Không biết tiếng chó sủa từ đâu phát ra, Tống Ngạn Thành phản ứng nhanh hơn Lê Chi, nhanh chóng buông tay ra, lui về sau một bước, giữ khoảng cách phù hợp, “Tôi không thể ở đây lâu, sáng mai sẽ lên máy bay quay về Hải Thành.”
Lê Chi cúi đầu, đầu óc đã trì trệ, “Ờ.”
Tống Ngạn Thành lại nghĩ tới chuyện cô thầm mến anh, lại càng cảm thấy vui mừng, về tình về lý, đây chính là giấc mơ đã thành hiện thực của cô. Con gái mà, da mặt mỏng cũng không có gì đáng trách, để cho cô thêm thời gian tiêu hóa sự vui sướng này cũng được. Tống Ngạn Thành không để con gái người ta phải bị khó xử, rất lịch thiệp mà rời đi trước.
Đêm nay Thời Chỉ Nhược không ở lại phòng nghỉ do ê kíp chương trình sắp xếp, thành ra cả căn phòng chỉ có mình cô ở. Vốn cô tưởng mình còn bị mất ngủ, ai ngờ cô lại ngủ rất ngon giấc. Hôm sau khi mới còn sáng sớm, Lê Chi đã rời giường trang điểm, thay quần áo. Lúc cô chuẩn bị mở cửa, cô lại thấy chiếc vòng tay tối qua vừa tiện tay đặt lên bàn kia.
Lê Chi suy nghĩ một chút, vẫn nên đeo nó lên thì hơn.
Mao Phi Du cũng đến sớm, giúp cô chải chuốt lại, so với quay phim, ghi hình chương trình tạp kĩ đơn giản hơn nhiều. Mao Phi Du nhắc nhở cô: “Hôm nay trời hơi lạnh hơn so với hôm qua, lúc xuống ruộng nhớ mang tất dày vào.”
Đoạn phim cấy mạ trên ruộng được ghi hình vào lúc mười giờ sáng, cũng nên thể hiện chút tương phản để làm mánh lới .
“Ê kíp phân cô cùng tổ với Hứa Niểu Niểu. Cô nhớ kiềm chế một chút.” Mao Phi Du nhìn quanh, xác định không có ai rồi mới nói tiếp: “Năm trước ở chương trình tài năng kia, cô ta có thể được chọn debut làm ca sĩ solo, tài nguyên cô ta có toàn là hàng xa xỉ, đây là người có ô dù, cô hiểu chứ?”
Mao Phi Du nói đến thế, Lê Chi cũng hiểu.
Thực ra thì, đối với ngành nghề nào cũng thế cả, không thiếu những ông chủ lớn được thổi phồng tên tuổi, cũng không thiếu người mới vào đã rất tầm cỡ.
“Cô gái này cũng không giống cô, người ta rất thông minh, nhớ lại mà xem, hôm qua còn đoạt camera của cô, chỉ cần lựa chỗ đứng canh trước mặt cô, ống kính hoàn toàn là của cô ta rồi.” Mao Phi Du xùy một tiếng, thấy nhưng không thể trách, “Còn có, hôm qua khi quay trên sân thượng, cô ta muốn ngồi cùng chỗ với Hoàng Trạch, kết quả là Hoàng Trạch lại không phản ứng, trực tiếp ngồi cùng chỗ với cô. Trong lòng cô tự có tính toán là được, giữ mối quan hệ xã giao thôi, không đáng gây thù đâu.”
Lê Chi gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Mao Phi Du là loại người có vận khí không tốt lắm, kì thực anh ta là người từng trải, bất kể là người hay việc gì, anh nhìn qua cũng biết chính xác bản chất của nó. Tuy giờ trông anh ta có vẻ là một người phóng khoáng lanh lẹ, nhưng dù sao cũng là người từng lên voi xuống chó, vì vậy nên cũng bớt sắc bén nhiệt tình như trước, chỉ cầu mọi sự đều ổn thỏa suôn sẻ.
Buổi sáng xảy ra chút trục trặc, vì vậy cảnh xuống ruộng được chuyển sang quay vào bốn giờ chiều. Khương Kỳ Khôn đã trang bị cho mình đầy đủ, ủng cao su, áo trùm nhựa không thấm nước, còn đeo cả mũ rơm vàng. Lê Chi cũng không khác ông lắm, ăn mặc thoải mái, là bộ dạng của người sắp làm việc nghiêm túc.
Hứa Niểu Niểu tới trễ, cô ta mặc áo phông trắng và quần jean, đeo một chiếc thắt lưng da nhỏ sáng loáng, kính râm thì đủ loại. Khi phải mặc áo trùm nhựa, cô ta ra vẻ vừa sững sờ lại vừa cẩn thận, ra dáng cô em gái nhỏ nũng nịu, làm cái gì cũng đều phải sợ sệt thốt hai tiếng, nói chung là nhân vật làm màu.
Sau khi ê kíp thông báo khâu ghi hình xong, mọi người được ngồi giải lao một chút.
Lê Chi trò chuyện vài câu cùng Khương Kỳ Khôn, Hoàng Trạch cũng xán vào, tính tình trẻ con, rất tự nhiên, không hề giả tạo, “Khương lão sư, buổi tối ngài lại kí tên tiếp cho cháu nhé, chỉ cần đủ 100 tờ thôi ạ, ngày hôm qua có người trả tiền cọc rồi.”
Vừa già vừa trẻ ngồi với nhau ở trong phòng, vui cười không ngớt.
Khương Kỳ Khôn đeo kính râm, trông vừa ngầu vừa nhiệt tình, ra vẻ men lì: “Luật cũ, phân chia năm mươi năm mươi.”
Lê Chi bị hai người chọc cười, cô cầm cuốc đứng dưới ánh mặt trời. Ánh nắng từ từ dịu đi, sắp thành tà dương phía chân trời. Đây là lúc ánh nắng dịu nhẹ nhất, làm cho làn da của Lê Chi sáng hẳn lên, máy quay di chuyển tới quay cận cảnh khuôn mặt cô, không chỗ chê.
Hứa Niểu Niểu bước tới, dò xét Lê Chi một phen, ánh mắt nhìn xuống cổ tay trái của cô, lập tức cười dịu dàng: “Cô cũng có chiếc lắc tay này sao?”
Lê Chi vô thức nhìn về phía cổ tay cô ta. Trên cổ tay phải của Hứa Niểu Niểu cũng có một cái giống y như đúc với lắc tay của cô.
Kì thực thì lắc tay và vòng tay rất dễ phân biệt, nhưng thật sự là vòng tay của hai cô quá giống nhau, bởi vì đều có một cái hạt charm nho nhỏ. Hứa Niểu Niểu vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn ngọt ngào, ra vẻ thân cận mà giữ chặt lấy tay Lê Chi, sau khi nhìn rõ, sắc mặt cô ta khẽ biến. Việc này cũng tương tự như việc minh tinh đi thảm đỏ mặc trang phục đụng hàng nhau vậy, dù sao trong lòng vẫn sẽ khó chịu.
Hứa Niểu Niểu liếc mắt liền thấy chiếc camera đang để gần đây nhất, thấy nó đã đóng nắp kính, liền nghiêng người, quay lưng về phía máy quay, cười như có như không mà quăng lại một câu, “Công nghệ làm trang sức của mấy cửa hàng trang sức bây giờ tốt thật đấy nhỉ, có thể tạo ra một cái giống y như đúc như vậy. Bảo sao mà mấy người chuyên buôn hàng giả trên WeChat lại giàu có nhanh như vậy, trông nó đẹp đến vầy mà.”
Lời châm chích trắng trợn như vậy, làm cho sắc mặt Lê Chi khẽ biến.
Nếu cô ta ám chỉ cô mang đồ giả trên người cũng không sao, dăm ba lời cay nghiệt đó có là gì. Nhưng đây là quà mà Tống Ngạn Thành tặng cô, lại bị người ta lôi ra chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này làm cô thấy rất không vui. Cô chỉ cười nhạt, ánh mắt ngây thơ vô cùng, “Uầy, cô add WeChat của cả mấy người bán hàng giả sao? Add làm gì vậy? Quay phim thể nghiệm đời sống sinh hoạt hàng ngày à?”
Lê Chi trừng mắt nhìn, “Cô còn biết bọn họ kiếm được nhiều tiền cơ đấy, lời giải đáp này thật hữu ích, cảm ơn nha, tôi lại vừa lĩnh hội thêm được chút kiến thức mới rồi.”
Hứa Niểu Niểu bị phản đòn, nhưng lại không thể đáp trả, uất ức, “Cô!”
Cô ta càng tức giận, Lê Chi lại càng tươi cười xán lạn, “Hôm nay chúng ta là một đội đó, hợp tác vui vẻ nha.”
Mặt Hứa Niểu Niểu không hề âm sầm, cô ta chỉ biểu lộ cứng ngắc mà rời đi. Lê Chi đứng nguyên tại chỗ, sờ chiếc lắc tay của mình, chỉnh cho nó ngay ngắn lại.
Trong thời gian ghi hình, nhóm khách mời được phân tổ, sau đó tham gia cuộc thi cấy mạ, mặc dù là làm theo kịch bản, nhưng vẫn có rất nhiều khoảnh khắc hài hước. Khương Kỳ Khôn đứng dáng tấn không vững, liền ngồi thụp xuống ruộng, ê kíp quay ở chế độ quay chậm, không cần cắt sửa gì hết, nói không chừng có thể lên hot search.
Hoàng Trạch cũng rất chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết đây là cậu ấm ngậm thìa vàng từ nhỏ, mười ngón tay chưa dính nước bao giờ, nhưng thái độ lại rất chân thành và niềm nở, thảo nào lại có nhiều fan cuồng như vậy. Chỗ mạ do Thời Chỉ Nhược cấy vẫn may là ra hàng ra lối, không quá gây phiền cho ê kíp, tuy vậy nhưng đây lại là điểm nhấn xây dựng hình tượng hoa thủy tiên cao ngạo lạnh lùng của cô ta.
Người làm bất ngờ nhất chỉ có Lê Chi.
Hứa Niểu Niểu căn bản chính là đồng đội phế vật, dính chút bùn cũng ghê chân ghê tay, tránh như tránh tà, trông thấy con cá chạch thôi mà cũng hét ầm lên. Cũng may là không quay lại, Khương Kỳ Khôn đứng sau cô ta cũng đã rất chán chường. Lê Chi nói ít làm nhiều, xắn tay áo, trực tiếp nhảy xuống ruộng nước, mạnh dạn như con trai vậy.
Hoàng Trạch sợ hãi thốt lên: “Chị giỏi quá!”
Lê Chi quay đầu nhìn cậu, cười khiêm tốn: “Học hỏi Khương lão sư thôi.”
Đội của Lê Chi dẫn đầu trận này. Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà bao phủ trên trời, khắp nơi đều mang màu cam dịu, trông rất diễm lệ. Lê Chi làm quần quật trên ruộng, tay chân đều đã dính đầy bùn đất, còn Hứa Niểu Niểu sớm đã được người quản lí đỡ người đi ra, hỏi han ân cần, cứ như là vừa gặp phải rủi ro gì to lớn, oan ức lắm.
Chân cô cũng đã quá bẩn, Lê Chi dứt khoát đi chân đất, đi lên bờ tới cạnh ao để rửa tay. Vừa mới mở vòi nước, Hứa Niểu Niểu cũng đã đi tới. Lúc này Lê Chi cũng đã rửa tay sạch sẽ, nhưng chưa gì cô ta đã đoạt vòi nước của cô, hai tay trực tiếp trùm lên tay cô.
Lê Chi liếc qua, cũng không lên tiếng, dĩ hòa vi quý, đứng sang bên cạnh nhường cô ta.
Mao Phi Du đứng ở phía xa hô: “Lê Chi, đến đây đi.”
Lê Chi vẩy bỏ nước trên tay, rời đi.
Hứa Niểu Niểu làm vẻ mặt khinh bỉ, vẫn còn nhớ rõ vừa nãy mình bị cô nói cho, rất khó chịu. Cô gái này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại thù dai nhớ lâu, chuyện này cứ thế bị cô ta ghim trong lòng. Ánh mắt cô ta chuyển một cái, lại nhìn thấy được đồ vật đang để trên bàn đá.
Vừa nãy Lê Chi rửa tay nên đã tháo nó ra, sau đó rời đi lại quên cầm về.
Hứa Niểu Niểu khẽ giương cằm, sau đó cầm lên quan sát, rồi lại nhìn lắc tay của mình, trong nội tâm không khỏi trào phúng, một nghệ sĩ tuyến ngoài ba sáu mà cũng hư vinh gớm nhỉ, cái lắc tay này là hàng cao cấp đặt theo yêu cầu, nói là trên thế giới chỉ có độc một chiếc cũng không hề khoa trương.
Còn dám châm biếm cô ta add WeChat của bọn bán hàng giả, thật lanh lợi, lanh lợi đến độ khiến người ta chán ghét.
Hứa Niểu Niểu giả vờ ngắm nghía phong cảnh, thấy xung quanh không có ai, liền cầm lấy chiếc lắc tay đang để trên bàn đá, nắm chặt vào trong lòng bàn tay, trên đường về, lơ lơ đãng đãng rồi cứ thế ném vào trong ruộng lúa.
Lê Chi trở về phòng thay quần áo mới biết là cái lắc tay đã không thấy đâu, để kiểm tra cho chắc, cô ngồi trong phòng kiểm tra hành lí thật kĩ, rồi mới khẳng định, cái lắc tay hẳn là rơi ở chỗ bồn rửa tay kia rồi. Kết quả là khi cô đi tới đó, tìm đâu cũng không thấy.
Dù đã rất gấp gáp, nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh, xâu chuỗi lại thời gian và chi tiết trong trí nhớ, Lê Chi gọi điện cho Mao Phi Du, “Có phải anh có quan hệ tốt với người trong tổ quay phim không?”
Mao Phi Du hỏi cô làm sao vậy.
Lê Chi bình tĩnh nói: “Giúp tôi tra chút camera giám sát đi.”
Thực ra chuyện này cũng không yên tâm cho lắm, dù sao thì lúc ấy cũng đã ghi hình xong, nhiều camera đều đã đóng. Mao Phi Du có quan hệ tốt với một camera man tên là Lý Tiểu Cường, tính tình trượng nghĩa, không kêu than phiền toái. Trí nhớ của Lê Chi khá tốt, nói cho anh ta biết phạm vi thời gian xảy ra sự việc, sau đó cũng tra ra được.
Chỉ là ống kính để hơi xa, nhìn không rõ. Nhưng có thể phân biệt được, Hứa Niểu Niểu đứng ở chỗ bàn đá kia, quả thật là có động tác nhặt đồ vật lên.
Mao Phi Du bất giác túm lấy Lê Chi, giọng khẩn trương, “Cô định làm gì thế?”
Sự tức giận của cô toàn bộ đều hiện trên mặt, Lê Chi phẫn uất: “Anh nói xem tôi muốn làm gì, cô ta trộm đồ của tôi.”
Mao Phi Du: “Cô có chứng cứ không? Có mỗi cái video này thì chứng minh được cái shit gì! Chỉ là một cái lắc tay mà thôi, đừng có gây chuyện, hay cô còn chê chưa đủ phiền toái? Hả?”
Nếu đổi lại là tình huống bình thường, Lê Chi nhất định sẽ giàn xếp ổn thỏa, nhưng lần này, cô kiên định nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại đồ của mình thôi.”
“Con mẹ nó cô nhìn lại bộ dáng của cô xem? Cô đây là đi ăn thịt người chứ lấy đồ cái gì!” Mao Phi Du gầm khẽ.
Lê Chi vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt kiên cường như dao sắc, nhìn Mao Phi Du, nói: “Không phải là đồ của anh, đương nhiên là anh sẽ không thấy xót.”
Nói xong, cô mang khí thế hừng hực mà quay bước đi.
Bây giờ là sáu rưỡi tối, sắc trời vẫn còn lưu lại vài ánh mặt trời nhạt màu. Hứa Niểu Niểu thay váy, đeo khẩu trang và kính râm, đang chuẩn bị lên xe đi ăn cơm. Lê Chi đến đúng một giây trước khi cô ta lên xe, đứng từ phía sau chọt chọt vào vai cô ta, sau đó vươn tay, “Đồ của tôi đâu?”
Hứa Niểu Niểu sợ chết khiếp, “Cô từ đâu chui ra vậy? Tránh ra.”
Lê Chi dùng tay dứt khoát đóng cửa xe lại một cái rầm, ngưỡng cằm, ngữ khí điềm tĩnh, “Tôi nói gì cô hoàn toàn hiểu được. Cô chọn cách không hiểu, vậy tôi sẽ nói đến lúc cô hiểu ra phải giải quyết chuyện này thế nào. Nhưng dù là giải quyết kiểu gì đi chăng nữa, điều kiện tiên quyết vẫn phải là trả lắc tay cho tôi.”
Hứa Niểu Niểu bĩu môi, ra vẻ cao cao tại thượng, còn chưa kịp mở miệng móc mỉa vài câu, Lê Chi đã cắt ngang, chằng muốn vòng vo tam quốc với cô ả, “Tôi không muốn nhiều lời với cô đâu, tôi đã lưu đoạn video do camera giám sát quay lại được rồi, cô làm gì tôi cũng đều thấy rồi. Điện thoại tôi ở đây, chỉ là một cái điện thoại thôi nhỉ, nhưng trong này lại có số của một vài bạn học cùng trường mà tôi quen, hiện đang làm bên mảng truyền thông.”
Khuôn mặt Hứa Niểu Niểu ngay lập tức biến sắc, bị nói cho đến nỗi cứng họng không cãi được câu nào.
Lê Chi nhìn chằm chằm vào cổ tay cô ta, nhìn vào chiếc lắc tay giống y như đúc với cái của cô, “Cái trên người cô cô cho nó là hàng xa xỉ cao cấp, cái trên người tôi tôi cũng cho nó là bảo bối mà nâng niu. Tôi cũng không khiến cô phải gọi tôi là tiền bối, nhưng mà mấy đạo lí làm người cơ bản, tôi cảm thấy có lẽ cô phải học thêm.”
Hứa Niểu Niểu xấu hổ vô cùng, nói mà không biết suy nghĩ: “Sao cô có thể nói vậy? Tôi…tôi không làm gì hết, cô đừng có vu khống, tôi nhất định sẽ mời luật sư…”
Lê Chi gật gật đầu, “Tùy, gọi luật sư cũng được, tôi sẵn sàng hợp tác. Nhưng hiện tại, lập tức, ngay lập tức, trả lại đồ cho tôi.”
Hứa Niểu Niểu ngớ người một giây, có lẽ là, cô ta không ngờ có một người mới không danh tiếng gì lại cứng rắn đến thế.
Lê Chi không quen dài dòng, trực tiếp lôi điện thoại ra gọi.
“Cô đừng gọi!” Hứa Niểu Niểu bối rối hô to, cô ta bị khí thế của Lê Chi làm cho rối trí.
Bảy giờ tối, trời đã tối hẳn, khi đi ra cổ trấn, người đi trên đường rất ít, ở chỗ đèn ven đường mới thấy lẻ tẻ vài người. Lê Chi chạy một mạch, khiến trán cô bắt đầu đổ mồ hôi, rõ ràng đây là một hành động rất hao tổn sức lực, nhưng trong lòng cô vốn đang có một tảng đá lớn chặn đứng, khiến cô vừa buồn lại vừa xót xa.
Trên đỉnh đầu là cả một trời sao xinh đẹp, dưới chân lại là một con đường lát đầy đá, gió luồn vào phổi cô, dường như lại càng khiến sự tức giận trong cô tăng lên. Lê Chi rất nhanh liền giận điên lên, đánh mất lí trí, đến nỗi ngón tay cô phát run. Điện thoại bị cô bóp trong lòng bàn tay, khiến cho màn hình sáng lên. Hết thảy cứ như là phản ứng dây chuyền, cô cứ như đã buông hết xiềng xích đang ghìm chân mình, run tay mà gọi điện cho Tống Ngạn Thành.
Điện thoại trong thoáng chốc rung lên, là âm báo, mặc kệ Tống Ngạn Thành có nói gì hay không, Lê Chi liền xả hết cơn tức ra, “Tự nhiên anh lại đưa tôi cái lắc tay đó làm gì, anh có biết hôm nay phải bỏ tâm bỏ sức giữ gìn nó như thế nào không? Tôi còn đắc tội người ta nữa đấy, sao trên đời lại có một người xấu xa như thế chứ, aaaaaa!”
Cô vừa nói vừa chạy vừa thở gấp, Tống Ngạn Thành kêu “này” vài lần, cũng không thể kéo lại lực chú ý của cô.
Tống Ngạn Thành cúp điện thoại, nhưng vài giây sau đã gọi qua video.
Lê Chi thấy ảnh đại diện của anh rung rung trên màn hình, mắt cô lại càng ướt. Hóa ra, khi ta nghĩ tới một người, ta sẽ không thể để ý sĩ diện mà dối lòng từ chối người đó, luôn muốn nhìn mặt người đó, muốn nghe lời người đó nói, muốn nổi cáu với người đó.
Đường tryền hình ảnh đã ổn định, Lê Chi vốn đang nghẹn ngào, sau đó lại tức giận mà khóc hết cả hơi, “Lắc tay bị người ta vứt bỏ, ném vào trong ruộng lúa, còn chưa biết có tìm lại được không nữa. Tôi muốn vạch trần cô ta, tôi muốn đăng WeiBo!”
Cô tủi thân, lại giống như một đứa trẻ đang khóc lóc kể lể với người lớn nhà mình.
Giọng điệu của Tống Ngạn Thành bắt đầu nóng nảy gấp gáp, “Muộn như vậy rồi cô còn đi đâu, về đi.”
Hình ảnh vẫn rung dữ dội, hiện lên sườn mặt quật cường của cô.
Tống Ngạn Thành nhẹ giọng dỗ dành, hết sức kiên nhẫn: “Nghe lời nào, bị ném đi rồi thì tôi mua cho em cái khác nhé, được không?”
Mắt Lê Chi đã đỏ quạnh lên, xoay người để điện thoại di động trên nền đất, dựng nó vào một tảng đá để gần đó, sau đó cô liền nhảy xuống ruộng. Video vẫn chưa ngắt, nhưng điện thoại dựng ở vị trí không tốt, Tống Ngạn Thành chỉ có thể nhìn thấy thoang thoáng hình dạng cái ruộng, còn có cả dáng người mờ mờ ảo ảo đang chuyển động của Lê Chi.
Tài liệu trong tay Tống Ngạn Thành rơi xuống, ánh mắt chăm chăm vào màn hình, vạn vật đều như tan biến vào hư không.
Hai tay anh cầm lấy điện thoại, đôi mắt nhìn vào màn hình giống như bị nóng lên, tảng băng cứng rắn quanh năm đóng băng trong lòng anh dần dần lỏng ra rồi tan rã, sụp xuống. Tống Ngạn Thành nghe thấy, tận sâu trong nội tâm tối mịt mù của mình, có mới mầm non mới nhú từ dưới đất lên.
Rốt cuộc, Lê Chi hưng phấn thét lên: “Tìm thấy rồi!! Tôi đã tìm được!”
Cô nhắm mắt nhắm mũi mà lần mò đường bò lên bờ, cảnh tối lửa tắt đèn, sớm đã khiến cho cô trông thật chật vật. Tay phải dính đầy bùn của cô đang dùng sức cầm chặt lắc tay, phân nửa ống quần đều đã bị bùn bám đen ngòm. Lê Chi lại cầm điện thoại lên, cho Tống Ngạn Thành xem lòng bàn tay đen sì của mình, vừa nhìn vừa khóc: “Tất cả đều là bùn đó, vừa nãy ở dưới đó tôi còn bị ngã một phát, trong miệng toàn bùn là bùn.”
Cô mệt mỏi lắm rồi, trực tiếp ngồi xuống đất lau nước mắt. Không để ý hình tượng, không để ý tới video call đang quay ở góc chết, cô chỉ chăm chú nắm chặt chiếc lắc tay, giống như đó là bếp lò, chỉ có nó mới có thể giúp cô chống chọi lại cái lạnh trong đêm mùa xuân.
Anh để cho cô từ từ bình phục tâm tình. Lê Chi cúi đầu, lúc cô vùi đầu tại hai tay còn đang thở gấp.
Tống Ngạn Thành cuối cùng không nhịn được, trầm giọng gọi cô, “Lê Chi.”
Hai cánh tay của Lê Chi run rẩy, ngẩng đầu.
Tống Ngạn Thành hỏi: “Chỉ là vì cái lắc tay bị ném đi như vậy, hay còn vì...” Hay là vì người tặng lắc tay?
Nhưng khi nửa câu sau còn chưa kịp nói thành lời, Lê Chi đã như được giải huyệt, thoắt cái đã tỉnh táo lanh lợi trở lại, tâm trạng bi thương đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn hơi chút khó hiểu và tiếc nuối, “Sự khác biệt giữa người với người thật sự rất lớn.”
Tống Ngạn Thành: “...”
Năng lực phục hồi mạnh như vậy sao? Chưa gì đã bắt đầu tường thuật tóm tắt rồi.
Giờ phút này anh cũng không muốn nói mấy lời đạo lý, chỉ dối lòng mà “ừ” một tiếng.
Lê Chi nhìn anh, đôi mắt vừa mới khóc nên còn phiếm hồng, “Một thứ đồ không đáng tiền thì sao? Cô ta có biết hai chữ ‘tôn trọng’ viết như thế nào không vậy?”
Tống Ngạn Thành nghe được liền thấy khó hiểu, “Không đáng tiền?”
Lê Chi sực tỉnh, vội vàng trấn an: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, lắc tay rất đẹp, tôi rất thích nó, là giả cũng không sao. Thật sự cám ơn anh nha Tống Ngạn Thành.”
Tống Ngạn Thành suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất, từ trước tới nay anh ghét nhất bị phụ nữ nói là đồ kém cỏi, “Hàng giả? Em nói tôi đưa em hàng giả sao? Em lật mặt sau của cái lắc tay lại đi, xem xem có phải mặt trên viết tắt tên em không? Em đi dò tra cả nhãn hiệu này nữa, nhìn xem mẫu hàng chế tác theo yêu cầu gần đây của hãng có phải chỉ có một bộ này hay không.”
Lê Chi ngẩn người, máy móc mà nghe theo. Cô lật lại xem thử mặt sau, thật sự có một hàng chữ, ghi là “Lê trong lê*”!
(*) ‘Lê’ trong chữ Lê Chi là chữ 黎, còn chữ ‘lê’ trong cụm ‘lê trong lê’ là 梨, tuy viết khác một chút nhưng cùng nghĩa.
Tống Ngạn Thành tức anh ách, bị cô đả kích, cả buổi trời không lên tiếng.
Lê Chi nhìn chằm chằm vào màn hình, phì cười.
Tống Ngạn Thành thấp giọng, “Nhóc con vô lương tâm.”
Lê Chi dịu giọng xin lỗi, “Thực xin lỗi nha Tống Ngạn Thành.”
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Tống Ngạn Thành kiềm chế lại một khắc an tâm này, hỏi cô vấn đề thật sự đang phải đối mặt, “Cô định thế nào?”
Lê Chi không lên tiếng, lại rũ đầu xuống.
“Chịu đựng? Giống như ngày xưa đó sao?” Tống Ngạn Thành nhẹ giọng, “Lực lượng của em đơn bạc, lại không nổi danh, dù sao chịu thiệt đã quen, nhiều lúc chuyện như thế này cũng không coi vào đâu.”
Ngón tay Lê Chi nhấn chặt vào lưng điện thoại, đầu ngón tay bị ép tới xanh trắng.
“Dù sao đây cũng chỉ là một cái lắc tay, cũng không phải là do em mua. Phụ đi tâm ý của tôi cũng không sao hết, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, quà của tôi cũng không phải là phí công tặng em, ít nhất là đổi lấy được một cuộc gặp tốt đẹp sau này.” Thái độ của Tống Ngạn Thành chỉ như gió thoảng mây bay, ngữ khí cũng rất bình thường, không tài nào có thể phát hiện ra sự trào phúng ẩn trong đó.
Anh chỉ cần dùng dăm ba câu đã phác họa lại được hình ảnh Lê Chi của ngày xưa, thậm chí còn rất sống động.
Sau vài giây yên tĩnh, Lê Chi nhìn về phía anh, kiên định nói: “Tôi muốn cô ta phải trả giá cho lỗi lầm của mình.”
Tống Ngạn Thành bỗng dưng nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên, mặt mày phóng khoáng tựa gió xuân, thần sắc rốt cuộc cũng bớt căng thẳng.
Anh vừa mới nhẹ nhõm hơn, Lê Chi đột nhiên có chút chần chờ, “Nhưng mà cái cô Hứa Niểu Niểu này rất có bối cảnh đấy, phía sau còn có người chống lưng.”
Tống Ngạn Thành bỗng nhiên để điện thoại sát hơn, trong màn hình, khuôn mặt của anh được phóng to, góc xấu như vậy cũng không dìm nổi khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh. Lê Chi bị anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy có chút vi diệu, khẽ chớp mắt, thậm chí có thể thấy rõ hai hàng lông mi cong cong như vành quạt.
Tống Ngạn Thành nhàn nhạt nói: “Không sợ, phía sau em đã có tôi chống đỡ.”
Chỉ cần một viên thuốc an thần đã có thể giúp Lê Chi chèo chống vượt mọi chông gai, không hề e ngại gian nan.
Vào mười rưỡi tối, Lê Chi đăng bài lên WeiBo ——
[Đây không phải là chuyện hiểu lầm gì cả, đây là có người cố ý làm xằng làm bậy, không có ý truy cứu, chỉ muốn sự thật được phơi bày, chỉ truy cầu công bằng!]
[@ Cục cưng bé nhỏ theo đuổi ước mơ Hứa Niểu Niểu]
—————————————————
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thành Thành: Họ Tấn kia, mau câm miệng cho tôi, tổng giám đốc tôi đây sẽ thu mua ông ngay lập tức.
Tấn Giang: Khóc lóc các thứ.
Chi Chi: Tôi cứ có cảm giác anh này bị dê dê kiểu gì á, nhưng tôi lại không có chứng cứ, tủi thân ghê.