Chân Thiên Kim Nhập Cung Làm Hậu Phụ Thân Cùng Huynh Trưởng Khóc Lóc Cầu Xin Quay Về


Khi bị đưa ra khỏi Phương phủ, Tô Uyển vẫn còn chưa hoàn hồn.

Nha hoàn vội vàng đỡ Tô Uyển lên xe ngựa, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư.” Nha hoàn lo lắng lên tiếng gọi.

Tô Uyển hoàn hồn lại, bắt đầu thở gấp: “Tô Cẩm muốn ra tay với ta rồi, nàng ấy muốn ra tay với ta rồi.”

Tô Uyển kích động, nắm chặt cổ tay nha hoàn, vẻ mặt kinh hoàng.

“Nhị tiểu thư, nhị công tử bên kia...”

Nghe đến tên của Tô Bỉnh, Tô Uyển dần bình tĩnh lại, nở một nụ cười lạnh lùng: “Ta sẽ tự mình xử lý.”

Bên kia, tại Phương phủ, Tô Cẩm vui vẻ gõ bàn tính.

Nếu nàng đoán không sai, Tô Bỉnh sẽ phải chịu đựng đau đớn liên tục, coi như một chút đáp trả nhỏ của nàng.

Không biết lòng biết ơn "cứu giúp" của Tô Uyển dành cho Tô Bính có thể kéo dài được bao lâu trong nỗi đau đớn ngày ngày?

“Tiểu thư, nếu bên Tướng quân phủ không có cách nào, nhị công tử có đến cầu thuốc của người không?” Xuân Đào khẽ hỏi.

“Điều đó còn phụ thuộc vào mức độ chịu đựng của Tô Nhị công tử và khi nào hắn biết thuốc cao mà Tô Uyển đưa không còn tác dụng." Tô Cẩm hứng thú trả lời, nàng rất mong chờ ngày đó đến.

Sau đó, nàng sẽ đẩy Tô Bỉnh xuống địa ngục như cách hắn từng đưa cho nàng chén rượu độc.
......

Trở về Tướng quân phủ, Tô Uyển ổn định lại tinh thần, những ngày sau nàng ta tự làm mình trông thật nhếch nhác.


“Nhị ca, Uyển nhi vô dụng, đi tìm vị đại phu đó mấy ngày cũng không thấy tung tích.”

Trong phòng Tô Bỉnh, Tô Uyển với tóc tai lộn xộn, khuôn mặt vẫn còn vết nước mắt chưa khô, quỳ gục bên giường Tô Bính, khóc nức nở không ngừng.

“Uyển nhi, muội đừng tự trách.” Giọng nói kìm nén của Tô Bỉnh vang lên: “Có lẽ vị đại phu đó đã đi du ngoạn khắp nơi.

Ngươi hãy miêu tả hình dáng vị đại phu đó cho hạ nhân, để họ đi tìm.”

Nghe vậy, Tô Uyển dừng lại: “Nhị ca, muội sẽ đi ngay.”

Tô Ngọc đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, khẽ nhíu mày, có điều gì đó không ổn nhưng không thể nói rõ.

“Đại công tử, ngài vẫn muốn đến thư phòng chứ?” Sau khi bước ra khỏi phòng Tô Bính, người hầu thân cận hỏi.

Tô Ngọc gật đầu: “Tháng ba năm sau là kỳ thi, tất nhiên phải tranh thủ.”

Nhưng đi được một lúc, bước chân của Tô Ngọc dần chậm lại: “Gần đây Uyển nhi thường ra ngoài tìm người sao?”

“Chuyện này...!Đại công tử, chuyện của nhị tiểu thư thì nô tài không rõ.”

“Hãy đi điều tra.” Tô Ngọc ra lệnh, trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên đại công tử yêu cầu hắn điều tra nhị tiểu thư.

Trở lại thư phòng, Tô Ngọc rõ ràng có chút mất tập trung.

Những năm trước, vị đại phu đó đều không đi du ngoạn, chỉ riêng năm nay lại đi.

Điều này có phải quá trùng hợp không?

......

Năm An Bình thứ tư, tháng Mười, sinh thần của Chu Diệp được tổ chức tại điện Trường Định, mời các đại thần đến dự tiệc.

Các vị đại thần cùng phu nhân và gia quyến tiến cung để chúc mừng sinh thần của Chu Diệp.

Trong điện Trường Định, dù trong bóng tối có bao nhiêu mưa máu gió tanh, ít nhất trên mặt mọi người đều giữ một vẻ hòa thuận.

Chu Diệp như thường lệ nâng chén rượu cùng mọi người uống, sau đó có vũ công lên điện múa theo tiếng nhạc, một lúc sau, tiếng chén ly chạm nhau vang lên không dứt.

"A Cẩm, chỗ ngồi của chúng ta lại ở cạnh nhau!" Thẩm Hi có chút ngạc nhiên vui mừng, nhỏ giọng trò chuyện với Tô Cẩm.

“A Cẩm, lát nữa khi các vũ công nhảy xong, đến lượt các tiểu thư muốn biểu diễn tài nghệ lên điện rồi.” Thẩm Hi rõ ràng có chút mong đợi nói.

“A Hi cũng sẽ biểu diễn sao?”

“Đương nhiên, hôm nay Dự Vương đến, ta nhất định phải múa một bài kiếm vũ.”


Tô Cẩm theo hướng nhìn của Thẩm Hi, liếc mắt một cái liền thấy người ngồi bên dưới Chu Diệp, một thân bạch y, tỏ ra một vẻ ôn nhu nho nhã.

“Sinh thần của Hoàng thượng mà Dự Vương lại mặc một bộ bạch y...” Tô Cẩm thăm dò nói, dù sao trong lòng Thẩm Hi, Dự Vương là người độc nhất vô nhị.

"Dự Vương vô luận lúc nào cũng đều mặc một thân bạch y, nếu muốn thấy Dự Vương mặc màu khác, có lẽ chỉ là ngày đại hôn thôi." Dáng vẻ của Thẩm Hi khiến Tô Cẩm không khỏi muốn tránh nhìn.

Tô Cẩm thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dự Vương rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Dự Vương Chu Minh, quả nhiên là kẻ giỏi đóng kịch.

Trong thời gian ngắn ngủi nửa nén hương, Tô Cẩm đã thấy các quý nữ ngồi phía dưới không ngừng nhìn về phía Chu Minh, ánh mắt dành cho hắn còn nhiều hơn cả dành cho Chu Diệp.

Trong mắt mọi người, Chu Minh là Dự Vương cao quý, phong lưu phóng khoáng, ôn nhuận nhã nhặn, dáng vẻ không tranh với đời càng khiến người ta sinh lòng yêu mến.

Trong khi đó, Chu Diệp căn cơ chưa vững, lại thêm suốt ngày mặt không biểu cảm, khiến người khác khó mà hiểu thấu lòng hắn.

Tô Cẩm trong lòng khẽ cười nhạt, trong mắt nàng, loại người mặt lạnh như Chu Yết còn tốt hơn nhiều so với loại người ngoài trắng trong đen như Chu Minh.

Khi Tô Cẩm đang nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Chu Diệp nhanh chóng dời ánh mắt, tay lại nâng ly rượu, khẽ khàng giơ ly về phía Tô Cẩm.

Tô Cẩm ngẩn ra một chút, sau đó cũng nâng ly rượu trước mặt lên, bên trong là rượu trái cây do cung đình ủ, nàng uống cạn ly rượu, rồi cười với Chu Diệp.

Sinh thần vui vẻ.

Tô Cẩm âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Các quan đại thần xung quanh không biết nguyên nhân, nhưng đều cảm nhận được tâm tình Chu Diệp đột nhiên vui vẻ.

Khi các vũ công lần lượt rời đi, các tiểu thư từ các gia tộc đều thể hiện tài năng của mình.

Điều khiến Thẩm Hi thất vọng là chưa kịp lên múa kiếm thì Chu Minh đã chọn xong “mục tiêu” của buổi yến tiệc hôm nay.

Tại trung tâm đại điện, Tô Uyển trong bộ váy múa màu hồng đào, thở hổn hển từng hơi.


“Tô nhị tiểu thư hôm nay múa thật đẹp, Hoàng thượng thấy sao?” Chu Minh cười nói, giọng điệu vô cùng trầm ổn.

“Nhị hoàng thúc thật tinh mắt, tất nhiên là rất đẹp.” Chu Diệp gần như nhắm mắt đáp lại, thực ra vừa rồi hắn không chú ý nhiều đến màn múa đó.

“Bổn vương rất thích điệu múa của Tô nhị tiểu thư, không biết điệu múa này đã có tên gọi hay chưa?”

“Hồi vương gia, điệu múa này là tiểu nữ tự biên, vẫn chưa có tên.” Tô Uyển có chút e thẹn, cũng có chút đắc ý.

“Bổn vương thấy điệu múa này có động tác biến hóa nhanh nhẹn, lại có sự kết hợp giữa nét sắc sảo và mềm mại, vậy gọi là ‘Khuynh Thành Loạn’ đi.” Ánh mắt Chu Minh rơi lên người Tô Uyển, rõ ràng nàng đã bị lời nói của hắn thu hút hoàn toàn.

“Thần nữ, thần nữ đa tạ vương gia ban tên.”

Tô Cẩm nghe vậy liếc nhìn Thẩm Hi đang căm tức giật khăn tay, không nhịn được nhếch mép cười: “A Hi, ta thấy Dự Vương thích những cô gái yếu đuối như Tô Uyển hơn.”

“Dự Vương sao có thể là người như vậy?” Thẩm Hi có chút phát điên, vì ghét Tô Uyển hơn là yêu thích Dự Vương, nên sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thẩm Hi quyết định “tuyệt tình”, đẩy Dự Vương ra khỏi đầu mình.

“A Cẩm, ngươi phải nhớ, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Thẩm Hi giả bộ ra vẻ người lớn nói.

“Phụt——” Tô Cẩm cười ra tiếng, nói đúng lắm, đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Hai người kia nhìn nhau đầy tình ý, không phải là đã định sẵn chung một con đường sao?


*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.

(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận