Chân Thành

Thời điểm quyết định thổ lộ với cô bí mật này, trái tim Tống Ngạn Thành đập liên hồi như trống dồn. Một loại cảm xúc khó lí giải chợt đến, chẳng hay là từ đâu, từ lúc nào, thậm chí trong một khắc nó còn tưởng chừng như chạm tới được một góc chân tướng. Ánh mắt Tống Ngạn Thành nhìn Lê Chi thật nồng nàn, nặng nề, tựa như không gian u ám vĩnh cửu, chỉ đợi phản ứng của cô, liền có thể xé toang bức màn, đón nhận tuyết rơi, mưa đổ, thậm chí là cả ánh mặt trời.

Lê Chi vẫn đang chìm đắm trong sự đắc ý, “Bình luận tốt này đánh giá rất là đúng sự thật nha.”

Tống Ngạn Thành: “…”

”Tôi thấy vui ghê á!”

Sự va chạm nhạy cảm này nhanh chóng sụp đổ, Tống Ngạn Thành kìm nén nội tâm xúc động của mình, kéo lại một chút lí trí để không bị mất kiểm soát.

Lê Chi lại không trải qua những cung bậc cảm xúc như anh, cô vốn không rảnh để bận tâm đến điều khác, hào hứng ôm lấy di động quay trở về phòng mình. Tống Ngạn Thành đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào ván cửa một hồi lâu, cúi đầu bất đắc dĩ cười cười.

Tính tình trẻ con, chuyện mới có thể mà đã hạnh phúc lắm rồi sao.

Tống Ngạn Thành bỗng dưng nói nhỏ, “Nhóc vô lương tâm.”

Mà ở bên này, điện thoại của Lê Chi liên tiếp có cuộc gọi đến, nào là công ty gọi, chị Phong gọi, biên tập viên gọi. Một số người cùng ngành cô follow WeiBo cả triệu năm trước giờ cũng bắt đầu chủ động liên hệ.

Vất vả lắm Mao Phi Du mới có thể gọi được tới, giọng điệu tuy là khó nén hưng phấn, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Cô đừng phát ngôn lung tung, cũng đừng nhận lời bừa, khiêm tốn một chút. Chị Phong bảo tôi là sáng mai tám giờ họp, tổ Marketing bên đó cũng vừa thông báo, có hai thông cáo mới tới cửa.”

Tay Lê Chi nắm lấy điện thoại thật chặt.

Mao Phi Du là người từng trải, tính khí tuy không tốt, nhưng làm việc lại luôn cẩn trọng đáng tin. Anh ta nói: “Tôi biết, cô đã đợi ngày này rất lâu.”

Lê Chi không nói gì.

“Không ỷ thế sinh kiêu, đối nhân xử thế điềm tĩnh, đừng kích động, cũng đừng mất ăn mất ngủ vì nó. Tin tôi, chuyện sẽ tốt hơn ngày trước, dù có không phải là cực tốt thì cũng sẽ không thể tệ hơn trước được đâu.” Mao Phi Du nói.

Lê Chi lấy tay che miệng, đôi mắt dần nhoè đi, “Ừ.”

Lại thêm một đêm ngủ thật yên bình. Lê Chi vẫn rất bình tâm, mười giờ ngày hôm sau Mao Phi Du nhắn tin tới, nôi dung rất đơn giản:

[Đã tan họp, tôi trấn ải này giúp cô, cô nghỉ ngơi hai ngày chờ thông báo.]

Lê Chi nghe vậy liền an tâm. Cô và Mao Phi Du làm việc cùng nhau đã được hai năm, từng cãi nhau, cũng từng có ý định tan rã. Con đường phía trước vẫn luôn gập ghềnh khó đi. Mấy chữ “Phúc cùng hưởng họa cùng chia” này tuy nghe rất mỹ miều, nhưng thực chất đằng sau đều phải đánh đổi bằng vô vàn gian truân khi lập nghiệp. Mao Phi Du không phải kiểu người thêu hoa trên gấm, mà là người từng trải gió mưa.

Anh ta đã nói vậy tức là có thể tin được. Lê Chi sau khi gửi tin nhắn riêng tới Khương Kỳ Khôn để cảm ơn thêm một lần thì cũng không đăng nhập vào lại WeiBo nữa. Cô mặc áo khoác trắng phối cùng quần jean ống rộng. Hôm nay Hải Thành trở lạnh nên cô đội thêm một chiếc mũ len. Mở cửa phòng ra, lại đúng lúc đối mặt với Tống Ngạn Thành ở phòng bên kia.

Lê Chi: “Ớ? Nay anh không đi làm à?”

Tống Ngạn Thành nhìn cô một cái, “Ra ngoài hả?”

”Ừ, nay tôi được nghỉ phép.” Lê Chi nói: “Tôi qua nhà thăm bà nội một chút.”

Cô nâng hai tay lên điều chỉnh mũ, hai quả cầu lông hồng phấn xù xù nhỏ xinh đung đưa hai bên vai. Đây là lần đầu tiên Tống Ngạn Thành nhìn thấy cô ăn mặc như thế này, đẹp đến nỗi khiến anh không thể rời mắt. Lê Chi vừa định đi, Tống Ngạn Thành đã nhịn không được mà lên tiếng: “Địa chỉ ở đâu?”

”Hả? À, khu Phù Vịnh bên kia kìa.”

”Cùng đi đi.” Tống Ngạn Thành nói dối không chớp mắt, “Tiện đường.”

Khu Phù Vịnh toạ lạc ở phía Tây của thành phố Hải Thành, theo dự định quy hoạch của chính phủ, nơi đây chuẩn bị trở thành khu khoa học công nghệ mới. Ở đây có rất nhiều khu chung cư đã cũ, riêng chuyện giải phóng mặt bằng và di dân qua chỗ khác thôi cũng đã là khó. Bà cô đã ở đây năm năm, Lê Chi đương nhiên không muốn chỗ này bị quy hoạch. Quy hoạch đồng nghĩa với việc chuyển nhà, mà bà nội cô cũng đã lớn tuổi, ép buộc cũng không tiện.

Từ chung cư Ôn Thần qua đây mất một tiếng, đúng là “tiện đường”. Sau khi đến nơi, Tống Ngạn Thành đỗ xe xong xuôi, nắm cần số không nói chuyện. Lê Chi ngẩng đầu nhìn anh, “Còn không mau xuống xe?”

Tống Ngạn Thành vẫn còn cành cao cành bổng, ngập ngừng: “Đã nói rồi, tiện đường thôi.”

Lê Chi cũng không vạch trần, cũng hiểu cần phải nhường anh một bước, nhướng mày, nói: “Đã đi theo đường của tôi, làm gì có chuyện tôi thả anh đi dễ thế.”

Tống Ngạn Thành khẽ mím môi, phong thái cao ngạo lạnh lùng.


Lê Chi nhéo nhéo cánh tay anh, “Đi! Không phải ai cũng có thể tới để ăn món bánh mật do Thượng Uý Lam chính tay làm đâu nhé.”

Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng thấy an tâm, quyết định thuận lí thành chương* mà xuống xe, đồng thời hỏi: “Thượng Uý Lam là ai?”

(*) Thuận lí thành chương: chuyện cứ xuôi lẽ tự nhiên mà xảy ra, hợp lí, logic.

”Bà tôi.”

”…”

Khu chung cư cũ này không có bãi đỗ xe, chiếc Porsche của Tống Ngạn Thành không thể đi vào tận trong, hai người sóng vai đi bộ vào. Tống Ngạn Thành không nhịn được, nói: “Cô lớn lên trong cô nhi viện mà.”

Lê Chi ‘à’ một tiếng, vẫn rất điềm nhiên, “Đúng vậy.”

Tống Ngạn Thành đã quen nói thẳng, nói xong mới thấy không ổn, nhưng may mắn là vẫn xin lỗi kịp thời, “Vô cùng xin lỗi.”

“Không sao đâu,” Lê Chi cười vô tư, “Tôi đã sớm nhìn ra.”

Tống Ngạn Thành nhất thời trầm lặng, đi vài bước lại nhìn cô một lần. Lê Chi thậm chí không cần quay đầu, phảng phất như tâm linh tương thông, biết anh muốn nói mà lại thôi. Vì vậy, cô liền chủ động: “Tôi vừa sinh ra, chưa được đầy tháng đã bị đặt trước cửa cô nhi viện, tôi cũng không biết bố mẹ mình trông thế nào.”

Tống Ngạn Thành hơi khựng lại, hoá ra thân thế của cô còn thảm thương hơn so với tưởng tượng.

”Vậy cô…”

”Không nhớ rõ, không muốn tìm, không hận.

Lê Chi lời ít ý nhiều, chỉ cần tám chữ đã giải thích hết thảy.

Tống Ngạn Thành cảm nhận được, cô nói ra lời này trông thì có vẻ thờ ơ không quan tâm, thực chất trong lòng lại có tâm sự. Không muốn tiếp tục câu chuyện bi thương này nữa, vì vậy anh đổi chủ đề, hỏi: “Vậy người bà này của cô là bà nuôi sao?”

Lê Chi cúi đầu, cười cười: “Cứ cho là thế đi.”

Tống Ngạn Thành nghĩ, hẳn đây là một người đã giúp đỡ cô nên cô báo ân thôi.

Hai người đi lên tầng, toà nhà không có thang máy, cũng may nhà bà chỉ ở tầng hai. Cửa đã sớm mở, ngay từ cửa có thể phóng tầm mắt tới nhà bếp, thấy một bà lão thân hình phúc hậu đang đứng trong bếp thái thịt.

Lê Chi cất giọng trẻ con trong trẻo: “Bà ơi!”

Thượng Uý Lam cất giọng vô cùng khỏe khoắn của mình, “Ôi!”

Tống Ngạn Thành theo cô vào nhà, dáng người thẳng tắp, thần thái ung dung, chào hỏi rất lễ phép, “Chào bà ạ.”

Khuôn mặt Thượng Uý Lam hiền từ đôn hậu, rất thân thiết tự nhiên, “Vào nhà ngồi đi nào, Chi Chi đi đun nước đi con, để bà rửa táo cho mấy đứa nhé.”

Nói xong bà liền đi làm luôn. Bước chân của bà ổn định, nhìn thân thể vẫn còn mạnh mẽ sung sức. Tống Ngạn Thành thật tâm nói: “Khí sắc của bà trông tốt lắm.”

Lê Chi sắp chén trà trên bàn, “Nhìn vậy thôi chứ không tốt lắm đâu, bà đã phải phẫu thuật tim ba lần rồi.”

Tống Ngạn Thành giật mình ngạc nhiên, ngẩng đầu.

Giọng của Lê Chi vẫn bình thường, lời này là thật.

Hai giây sau, Tống Ngạn Thành lập tức đứng dậy, bước nhanh vào phòng bếp, “Bà mau ra ngoài ngồi nghỉ đi ạ, để con rửa táo cho.”

Lê Chi kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn anh, sau đó bật cười. Người đàn ông này trông thế mà đáng yêu phết nha, cũng là một người thiện lương.

Thượng Uý Lam là một cụ bà rất tình cảm, quần áo giản đơn, áo khoác may thủ công đã cũ, trang sức duy nhất mang trên người là một đôi khuyên tai bằng ngọc. Tống Ngạn Thành có nghiên cứu chút ít về các loại ngọc, nhìn một cái là biết, đây là đồ mĩ kí. Lê Chi không có tiền, nếu có thì cũng đều phải chi tiêu cho phí khám bệnh và tiền thuốc men.

Quan sát căn nhà này, thấy mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ, nhưng đồ vật đều đã cũ, tủ lạnh trong góc tường vẫn là loại hai cánh có từ mười mấy năm trước. Từ đó cũng thấy được, điều kiện của người hảo tâm này cũng không tốt cho lắm.


Bà Thượng Uý Lam không giống như các cụ bà khác thích ít lời, trái lại bà lại là người hay nói. Đối với Tống Ngạn Thành, bà cũng không tạo cảm giác xa cách, ba bà cháu mỗi người một quả táo mà cắn, “Tiểu Tống đừng khách sáo nhé, mỗi ngày một quả táo, bác sĩ không tới nhà.”

Tống Ngạn Thành cười nói: “Vậy bà ăn nhiều vào ạ.”

Thượng Uý Lam ngây ngô cười ha ha, sau đó lại thì thầm nói cho anh biết, “Bà không tin cái này đâu, là Chi Chi ấy. Con thấy không, cả hai hộp táo kia đều là con bé mua, mỗi ngày đều bắt bà ăn, phiền chết đi được.”

Tống Ngạn Thành gật gật đầu, “Cô ấy ngốc.”

Thượng Uý Lam gật gật đầu, “Chính xác.”

Lê Chi bất mãn, “Hai người thông đồng nói xấu con hả?”

Một già một trẻ cùng kêu lên, “Là nói thật.”

Tống Ngạn Thành và Thượng Uý Lam nói xong thì cùng cười. Lê Chi suýt chút nữa lật bàn kháng nghị, “Ai mới là cháu gái bà ạ?”

Thượng Uý Lam thực sự không thích ăn táo, mượn cơ hội ra vẻ đáng thương nói thầm, “Không muốn ăn táo nữa.” Nói xong liền đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

”Cô bớt tranh cãi đi.” Tống Ngạn Thành hợp thời túm lấy ống tay áo cô, “Cô không phải cháu gái của bà đâu.”

”?” Lê Chi chuyển mục tiêu công kích, “Anh giai, anh muốn cãi nhau hay gì?”

Tống Ngạn Thành nhìn cô, cười ý tứ, mặt mày vui sướng, thấp giọng nói: “Cô là ảnh hậu.”

”…” Lê Chi mặt đỏ tim đập, còn có chút xúc động choáng váng, gã họ Tống kia là kiểu bất cần đời, lại có thêm kinh nghiệm dỗ ngọt cô.

Tống Ngạn Thành là người mặt dày, dỗ ngọt người ta xong liền có thể làm như không có chuyện gì, nhanh chóng đổi đề tài khác: “Ấn tượng của bà cô về tôi hình như khá tốt.”

Lê Chi trước tiên cho anh một viên đường, “Xoá chữ ‘hình như’ đi.”

Tống Ngạn Thành được dỗ dành, cả người phiêu phiêu đắc ý. Lê Chi liếc anh một cái, bắt được biểu cảm của anh, rồi sau mới tống cho anh một viên đạn, “Cười như được mùa như thế để làm gì? Cũng đâu phải là cho anh làm cháu rể của bà đâu?”

Ý cười trên mặt Tống Ngạn Thành nhạt dần, Tống Ngạn Thành hiếm khi lại có một thời khắc không nói nên lời như bây giờ.

Lê Chi vui hết sức, tung tẩy biểu thị cái ‘yeah’ với anh.

Một lát sau, cô lại nói: “Có qua có lại.”

”Hả?”

”Chẳng phải vẻ ngoài tôi trông giống với mối tình đầu của ông nội anh sao, tôi liền nói với bà nội, tôi có quen biết một người, tuấn tú lịch sự, cao to đẹp trai, dáng vẻ hao hao Tề Chính Quốc.”

”Tề Chính Quốc là ai?”

”Là mối tình đầu của bà tôi.”

Tống Ngạn Thành suýt tắt thở, có thù tất báo chính là Lê Chi.

Lê Chi nhanh nhảu trốn vào phòng bếp phụ giúp bà nội, để lại Tống Ngạn Thành vừa nhận hai đòn chí mạng ngồi ở ngoài ghế sopha.

Thượng Uý Lam thậm chí không cần quay đầu nhìn, vừa thái gừng vừa hỏi thẳng: “Cười vui vẻ vậy luôn?”

Lê Chi xoa xoa mặt: “Đâu có đâu ạ.”

”Tên nhóc này.” Thượng Úy Lam nói được một câu rồi lại thở ngắn thở dài, “Có phải nó đang theo đuổi con không?”

”…” Lê Chi chưa gì đã bị ăn đạn, “Không phải mà!”


”À.” Thượng Uý Lam vẫn giữ ngữ điệu đó, “Tên nhóc đó tốt đấy.”

Gò má Lê Chi nóng phừng phừng, “Hai mươi tám tuổi đầu rồi mà bà, nhóc con gì ở đây.”

Thượng Uý Lam cầm muôi đảo thịt vịt trong nồi, trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng, “Chi Chi, hơn ai hết bà là người mong con được hạnh phúc.”

Lê Chi cúi đầu bóc tỏi, động tác trên tay ngày càng chậm, cuối cùng khịt khịt mũi, nghẹn ngào đáp lời: “Vâng.”

Thượng Uý Lam chê cô chậm chạp, đuổi cô ra ngoài.

Tống Ngạn Thành cũng rất biết giữ lễ làm khách, cũng không quá nhiều lời khách sáo, trái lại anh đang dựa vào sopha để ngủ.

Lê Chi cũng không biết là anh đang ngủ thật hay giả vờ ngủ, chợt nổi hứng lấy di động ra, len lén quay phim. Quay xong mới phát hiện, Tống Ngạn Thành hóa ra lại rất ăn ảnh. Đường viền đôi mắt đang nhắm nghiền của anh khẽ động, không lộ tướng ngủ xấu gì, ngược lại trông lại rất hiền lành ôn hòa. Vốn định chụp hai kiểu ảnh dìm để sau này có cơ hội ‘tống tiền’, nhưng dường như cô vừa tốn công vô ích.

Đang mải nghĩ, bỗng nhiên Tống Ngạn Thành mở mắt ra, “Oà!”

Lê Chi sợ tới mức tay run lên nhưng đã chậm, cổ tay cô đã bị anh bắt được. Tống Ngạn Thành hơi dùng sức, kéo cô tới gần hơn một chút, “Chụp tôi? Hửm?”

Lê Chi lập tức ra vẻ vui tươi, nịnh nọt vị đại ca này, “Trời ạ, vừa mới phát hiện ra, vẻ mặt của anh tốt như vậy, muốn đánh cũng không được!”

Tống Ngạn Thành lạnh giọng, “Đánh thật thử xem.”

Lê Chi xùy một tiếng, gãi gãi chóp mũi, “Lại bị anh nhìn thấu.”

Tống Ngạn Thành hơi kìm lại thần sắc, ánh mắt vô thức chuyển xuống, nghĩ bụng, cô mặc dày dặn như con gấu nhỏ thế này, nhìn thấu làm sao được.

Lê Chi không biết trong đầu anh bây giờ toàn là màu vàng*, thực lòng quan tâm hỏi han: “Mệt sao?”

(*) Màu vàng biểu thị sự đồi trụy. =)))))

”Ừ.”

”Nếu không thì vào giường bà tôi nằm một lát?”

”Sao không phải là giường của cô?”

”Không muốn cho anh lên giường của tiên nữ.” Lê Chi tỏ vẻ cực kì tức giận.

Tống Ngạn Thành cong khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lê Chi cũng nở nụ cười, nói rõ: “Nhà chỉ có một phòng ngủ, không chứ thêm nổi một giường nữa. Tôi cũng ít về, chỗ kia có một cái giường gấp, tối ngủ thì kê ra là được.”

Tống Ngạn Thành ừ một tiếng, “Bênh của bà cô tiêu tốn nhiều tiền lắm hả?”

Ý cười của Lê Chi vẫn chưa tiêu tán, “Có tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng không sợ, chỉ cần bà bình an.”

Tống Ngạn Thành trong lòng run lên, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, thấp giọng nói ra ý nghĩ trong lòng, “Bà ấy không phải người thân cùng máu mủ ruột rà với cô, hi sinh nhiều như vậy, đáng không?”

Mí mắt Lê Chi giật giật, nhẹ nhàng điềm tĩnh đối mặt với anh, “Máu mủ ruột rà thì sao? Tôi còn bị chính cha mẹ thân sinh bỏ rơi đấy. Không phải máu mủ ruột rà thì sao, vẫn còn có người nguyện ý hi sinh tính mạng để bảo vệ người khác. Giữa người với người, có qua có lại không phải là đạo lí hơn hết, mà hoạn nạn có nhau mới là chân lí. Anh tốt với tôi, tôi liền tốt với anh, chúng ta nợ nhau ân tình.”

Đôi mắt cô thanh tịnh rõ ràng, giống như có những tia sáng mặt trời vỡ vụn chiếu qua, trong một thoáng, Tống Ngạn Thành bị cô làm cho thần hồn điên đảo.

Yết hầu của anh lăn lăn, anh trầm giọng: “Lê Chi…”

”Lại nói thêm cho anh một việc.” Lê Chi cười cắt ngang, “Kì thực là anh đã đoán sai, bà nội không phải người giúp tôi có thể đi học.”

”Hả?”

”Bà ấy là bà của mối tình đầu của tôi.”

”…” Tống Ngạn Thành cảm thấy đây là lần thứ ba anh bị giáng đòn trong tối nay, giáng trúng trái tim anh, làm nó vỡ nát, rồi đem nghiền với vụn thủy tinh, “Mối tình đầu? Cô mà cũng có mối tình đầu à?”

Nghe vậy Lê Chi liền không vừa ý, “Thế là ý gì? Tôi xinh đẹp ngời ngời thế này, không có tình đầu mới lạ ấy. Với cả, ánh mắt kia của anh là sao? Chẳng lẽ anh không có mối tình đầu? Anh, anh anh anh không phải là có một cô em gái tên Minh Hi đó sao?”

Tống Ngạn Thành: “…”

Cả hai nhất thời rơi vào trầm tư, bầu không khí có hơi xấu hổ, như bị rót thuốc độc làm câm họng, cả hai đều không nói chuyện.


Lê Chi vốn rất bình thường, nhưng hễ cứ nhắc đến Minh Hi, cô phát hiện cơn tức trong người lại rừng rực như lửa cháy, tên cặn bã Tống Ngạn Thành này, chắc chắn từng có gì đó với cô ta!

Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, rồi lại liếc thêm lần nữa, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng: “Lê Chi.”

Không thèm để ý.

”Ảnh hậu.”

Tên cặn bã.

”Tiểu tiên nữ.”

Dở hơi.

Thanh âm của Tống Ngạn Thành trầm thấp, “Tiên nữ nhỏ Chi Chi.”

Lê Chi chịu không nổi, xuỳ cười, “Anh có cái thói gì không biết!”

Thấy cô cười, dây thần kinh của Tống Ngạn Thành cũng được nới lỏng, chân thành nói: “Có muốn trao đổi không?”

”Gì?”

Tống Ngạn Thành nói: “Chuyện về mối tình đầu.”

Lê Chi đứng lên, giả vờ thờ ơ, bình tĩnh đáp: “Đối với tình sử của anh tôi không có hứng thú.”

Người đã muốn đi, không thể giữ lại được.

Tống Ngạn Thành nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng trống trải.

Tay nghề nấu ăn của Thượng Uý Lam cực kì tốt, đồ ăn làm tại gia thôi mà cũng có thể làm tới tiêu chuẩn cao như vậy, khó trách hồi trước Lê Chi nói, không phải ai cũng có diễm phúc nếm thử. Thượng Uý Lam là một người hay nói, cũng không câu nệ những chuyện nhà đáng ghét kia, là một bà lão bao dung về cả tầm nhìn lẫn tấm lòng. Bình thường Tống Ngạn Thành không thích nói, có gì cũng điều giấu trong lòng, nhưng hôm nay cũng có thể tiếp bà đôi ba câu, rất biết giữ mặt mũi cho bà.

Hai người nói chuyện với nhau thật vui vẻ, còn Lê Chi ngồi bên kia lại trầm lặng ít lời.

Hoàn toàn có thể nhìn ra, cô đang có tâm sự.

Tống Ngạn Thành suy nghĩ, đây tám phần là có liên quan đến mối tình đầu. Trước đó vẫn còn hoạt bát lắm, chính là sau khi nhắc tới mối tình đầu mới vậy, đúng, nhất định là như vậy.

Thế này là thế nào?

Trong lòng Tống Ngạn Thành lạnh như băng, người sống sờ sờ như anh vẫn còn đang ngồi chềnh ềnh ở đây làm khách, vậy mà vẫn không thể sánh được với một người cũ sao?

Thượng Uý Lam chợt nhớ ra, “Ôi, xem trí nhớ của bà này, bà quên lấy cho các con nước trái cây rồi.”

Tống Ngạn Thành cũng không chối từ, sau khi rót nước xong, thừa dịp bà Thượng đi vào phòng bếp lấy thìa, anh cố ý phát tiếng động không hề nhỏ.

Lê Chi bị thu hút sự chú ý, ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Ngạn Thành ngồi ở đằng kia, sống lưng thẳng đứng, anh tuấn ung dung, rất tự nhiên nâng ly nước bà nội đưa, môi mỏng khẽ chạm thành ly. Thân chén nhẹ nghiêng, nước trái cây nhạt màu chen tới giữa môi và răng, anh tựa hồ còn dùng lưỡi đỡ nửa vòng rồi mới nuốt vòng, yết hầu đột nhiên để lộ ra, lăn nhẹ một lượt.

Vừa uống, Tống Ngạn Thành vừa nhìn cô, ánh mắt rực như đốt đuốc, trĩu nặng nồng nàn.

Lê Chi bị động tác của anh làm cho da đầu run lên, lại theo bản năng nhìn qua bình nước trái cây trên mặt bàn.

”…”

Cho nên là, vì sao anh lại uống nước lê một cách vô lại như vậy?

—————————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tống Ngạn Thành: Đây chính là thời điểm tôi phô ra kĩ thuật của mình.

Tấn Giang: Cảnh cáo!!



Các bạn thân mến, không dám giấu giếm, tôi thực ra không còn giữ bản thảo nữa (icon xấu xa)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận