Chân Thiên Kim Nhập Cung Làm Hậu Phụ Thân Cùng Huynh Trưởng Khóc Lóc Cầu Xin Quay Về


Tình hình của Chu Diệp trong cung thì Tô Cẩm không biết, nhưng trong Phương phủ, Tô Cẩm đang tập trung làm hương an thần.

“Tiểu thư, món này cũng sẽ mang đi bán ở cửa hàng sao?” Xuân Đào vừa phụ giúp Tô Cẩm, vừa tò mò hỏi.

“Đây là để dành cho ngoại tổ phụ và biểu ca, không bán ra ngoài.”

Xuân Đào gật đầu hiểu ý: “À, tiểu thư, mấy hôm nữa là đến mùa thu săn bắn rồi, người có dự định làm một bộ y phục cưỡi ngựa không?”

“Ta không biết cưỡi ngựa, đến lúc đó chỉ cần ở lại chỗ dành cho nữ quyến là được.”

Phương phủ vốn là danh gia vọng tộc, mùa thu săn bắn trước đây cũng chỉ quanh quẩn ở ngoài phạm vi săn bắn, năm nay biểu ca sẽ đi cùng mình.

Nghĩ đến đây, tay Tô Cẩm dừng lại một chút.

Cả hai chúng ta đều không quen thuộc với kinh thành, có lẽ lại phải trải qua một trận đấu khẩu.

Tô Cẩm không ngờ rằng, không chỉ là khẩu chiến.

Một ngày trước khi lên đường, Xuân Đào đang chuẩn bị y phục săn bắn cho Tô Cẩm.

“Tiểu thư, người có cần đeo túi thuốc chứa kim châm ở thắt lưng không?” Xuân Đào lắc đầu: “Cứ cảm thấy hình như thiếu thứ gì đó.”

“Thiếu gì?” Tô Cẩm cười hỏi, đang cầm một cuốn sách y học cổ.

“Không nói rõ được, có lẽ là ngọc bội?” Xuân Đào cười nói: “Các cô nương khác đều đeo trang sức lấp lánh, chỉ có tiểu thư là đeo thứ có thể cứu mạng!”


“Đúng rồi, nhớ mang theo ít thuốc trị thương, phòng khi cần dùng.”

......

Giữa tháng chín, mùa thu săn bắn bắt đầu.

Các quan lại trong triều đều dẫn theo gia quyến đến khu vực ngoại ô của nơi săn bắn.

Chu Diệp lần này không dẫn theo các phi tần.

Con cái của các quan lại thường sẽ tham gia vào cuộc săn bắn, các con trai của văn quan sẽ ở khu vực bên ngoài, trong khi các gia đình võ quan sẽ tham gia vào khu vực chính.

Các nữ quyến sẽ chờ đợi tin tức từ con cháu trong các doanh trại.

“Phần thưởng năm nay là một tấm da hổ.” Giọng nói sắc bén của Trình Thuận vang lên, ánh mắt híp chính xác dừng lại trên Tô Cẩm ở góc, thì ra đây chính là Tô đại tiểu thư mà A Thủy và A Mộc nói với mình.

Quả thực rất xứng với hoàng thượng, khóe miệng Trình Thuận khẽ nhếch, đã bắt đầu tưởng tượng đến hình dáng của các hoàng tử và công chúa trong tương lai.

Chu Diệp dẫn đầu vào khu vực săn bắn, không lâu sau, không khí trong khu vực săn bắn trở nên căng thẳng.

Tô Cẩm vốn không quen biết với các phu nhân và tiểu thư trong kinh thành, nên dựa vào một cây cổ thụ lớn, giả vờ nghỉ ngơi.

“Có phải là Tô tiểu thư không?” Một giọng nói lạ lùng và gấp gáp vang lên, Tô Cẩm lập tức mở mắt.

“Tìm tiể thư có việc gì?” Xuân Đào theo phản xạ chắn trước mặt Tô Cẩm, lên tiếng hỏi.

“Là thế này, Phương công tử bị thương nặng ở chân trong khi săn bắn, hắn nói để nô tỳ đến tìm tiểu thư.”

Nha hoàn trước mặt có vẻ mặt hiền lành, vẻ lo lắng trên khuôn mặt dường như không phải giả.

Tô Cẩm nhanh chóng nghĩ đến nhiều khả năng, rồi đứng dậy gật đầu với nha hoàn: “Dẫn đường đi.

Xuân Đào, vào doanh trại lấy ít thuốc trị thương, đặt cạnh hộp trang sức.”

Xuân Đào nhìn bóng lưng Tô Cẩm rời đi, nhíu mày quay doanh trại lấy thuốc trị thương.

Khi thấy thuốc trị thương được đặt yên ổn trong túi hành lý, Xuân Đào đột ngột vỗ trán, tránh đám đông và chạy đến doanh trại khác.

Tô Cẩm theo chân nha hoàn càng lúc càng gần khu vực săn bắn chính, không khỏi nhíu mày: “Biểu ca của ta sao lại ở khu vực săn bắn chính?”

Nha hoàn đi trước nghe thấy vậy thì dừng chân: “Tiểu thư, Phương công tử và mấy người nữa cảm thấy hứng thú, nên đã tiến gần khu vực săn bắn chính.”

Tô Cẩm cảm nhận sự yên tĩnh xung quanh ngày càng giảm, không khỏi cười nhạt.

Trò vặt vãnh này chỉ có thể là người trong phủ tướng quân mới làm ra.

“Quả nhiên, đại tỷ đã hoàn toàn xem mình là người của Phương phủ rồi.” Biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn liều lĩnh theo đến đây vì Phương Diệc Thanh.


Gương mặt của Tô Uyển hiện ra trong tầm nhìn của Tô Cẩm, nàng hạ ánh mắt xuống và thấy Tô Bỉnh với vẻ mặt không cảm xúc.

“Nhị công tử chân bị thương, lại còn tham gia săn bắn, chẳng sợ làm hỏng hứng thú của mọi người sao?”

Tô Cẩm nhắm vào chỗ đau của Tô Bỉnh, vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Tô Bỉnh như những mũi dao nhắm thẳng vào nàng.

“Muội muội thấy đại tỷ đang đứng một mình, nên đặc biệt muốn giới thiệu vài người bạn mới cho đại tỷ.” Tô Uyển siết chặt tay trên vai Tô Bỉnh, khiến Tô Bỉnh ngay lập tức dập tắt cơn tức giận.

Tô Uyển liếc về phía bụi cỏ bên cạnh, một người rõ ràng là công tử phong lưu bước ra.

“Đại tỷ, đây là công tử nhà Thượng thư Bộ Binh.” Tô Uyển nâng cằm lên, như thể đang khoe khoang điều gì đó.

“Tần Vân, là con trai thứ của Thượng thư Bộ Binh.”

Giọng của Tô Cẩm làm cho nụ cười trên mặt Tô Uyển hơi cứng lại.

Tô Uyển tức giận liếc nhìn Tô Cẩm một cái, đẩy Tô Bỉnh về phía ngoài.

“Ta khá tò mò, Tô Uyển đã mô tả ta với ngươi thế nào.” Tô Cẩm cười nói, trên mặt không có một chút lo sợ như Tần Vân dự đoán: “Tô Uyển chắc chắn đã dặn ngươi, đợi nàng và Tô Bỉnh rời đi một thời gian rồi mới hành động.”

“Ngươi...” Tần Vân nhìn Tô Cẩm như nhìn một quái vật.

“Ngươi có biết không, khi ngươi đồng ý đến đây, ngươi đã tự làm hỏng chuyện rồi.” Tô Cẩm đứng đối diện với Tần Vân, mỉm cười, nhìn những giọt mồ hôi to lớn lăn xuống trán Tần Vân.

Tô Cẩm có thể xử lý Tần Vân chỉ bằng một cây kim bạc, nàng cũng không muốn bị lộ trước mặt Tô Uyển và Tô Bỉnh, nên vui lòng cùng Tần Vân “chờ đợi”.

Khi Chu Diệp đến nơi, hắn thấy Tần Vân đang cầm dao chuẩn bị đâm về phía Tô Cẩm.

Ánh mắt Chu Diệp lập tức co rút lại: “Tô Cẩm!”

Tô Cẩm bị tiếng gọi của Chu Diêp làm cho giật mình, cơ thể run lên không tự chủ, Tần Vân liều lĩnh đâm về phía nàng, ngay lập tức, Tô Cẩm rơi vào vòng tay ấm áp của Chu Diệp.

“Dọn dẹp nơi này đi.” Giọng của Chu Diệp vang lên lần nữa, Tô Cẩm định thần lại, từ từ thò đầu ra khỏi vòng tay của Chu Diệp: “Hoàng thượng sao lại ở đây?”


Chu Diệp khẽ che miệng cười: “Chẳng phải nàng muốn ta đến giúp nàng dọn dẹp đống rắc rối sao?”

“Những người canh gác trong khu vực săn bắn này không làm tròn trách nhiệm, thần nữ chỉ có thể sử dụng biện pháp này.” Khi Tô Cẩm lùi ra khỏi vòng tay của Chu Diệp, tay của Chu Diệp vô thức vươn ra phía trước: “Trở về đi, ở đây ta sẽ xử lý.”

Tô Cẩm nghe vậy, mỉm cười, cúi đầu chào Chu Diệp.

Nếu theo đúng kế hoạch của nàng, lúc này đáng lẽ ra nàng đã dùng kim bạc xử lý Tần Vân, rồi A Thủy hoặc A Mộc sẽ lo liệu việc sau cùng.

Dù sao, nếu liên quan đến quan chức trong triều, sẽ không phải kết quả nàng mong muốn nếu có điều gì bị điều tra.

Nhưng nàng không ngờ lại để hoàng đế phải tự tay cứu mình và dọn dẹp đống rắc rối này.

Tô Cẩm đi vài bước, rồi nhíu mày dừng lại, quay đầu nhìn Chu Diệp đang chuẩn bị cưỡi ngựa.

“Tô cô nương có việc gì sao?” Chu Diệp cười nói, dường như cái tên “Tô Cẩm” chỉ là cách xưng hô tạm thời khi khẩn cấp.

“Hoàng thượng, thần đã nói, không muốn bệnh nhân của mình lại bị thương thêm lần nữa.”

Vừa rồi nàng đụng vào trong ngực Chu Diệp, tiếng rên rỉ nghẹn ngào đó hình như không ổn?


*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.

(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận