Chân Thành

Làm người đàn ông sau lưng nữ minh tinh, muốn thanh minh cũng không thể.

Mà Lê Chi cũng chẳng thể đăng WeiBo vì chuyện này, thành thử người ta nghĩ cô giấu đầu lòi đuôi.

Cô nghỉ ngơi ở nhà trọn vẹn tám ngày, ngày mai sẽ phải quay trở lại làm việc tiếp. Tống Ngạn Thành lo lắng, “Vết thương của em còn chưa lành hẳn mà, không thể nghỉ ở nhà thêm vài ngày nữa sao?”

“Bọn em còn tồn đọng nhiều việc lắm, Mao Phi Du đã thực sự tận lực rồi. Nếu không đi nữa chắc phải nộp phí vi ước với các bên hợp tác mất.” Lê Chi nói: “Không sao mà, em đi chậm một chút là được, chỉ là phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí thôi, bọn họ sẽ chiếu cố em.”

Tám giờ, Minh Tiểu Kỳ cùng với tài xế tới đón cô, “Chị Lê Chi.”

Lê Chi phấn khởi, nói: “Chị nghe Mao Phi Du nói rồi, hoan nghênh em gia nhập.”

“Em sẽ cố gắng ạ.” Minh Tiểu Kỳ nhận lấy hành lý từ tay Tống Ngạn Thành, cô nàng rất có mắt quan sát, gọi một tiếng, “Chào anh rể ạ.”

Tống Ngạn Thành không hề tỏ ra lạnh lùng, cười lịch thiệp, “Chào em.”

Lê Chi đưa tay gãi gãi lòng bàn tay anh, thủ thỉ: “Tốt lắm, lực thích ứng rất mạnh nha.”

Tống Ngạn Thành cúi đầu, “Anh thì có chỗ nào không mạnh? Hả?”

Lê Chi che cái miệng anh lại, “Còn có em gái nhỏ ở đây đấy, đừng có dạy hư người ta.”

Minh Tiểu Kỳ tự giác xoay người, để lại không gian cho hai bọn họ liếc mắt đưa tình.

“Phiền mọi người chăm sóc cô ấy, cô ấy vẫn cần phải dưỡng thương.” Tống Ngạn Thành trịnh trọng phó thác, như một người cha già, “Lần tới gặp mặt tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”

Chiếc xe bắt đầu lái tới phòng làm việc, Minh Tiểu Kỳ đã chuẩn bị chu đáo nệm kê cho Lê Chi từ sớm, sắp xếp chỗ ngồi cho cô đâu vào đấy rồi mới báo cáo lịch trình: “Mười giờ chúng ta sẽ họp tại phòng làm việc. Tới xế chiều thì tới tòa cao ốc MS để chụp ảnh bìa quý bốn cho tạp chí VEIN, anh Tiểu Mao nói, tới tối chúng ta sẽ chọn kịch bản, anh ấy đã lọc sẵn cho chị vài bộ rồi ạ.”

Đây đều là mấy việc thông thường, Minh Tiểu Kỳ nói: “Trọng tâm của khoảng thời gian này là phải kết nối với Leven và cố gắng giành lấy chức đại sứ thương hiệu năm tới của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Gần đây anh Tiểu Mao làm việc rất hăng ạ, đi dự tiệc xã giao liên miên, thường xuyên phải uống say.”

Lúc hai người tới phòng làm việc thì Mao Phi Du mới tỉnh, tối hôm qua anh ta uống nhiều, bị nôn tới nỗi suýt chút nhập viện. Anh ta vừa mới vọt đi tắm qua, còn chưa kịp nghỉ ngơi thư giãn, giờ đang ngồi xụi lơ trên ghế sopha, liếc mắt nhìn Lê Chi, “Giờ muốn về rồi sao?”

Lê Chi áy náy, “Để anh một mình xông pha trận mạc đấu tranh anh dũng như thế, vậy mà tôi lại ở hậu phương hưởng phúc, thực sự rất áy náy.”

Mao Phi Du: “Cuối cùng cũng chịu nói tiếng người.”

Lê Chi ngồi xuống cạnh anh ta, vô cùng nịnh nọt, “Tôi biết sai rồi. Đại nhân có việc gì xin cứ phân phó cho tiểu nhân.”

“Dạ nào dám,” Mao Phi Du xùy xùy, “Xương cốt của cô còn chưa tốt lắm đâu, cho nên tôi chưa sắp xếp quá nhiều việc, yên tâm đi, mệt thì có mệt nhưng không chết được đâu.”


Lê Chi hỏi: “Tôi đăng bài WeiBo kia, công việc có bị ảnh hưởng gì không?”

“Không.” Tất cả đều nằm trong dự tính của Mao Phi Du, “Mối làm ăn lại còn nhiều hơn ấy chứ. Cô không đi theo con đường thần tượng, sinh hoạt cá nhân cũng không phải nằm trong khuôn khổ. Tôi nói thật cho cô hay, chỉ cần lấy được chức đại sứ của Leven thôi đã tốt hơn làm việc quần quật cả một năm rồi.”

Lê Chi cũng đã nghĩ thông, đập tan ảo tưởng, “Tôi biết, chuyện lấy được chức đại sứ Leven đâu phải chuyện dễ. Đối với chuyện tuyển chọn gương mặt đại sứ thương hiệu, Leven làm rất khắt khe. Tuy rằng thế của tôi đang mạnh, nhưng suy cho cùng mới chỉ là sự nghiệp có bề dày hai năm, về sau có phát triển được không, bọn họ sẽ còn phải thận trọng suy tính.”

Mao Phi Du cười cười, bóp bóp cái bụng đang âm ỉ vì đau dạ dày, “Biết suy tính vậy là tốt. Tôi nghe ngóng rồi, chuyện này có sức cạnh tranh cao đấy, ngoài cô ra còn có Dư Ngữ Băng và Thời Chỉ Nhược. Dư Ngữ Băng thì hơi yếu thế hơn chút, dù sao thì cũng chưa có tác phẩm đánh bóng tên tuổi nào. Còn cô thì vừa có giải thưởng lại vừa có tác phẩm. Thời Chỉ Nhược thì đã nổi nhiều năm, độ nhận diện và số lượng fan cũng cao hơn cô.”

Lê Chi chợt trầm mặc, cúi thấp đầu, đôi tay khẽ cọ làn váy.

“Đoàn đội của Thời Chỉ Nhược rất xem trọng chuyện đại sứ này, đang liều mạng cả, chuyện đối ngoại cũng là tình thế bắt buộc.” Thực ra Mao Phi Du cũng không yên tâm lắm, nhưng đã là việc thì phải làm, tuy không biết trước kết quả nhưng cũng không vì thế mà nhụt chí, kinh sợ.

Anh ta cười trấn an, “Không sao đâu, cô không cần phải quá áp lực, có thể lọt vào danh sách là tốt lắm rồi. Cũng đừng sợ gì cả, tôi biết là giữa cô và Thời Chỉ Nhược có vài điểm xích mích. Cô phải suy nghĩ về điểm đó đi, đừng để nó ảnh hưởng tới công việc, phải suy tính được mất thế nào, nhỡ bản thân cô không tự điều chỉnh tốt, vậy thì chính tâm lý cô cũng sẽ sụp đổ.”

Lê Chi “ừ” một cái, gật gật đầu.

Mao Phi Du là một người không chịu đầu hàng bao giờ, tuy rằng anh ta không có sự chuyên nghiệp bẩm sinh, cũng không có ‘ô dù’ vững chắc, nhưng lại sở hữu cho mình một nghị lực vững bền và sự kiên cường bất khuất.

Phòng làm việc của Lê Chi vừa mới đi vào hoạt động, bất luận là về quan hệ, tài nguyên, bối cảnh đều không thể so được với đoàn đội của Thời Chỉ Nhược. Nhưng Mao Phi Du rất nghiêm túc, nhiệt tình và cũng rất quyết đoán, chủ động kết nối quan hệ, chủ động chạy việc vặt, mời cơm, nâng ly cạn chén, có khi chỉ vì một câu bông đùa của đối phương mà anh ta nâng cốc uống cạn.

Lúc đó, Minh Tiểu Kỳ nhìn anh ta say tới mỗi nôn mửa, bị dọa tới nỗi muốn khóc toáng lên, nức nở, “Anh Tiểu Mao… Anh muốn chết hay sao hả?”

Mao Phi Du cười run rẩy, yếu ớt nói: “Không chết được đâu, đừng khóc.”

Anh ta bôn ba tứ phía, cũng rất hao tâm tốn sức, buổi tối vẫn còn có tiệc rượu phải tham gự, hiện tại vừa nghe tới chữ ‘rượu’ thôi mà anh ta lại muốn nôn. Trước khi xuất phát tới bữa tiệc, Mao Phi Du bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.

Sau khi bên kia tự giới thiệu, Mao Phi Du liền sửng sốt.

Mao Phi Du chỉ động ‘chìa cành ô-liu’, hẹn gặp mặt ở một xưởng rượu tư nhân. Mạnh Duy Tất cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Mao, tôi có thể giúp Lê Chi giành lấy chức đại sứ của Leven.”

Mao Phi Du nheo mắt, không có biểu hiện quá kích động, cũng rất thẳng thắn, “Tôi biết, Mạnh tổng là bạn với anh Tống, anh mở miệng đề xuất thế này, hẳn một phần là do quan hệ cá nhân, còn một phần khác, mời Mạnh tổng nói thẳng.”

Mạnh Duy Tất mặc áo chẽn cùng sơ mi, tay áo đã kéo lên một nửa, cười rộ lên. Anh rót cho Mao Phi Du một chén nước ấm, “Tôi biết anh Mao gần đây rất sợ uống rượu. Anh yên tâm đi, tôi chỉ có thành ý, không hề muốn phô trương thanh thế —— tôi chỉ muốn hợp tác cùng hai người.”

Đêm nay, Mao Phi Du ngồi ở xưởng rượu tới tận nửa đêm mới ra về.

Mạnh Duy Tất tiễn anh ta lên xe, nắm tay anh ta rất chặt, “Về công về tư, tôi đều rất chân thành.”

Mpt gật đầu, “Chúng tôi sẽ suy xét thật kĩ lời đóng góp của Mạnh tổng.”


Công việc đã bàn xong, Mạnh Duy Tất cười nheo cả mắt, nói: “Cuối cùng thì tôi muốn chuyển lời hộ bạn thân, nó nói là, bạn gái nó vẫn còn đang bị thương chưa khỏi hẳn, mong anh chiếu cố nhiều, đừng khiến cô ấy mệt mỏi.”

Mao Phi Du vừa nghe là biết lời của Tống Ngạn Thành, anh ta cũng nói ý tứ: “Haizz, tuổi còn trẻ mà cũng vất vả quá, vậy tôi cũng mong Mạnh tổng khuyên anh ta một chút, có bệnh thì phải chữa, anh ta còn chưa tới ba mươi, khả năng trị dứt bệnh là rất lớn.”

Mạnh Duy Tất kinh ngạc, “Ngạn Thành bị bệnh sao?”

“Anh chưa biết sao?” Mao Phi Du chợt thấy bất ngờ, “Vậy anh thử lên mạng xem qua cái super topic [Anh rể 101] kia chút đi.”

Đêm đó, Mạnh Duy Tất chợt nhắn cả tràng cười tới group chat chung, “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Tề Minh và luật sư Ngụy ngay lập tức online, “Làm sao? Làm sao?”

Mạnh Duy Tất còn chưa kịp gõ chữ, hệ thống đã nhắc nhở: [Bạn đã bị quản trị viên (Công chúa nhỏ Thành Thành ~) xóa khỏi nhóm trò chuyện.]

——

Mạnh Duy Tất có quan hệ không tồi với các nhãn hiệu lớn nước ngoài, anh nói lời giữ lấy lời, đúng là đã ‘chìa cành ô-liu- cho Lê Chi. Sau hai tuần, tin tức về chuyện đại sứ bắt đầu nổi lên rần rần, trên mạng cũng bắt đầu thảo luận liên tục.

Lúc mới bắt đầu, fan của Thời Chỉ Nhược luôn khống chế bình luận, mãi cho tới lúc có một KOL không rõ lai lịch tung ra một tin —— Đại sứ thương hiệu Leven đã được chỉ định là Lê Chi.

Người ta bảo sao thì hay vậy, thật giả có ai ngờ tới, việc này chỉ để bàn tán, tăng độ hot, ai cũng không thể biết chính xác được kết quả cuối cùng. Fan của Thời Chỉ Nhược từ trước tới giờ luôn hùng hổ hiếu chiến, trong phần bình luận không thiếu lời công kích Lê Chi. Quả Lê Cam lại rất lý trí, không tranh giành không kỳ thị. Có nhiều người qua đường nhìn thấy chuyện bất bình, không nhịn được mà viện binh, bắt đầu bình luận:

[Trời ạ!! Các bạn là fan giả hả!! Idol nhà các bạn sắp bị người ta giẫm đạp thành phân rồi mà còn không biết đường đứng lên chiến đấu!!]

Khi bình luận nóng này được tung ra, Quả Lê Cam đều thống nhất trả lời: [Hoạt động của thần thượng đều không liên quan tới người hâm mộ, chớ cue chúng tôi vào, cứ chăm sóc cho bản thân thật tốt, chờ tới ngày có thông báo chính thức (icon mỉm cười) (icon mỉm cười)~]

Người qua đường: Tuyệt.

Không có tường nào gió không lọt qua được, có nhiều chuyện không phải từ trên trời rơi xuống. Tới thứ ba, trong lúc Lê Chi đang nghỉ giữa giờ chụp tạp chí, Mao Phi Du đột nhiên tới phim trường. Sau khi chào hỏi mọi người xong xuôi, anh ta mới tới trước mặt Lê Chi, nói nhỏ: “Ngày mai chưa đi Thượng Hải vội, công việc cũng phải hoãn lại đã.”

Lê Chi không hiểu: “Hả?”

Mao Phi Du kiềm nén tâm trạng kích động của mình, nắm lấy vai cô, nói: “Đã có tin tức từ phía Leven rồi, họ đã thảo luận và người được chọn là cô. Tuy nhiên, họ chưa chính thức đưa ra thông cáo, nói là trong quá trình tới đó thì sẽ thương lượng về hợp đồng.”

Lê Chi ngẩn người, “Là tôi?”


“Là cô.” Mao Phi Du khắc chế niềm hân hoan, gắng giữ sự tỉnh táo, nói qua với cô: “Chúng ta chưa có kinh nghiệm trong mảng xử lý hợp đồng nước ngoài, vì vậy tôi đã mời bên Pháp lý của công ty giải trí Phàm Thiên tới giúp một tay, nếu có việc cần cô góp mặt, bên đó sẽ báo trước.”

Mao Phi Du dùng sức vỗ vỗ vai cô, “Tuy rằng chưa có thông báo chính thức, nhưng cơ bản thì sự đã thành, cô thật sự rất… rất có tinh thần phấn đấu!”

Đây chính là nấc thang mới trong sự nghiệp của Lê Chi, trời cao biển rộng, cô càng ngày càng vẫy vùng được xa hơn. Mấy ngày nay, phòng làm việc đều lấy việc ký kết hợp đồng làm trọng. Tới tối thứ ba, Leven chính thức đưa ra hợp đồng, nếu không có ý kiến gì, ngày mai sẽ đặt máy bay bay tới Bắc Kinh luôn.

Mao Phi Du giờ mới có thể yên lòng một nửa, bắt đầu chuẩn bị các bước thông cáo báo chí. Mạnh Duy Tất cũng rất có lòng, cố ý phái một nhân viên có năng lực về kinh doanh quốc tế đồng hành cùng mọi người.

Tới buổi chiều thứ năm, một nhóm người xuất phát tới sân bay.

Lần này Mao Phi Du dẫn theo cả Minh Tiểu Kỳ, nói là đưa người mới đi để học tập thêm. Lê Chi cười mà không nói, đeo kính râm, cái cằm sắp hếch lên tận trời.

Mao Phi Du như bị chột dạ, ấp úng: “Vẻ mặt của cô thế là sao hả? Cô cứ suy nghĩ đâu đâu ấy. Tôi có ý gì đâu!”

Lê Chi nghiêng đầu, vô tội nói: “Tôi có bảo anh có ý gì đâu.”

Mao Phi Du: “…”

Minh Tiểu Kỳ quay đầu đi chỗ khác, để mọi người không nhìn ra khuôn mặt đã đỏ ửng của mình.

Hôm nay thời tiết của Hải Thành rất tốt, trời đầu thu còn thêm vài phần ấm áp, không còn nóng gay gắt như mùa hè nữa. Lê Chi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang chạy như bay, cô đi ngang qua khu chung cư cho thuê, đi qua những hàng cây mộc lan, tới lúc đi xuyên qua cầu vượt, ánh mắt trời biến mất trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó bỗng nhiên lại sáng ngời.

Ca khúc trên radio dịu dàng êm ái, Mao Phi Du bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt hết thảy.

Mao Phi Du nhấn nút nghe, “Xin chào.”

Sau khi nghe được vài câu, sắc mặt anh ta đột biến, “Cái gì cơ?”

Bên Leven truyền tin, tạm thời hủy bỏ hợp đồng ký kết với Lê Chi hôm nay.

Cùng lúc đó, điện thoại từ phòng làm việc cũng vang lên, trợ lý cũng đã cuống tới phát khóc: “Không xong rồi anh Tiểu Mao! Trên mạng lan tin đồn, nói chị Chi Chi, nói chị ấy…”

Mdp tức thì bùng nổ, “Nói rõ ra xem nào!”

Trợ lý trẻ lập tức nghẹn ngào, “Nói thời đại học, chị ấy, chị ấy đã…”

Một tài khoản mới đăng ký WeiBo đã đăng lên một bài viết, tranh hay chữ tốt, tiêu đề cũng rất giật gân, từng chữ đều máu chiến ——

[Thiếu niên tuổi trẻ tài cao nhưng yểu mệnh, người kia hiện giờ không biết ban đêm đi ngủ có bị ác mộng quấn thân không: Xin hỏi Ảnh hậu họ Lê!]

Một bài WeiBo thật dài, đăng cả một cái cửu cung đồ, bài văn gần vạn chữ kể rõ tới từng chi tiết, đào bới hết thảy chuyện của Lê Chi thời còn học đại học. Người đó nói cô thủ đoạn cao siêu, đội lốt người lương thiện, ám chỉ cô cướp bạn trai của người khác, hơn nữa còn gây sự ở trường học. Thời gian, địa điểm, hành động ra sao đều có trật tự rõ ràng, xâu thành một chuỗi hoàn hảo. Chuyện trọng yếu cần vạch trần, chính là vụ tai nạn xe cộ của người tên S, hoàn toàn chỉ vì một dòng tin nhắn của Lê Chi.

Cố chính người thủ phạm giết người gián tiếp!

Ngay khi bài đăng này được tung ra, các KOL đã nhanh chóng share lại, khiến nó lan truyền ra toàn bộ mạng lưới. Tin đồn này phải nói là rất đáng hóng, người đăng bài chắc hẳn là có trình độ cao siêu lắm, lối kể khiến người đọc rất dễ hình dung, bút pháp có vẻ lý trí và khách quan, thành công đắp nặn lên một hình tượng vô cùng phản cảm cho Lê Chi.


Rất nhanh, đã có người chỉ ra, người tên S trong bài viết có tên đầy đủ là Thịnh Tinh, là tác giả gốc của bộ phim “20 Tuổi”.

Trong tích tắc, dư luận dậy sóng.

Chuyện yêu hận tình thù này thực sự quá hot!

Trong nhiều năm lăn lộn giới giải trí, Mao Phi Du đã từng thấy, từng gặp rất nhiều sóng gió, chỉ là tin đồn nhảm nhí hay là thực sự có chứng có lý để gây sự, anh ta đều hiểu rất rõ. Vừa đọc bài viết này là anh ta đã hiểu, đây là đang có gắng dùng mọi cách để công kích Lê Chi.

Trong thoáng chốc, phòng làm việc lâm vào cảnh bối rối, một bên là chuyện Leven tạm hoãn ký kết, một bên là tin đồn đang nóng hôi hổi khiến toàn bộ dân cư mạng bàn tán. Mao Phi Du biết, đây có thể sẽ là trận đấu khó nhằn nhất kể từ khi Lê Chi nổi tiếng.

Anh ta ngay lập tức trở nên quyết đoán, “Liên hệ với phòng Pháp lý, lập tức lấy giấy chứng nhận, sau đó ra trát của luật sư đi. Nhớ viết bài làm sáng tỏ, dùng tài khoản WeiBo của Lê Chi ấy, đừng để chậm trễ!”

Tạm ngưng, Mao Phi Du đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh ta nhìn quanh một hồi, tất cả các nhân viên đều đã tụ tập đông đủ ở phòng làm việc, duy chỉ có Lê Chi không thấy đâu.

Mao Phi Du đột nhiên sốt sắng, “Lê Chi đâu?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng như bị mây đen bao phủ cho nên không chú ý tới, nhao nhao nói: “Không biết ạ.”

Minh Tiểu Kỳ: “Khi chúng ta trở lại đây, chị Chi Chi vẫn luôn ngồi ở phía sau. Em có thấy chị ấy đi ra, lúc đó em chỉ tưởng rằng chị ấy đi toilet.”

Mọi người lập tức chia nhau đi tìm, kết quả là Lê Chi đã lặn mất tăm.

Người ngoài đều không hiểu, nhưng Mao Phi Du đã biết được một chút nội tình. Có mấy lần anh ta đã đề cập tới, Lê Chi hoặc là giả ngây giả dại hoặc là lảng sang chuyện khác, nhất quyết không nhắc tới quá khứ của mình.

Thêm nữa, Lê Chi với Thời Chỉ Nhược hồi trước là bạn học, lúc quay “Ánh Trăng Trên Tay” anh ta đã quan sát, hai người hẳn là đã từng có quan hệ rất thân mật, nhưng khi đó Lê Chi nghèo khó lại không liên lạc lại. Chuyện ân oán hư hư thực thực này, Mao Phi Du không tin.

Nhưng khi xâu chuỗi sự việc với nội dung bài viết kia, Mao Phi Du lập tức hãi hùng!

Anh ta chạy tới chỗ bãi đỗ xe, cánh báo chí đã gọi liên hồi, Mao Phi Du ngại phiền, dứt khoát tắt nguồn. Khi tới bãi đỗ kiểm tra, quả nhiên, chiếc Polo của Lê Chi đã không còn ở đây.

Sống lưng anh ta phát lạnh, liền nhanh chóng lái xe xông ra ngoài, trước tiên tới khu Tân Giang thử tìm một lượt. Anh ta gõ cửa nhưng không ai trả lời, tới lúc hoàng hôn cũng không có ai bật đèn.

Mao Phi Du lại tới mấy chỗ mà anh ta nghĩ có thể cô sẽ tới, nhưng vẫn chẳng thấy đâu.

Tới khi sắc trời đã tối hẳn. Mao Phi Du mới ấn một dãy số, ngón tay đã phát run.

Tống Ngạn Thành lúc này đang dự tiệc xã giao, chuyện trò vui vẻ, ung dung tự tại nâng chén chúc mừng. Lúc anh nhận điện thoại, ngữ khí vẫn còn rất thư thả, “Alo? Sao tự nhiên anh lại gọi cho tôi thế?”

Mao Phi Du giờ đang chạy tới chạy lui trên đường, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi. Giọng anh ta run rẩy, líu lưỡi, “Tống Ngạn Thành, Lê Chi xảy ra chuyện rồi, hiện tại tôi không tìm được cô ấy. Anh mau tới đây đi.”

Tống Ngạn Thành vừa giây trước còn vui vẻ, giây sau mặt đã cứng đờ, nhanh chóng đẩy ghế ra đi thẳng. Quý Tả kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo, “Tống tổng! Anh vừa uống rượu đó, không lái xe được đâu!”

Tống Ngạn Thành đóng cửa một cái “rầm”, đột ngột đạp chân ga, chiếc xe lao ra khỏi bãi đỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận