không kiên nhẫn hay mỉa mai châm biếm, chỉ là trầm mặc chống đỡ.

Lê Chi: “Tống tiên sinh bên A ơi? Hello?”

Tống Ngạn Thành quay đầu nhìn cửa sổ, điềm nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Lê Chi nói: “Anh tan làm chưa? Đang trên đường về sao?”

Tống Ngạn Thành hàm hồ “ừ” một tiếng.

“Vậy thì tốt, vừa đúng lúc! Tôi đang đứng tại trạm xe bus ở cầu Quảng Thuận, dù sao cũng tiện đường, đến đó anh dừng lại một chút cho tôi lên với.”

Cú điện thoại này thật trùng hợp, cầu Quảng Thuận còn cách xe anh năm trăm mét. Tống Ngạn Thành giương mắt nhìn sang đã có thể trông thấy bóng dáng của Lê Chi rồi.

Quý Tả cũng ngạc nhiên mừng rỡ, “Ôi chao! Là Lê tiểu thư kia sao?”

Tống Ngạn Thành cất điện thoại, “Đỗ xe sang bên đường đi.”

Chiếc Bentley đỗ lại, Lê Chi mở cửa xe hàng ghế phía sau ra, ngồi lên. Trên người cô còn mang theo khí lạnh bên ngoài, khuôn mặt rạng người cười tươi như hoa, đầy sức sống. Bầu không khí mới, tinh thần mới, trong nháy mắt liền xua hết sự khó chịu trong xe ra ngoài.

Khóe miệng Tống Ngạn Thành giật giật, còn chưa kịp mở miệng, Lê Chi đã xoay người, cười cười lắc lắc túi giấy trên tay, “Nè ~ tôi mới mua ở tiệm bánh ven đường á, ăn không hết, tặng anh á.”

Tống Ngạn Thành sửng sốt.

Lê Chi giả vờ không để ý, đưa túi giấy đến trước ngực anh, “Cầm đi cầm đi.”

Bên trong là một miếng bánh mousse nhỏ, màu trắng sữa, còn điểm thêm một quả dâu tây ở trên.

Tống Ngạn Thành xem xong rồi, khép lại túi giấy, lòng bàn tay âm thầm nắm chặt. Yết hầu của anh di chuyển, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Hẳn là cô đang phải quay phim cả tuần liền chứ?”

“Đang rảnh, vừa lúc về công ty tham gia hoạt động tuyên truyền.” Lê Chi mặt không đỏ tim không đập mà giải thích.

Tống Ngạn Thành hiếm khi lại không nói móc, yên lặng hai giây rồi nói: “Mời cô ăn cơm, cảm ơn cô ứng cứu lần trước.”

Quý Tả lái xe đến phía Thành Tây, đến một nhà hàng tư nhân. Đưa hai người đến nơi, anh ta rất thức thời rời đi.

Nhà hàng được trang hoàng khác mộc mạc, trông Tống Ngạn Thành khác quen với ông chủ, có vẻ đây là chỗ anh thường đến.

Lúc chờ đồ ăn, Tống Ngạn Thành từ đầu đến cuối không nói một lời. Lê Chi ngồi đối diện anh, có chút lúng túng, tới mức mất tự nhiên. Cô thậm chí bắt đầu hối hận, đầu óc chắc bị dính xi măng quá, nhất thời xúc động, tự nhiên lại chạy đi mua bánh ngọt cho anh làm cái rắm á.

Điện thoại đặt trong túi áo rung lên.

Vốn tưởng là Mao Phi Du, ai dè là Quý Tả gửi tin nhắn tới.

[Lê tiểu thư, thật ra hôm nay là sinh nhật Tống tổng.]

Sinh nhật thì sao.

Bên A cái đồ EQ thấp này.

Rất nhanh, tin nhắn thứ hai đã tới:

[Lê tiểu thư, hôm nay thực ra cũng là ngày giỗ của mẹ Tống tổng.]

“…”


Sửng sốt một hồi lâu, Lê Chi mới chợt hiểu. Thì ra là mẹ của Tống Ngạn Thành đã qua đời? Ngày giỗ trùng ngày sinh nhật? Bên A dính cái số gì mà bi thảm vậy nè. Vậy thì hôm nay anh sắm vai tượng đá cũng là điều dễ hiểu.

Lê Chi điều chỉnh hơi thở, một lần nữa nhìn về phía Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành đang cởi áo khoác ngoài, áo len cashmere cổ cao có màu xám đậm làm nền, ở chỗ cổ tay áo xoắn ốc còn lộ ra một nửa mặt đồng hồ bạch kim. Tay của anh nhìn rất đẹp, không phải là loại thanh tú, mà là các đốt ngón tay cân xứng có lực, khi vuốt nhẹ mép trén chà, lòng bàn tay di chuyển.

Lê Chi không có chủ đề để nói chuyện, “Buổi tối, anh không tụ tập cùng bạn bè sao?”

Tống Ngạn Thành không đáp, quai hàm siết chặt, đường nét của khuôn mặt lại càng cứng rắn hơn. Bởi vì hơi cúi đầu nên tóc của anh thoạt nhìn rất mêm mại. Khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Lê Chi bỗng thấy mềm lòng.

Cô cũng cầm lấy chén trà, thò tay lướt qua mặt bàn, vội vàng không chuẩn bị gì mà cụng với cái ly Tống Ngạn Thành đang cầm trên tay.

Tống Ngạn Thành ngẩng đầu.

Lê Chi nói: “Sinh nhật vui vẻ, bên A.”

Tống Ngạn Thành không hề che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, thậm chí còn nhíu mày.

Lê Chi cũng không giấu giếm, rất thẳng thắn thành khẩn khai báo: “Nghe bạn anh nói, chính là vị Mạnh tiên sinh kia. Vừa đúng lúc hai ngày này tôi không có cảnh quay, thuận tiện thôi.”

Nói đến hai chữ “thuận tiện”, giọng của cô hơi yếu.

Vẻ mặt của Tống Ngạn Thành rõ ràng có động, giống như núi băng hòa tan, mặt mày không còn lạnh như tiền nữa.

Im lặng vài giây, anh nhẹ gật đầu, trầm giọng, “Cảm ơn.”

Lại nói tiếp: “Muốn ăn gì? Ở chỗ này thịt lợn hầm măng đông là đặc sản, ăn ở chỗ khác không có vị như thế này, cô có thể ăn thử xem.”

Lê Chi cười cười, “Ăn gì cũng được, tôi không kén ăn.”

Không ra vẻ khách khí, Tống Ngạn Thành tự mình gọi một ít đồ ăn. Sau khi các món đã lên đầy đủ, anh nói: “Ăn đi.”

“Chờ một chút.” Lê Chi mở lon nước ngọt, rót vào chén.

Tống Ngạn Thành thấy thế, cũng phối hợp nâng chén trà lên, tưởng là cô đang định chúc anh Sinh nhật vui vẻ.

Lê Chi lại không chạm cốc với anh, thay vào đó, cô đưa tay xuôi theo mép bàn vỗ nhẹ. Thành chén chạm vào mặt bàn vang lên một tiếng nhỏ nhưng dứt khoát. Lê Chi mấp máy môi, nhẹ nói: “Chén đầu tiên, không kính anh.”

Tuy lời không nói thẳng, nhưng Tống Ngạn Thành rất mẫn cảm, hầu như trong phút chốc liền nghĩ ra.

Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Lê Chi am hiểu nhất chính là tùy mặt gửi lời và đặt mình vào vị trí người khác. Cô không chơi trò lạt mềm buộc chặt, cũng không tỏ vẻ đạo đức giả với bất kể một ai. Có thể hiểu thì tự khắc hiểu. Cô biết rõ, Tống Ngạn Thành không phải là người hay giả vờ ngây ngốc.

Không có gì khác, có thể là trong một khoảnh khắc thấu tấm lòng nhau, hay là trong chớp mắt đặt mình vào vị trí của người khác mà đồng cảm với họ. Lê Chi đã muốn là làm.

Mẹ của anh qua đời vào chính hôm sinh nhật của anh.

Không cần biết chuyện trước đó thế nào,chỉ cần một câu này, đã đủ viết nên cả ngàn cả vạn chuyện bi hài.

Tống Ngạn Thành vô thức nâng tay lên, giả vờ bình tĩnh, ấn ấn đầu mày bên phải. Trông thì như là đang gãi ngứa bình thường, nhưng thật sự mà nói là do không muốn cô thấy sự xúc động của anh.

“À đúng rồi, tặng cho anh quà sinh nhật này.” Lê Chi đưa cho anh một chiếc hộp nhung, “Chuyến bay của tôi bị delay nên thời gian có hơi gấp. Tôi cũng không biết anh có thích không nữa.”

Tống Ngạn Thành xúc động x2.

Bao nhiêu năm rồi mới được nhận quà sinh nhật.

Mở ra nhìn, cảm xúc của Tống Ngạn Thành lập tức dâng cao —— cô tặng anh một cái con heo vàng?

Trong phòng đang mở điều hòa nên mặt của Lê Chi có hơi đỏ lên. Tuy rằng rất đẹp, nhưng Tống Ngạn Thành lại nghĩ, thế mà cô ấy vẫn xấu hổ với,mình.

Anh không hề thấy ghét bỏ, thậm chí còn nhận thấy… hơi đáng yêu.

Sự quan tâm và dụng tâm này khiến cho tâm tình của Tống Ngạn Thành đổi chiều, chưa đến mức vui vẻ, nhưng rất thanh thản, rất an tâm.

Anh nhíu mày nhìn cô, trong vẻ mặt còn có cả thêm một chút tình cảm ôn nhu. Vì vậy, anh dùng ngón tay gõ mặt bàn một cái, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Tâm ý của cô tôi nhận.”

Lê Chi bị anh nhìn đến ngây người.

Tống Ngạn Thành ghé sát vào, nói nhỏ: “Kim chủ rất thích.”

————————-

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Thành Thành xong đời rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận