Tiếu Đình vội vã rời đi, vì thế cũng không thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của Chu Minh phía sau.
“Tiêu Đình này có chút nhát gan, ta đẩy hắn lên chức thừa tướng cũng vô ích.” Chu Minh lại thất vọng, lắc đầu thở dài.
“Vương gia, chẳng phải người đang thiếu một người để giao dịch với Miêu Cương sao?” Một mưu sĩ từ sau bình phong bước ra, trên mặt mang theo vẻ tôn kính đầy đủ.
“Ừm, ngươi nói rất đúng.” Chu Minh cười chỉ tay cho mưu sĩ ngồi đối diện: “Ngồi xuống, cùng bản vương tiếp tục đánh cờ.”
Sau vài ván cờ, quân đen đã bị thua, quân trắng trên bàn cờ đã hình thành thế bao vây.
Chu Minh cười khẽ: “Tiêu Đình quả thực là người thích hợp, nếu như chuyện với Miêu Cương không thành, hắn sẽ là con tốt đầu tiên của ta.”
“Có thể vì vương gia mà dốc sức, cũng xem như đã đền đáp ân tình của vương gia.”
Chỉ vài câu nói, đã định đoạt kết cục của Tiêu Đình sau này.
......
Kỳ thi hội tháng Ba càng đến gần, bầu không khí tại phủ tướng quân cũng không tránh khỏi trỏe nên căng thẳng.
Ngày hôm đó, Tô Lăng Phong đến thăm khuôn viên của Tô Ngọc, đặt thanh kiếm bên hông xuống bàn, ngồi vào ghế: “Gần đây bận rộn trong quân doanh, cũng không có thời gian hỏi con ôn tập bài vở như thế nào rồi.”
“Những gì cần ôn tập đều đã ôn tập xong.” Tô Ngọc hiện rõ mệt mỏi, sắc mặt u ám, mắt có quầng thâm.
“Ngọc nhi, mặc dù phải ôn tập bài vở, nhưng cũng không nên quá mức, khiến tinh thần kiệt quệ.” Dù Tô Ngọc là con trai đầu lòng của Tô Lăng Phong, nhưng ông vẫn có chút khác biệt đối xử.
“Phụ thân biết rằng trong nhà võ tướng mà có một trạng nguyên là việc khó khăn, con đừng bận tâm đến những lời đồn đãi bên ngoài.
Dù không đạt được hạng nhất thì sao?” Giọng nói thô ráp của Tô Lăng Phong vang lên bên tai Tô Ngọc, Tô Ngọc hơi động lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lăng Phong.
“Phụ thân, Phụ thân có thấy việc của A Bỉnh có gì đó kỳ lạ không?”
Tô Lăng Phong nhíu mày một cách vô thức, rõ ràng ông không nhận ra điều gì không ổn.
“Trước đây, các đại phu mà Uyển nhi tìm đều ở trong kinh thành, chỉ có năm ngoái là ra ngoài hành hiệp.” Tô Ngọc biểu hiện đau khổ, dường như rơi vào một ngõ cụt, phát ra câu hỏi giống như người sắp chết đuối:
“Phụ thân, trước đây thuốc bôi mà A Bỉnh dùng hiệu quả, có phải...!có phải là do Tô Cẩm chế tạo không?”
Tô Ngọc cũng cảm thấy điều này thật hoang đường, nhưng khi biết rằng thuốc bôi do Tô Cẩm gửi đến đều đã sử dụng hết, ý nghĩ này cứ mãi lởn vởn trong đầu Tô Ngọc không thể rời bỏ.
“Ngươi đang nói gì vậy!” Tô Lăng Phong đột ngột đứng dậy: “Tô Cẩm hiểu gì về y thuật? Ta thấy ngươi bị ma quái mê hoặc rồi.
Ngươi đi đến Phương phủ vào đêm giao thừa, ta đã không nhắc đến chuyện đó, sao con lại có ác ý như vậy với Uyển nhi?”
“Phụ thân nói đúng, con đã nghĩ sai.” Tô Ngọc cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Tô Lăng Phong thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại vài câu rồi trở lại quân doanh.
Thật sự là mình đã nghĩ sai sao? Nhưng trà hoa mà mình nghiện gần đây cũng là do Tô Cẩm làm.
Tô Ngọc dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa trán, lý trí nói với hắn rằng lúc này không nên nghĩ nhiều, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hắn lại không thể kiểm soát được suy nghĩ của bản thân.
“Đại công tử, đây là trà hoa mới mà nô tài vừa tìm về, công tử nếm thử xem.” Người hầu cận kề cẩn thận mang lên một bát trà.
Tô Ngọc ngửi thấy, vẻ thất vọng hiện rõ trong mắt: “Không phải hương vị đó.”
Tô Ngọc cảm thấy như hắn đã bị rơi vào vòng xoáy mê hoặc, chỉ cần nghĩ đến A Bỉnh đang vật lộn trên giường bệnh hiện giờ, lại không thể không nghĩ đến Tô Cẩm, cứ thế lặp đi lặp lại, không thể dứt ra.
“Đi điều tra xem gần đây Uyển Nhi làm gì, ta thấy nàng không thường xuyên ở trong phủ.”
Cuối cùng, Tô Ngọc dường như đã quyết định điều gì, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn.
Đã bị việc này làm phiền mỗi ngày, không bằng chủ động điều tra cho rõ ràng.
.....
Tháng Ba, trời xuân se lạnh, các thí sinh bên ngoài Cống viện đều khoác trên mình áo ấm, mang theo hy vọng của gia đình, vững bước tiến vào phòng thi.
“Biểu ca, kỳ thi sẽ kéo dài mấy ngày, biểu ca nhớ phân phối sức lực cho tốt, chú ý giữ ấm.” Ngoài Cống viện, Tô Cẩm ân cần dặn dò như một người mẹ.
“Có miếng đệm gối do A Cẩm tự tay làm, ta nhất định sẽ thành công như mong muốn.” Phương Diệc Thanh nhìn quanh, ra hiệu cho Xuân Đào đỡ Tô Cẩm lên xe ngựa: “Ngoài trời lạnh, nhanh đưa tiểu thư về phủ nghỉ ngơi cho ấm áp.”
Tình cảnh giữa Tô Cẩm và Phương Diệc Thanh lọt vào mắt Tô Ngọc ở phía bên kia, bên cạnh là Tô Uyển cũng chứng kiến toàn bộ sự việc.
“Đại ca, Uyển Nhi tin rằng huynh nhất định sẽ thi đỗ.”
Tô Ngọc cười gượng gạo, trực tiếp xách hành lý đi vào Cống viện.
Khi Tô Ngọc đi ngang qua Phương Diệc Thanh, hắn theo phản xạ giữ chặt hành lý của mình, bên trong chứa những chiếc đệm gối mà Tô Cẩm đã đan từ vài năm trước gửi cho hắn.
Tô Uyển từ nhỏ đã không thích may vá, ngoài Tô Cẩm ra, không ai nghĩ đến những điều chu đáo như vậy.
Nhưng giờ đây, sự quan tâm đó đã trở thành của người khác.
Tô Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, giả vờ không quan tâm, khẽ nhún vai.
Thôi, cũng không thể thay đổi được gì.
......
Khi kỳ thi kết thúc, các thí sinh ra khỏi Cống viện với đủ các trạng thái khác nhau, có người vừa ra khỏi đã ngã xuống, có người mặt mày hoang mang, còn có người như Phương Diệc Thanh, bình thản như mây.
Phương Diệc Thanh nhìn về phía Tô Cẩm vẫy tay, cuối cùng trên mặt hắn cũng hiện lên một biểu cảm khác.
“Nhìn dáng vẻ của biểu ca, chắc chắn là thi tốt rồi.” Trong xe ngựa, Tô Cẩm pha trà cho Phương Diệc Thanh, cười rạng rỡ.
“Đã gần hơn một bước để bảo vệ A Cẩm khỏi gió sương.” Phương Diệc Thanh nhẹ nhấp một ngụm trà, như thể nghĩ đến điều gì thú vị: “A Cẩm vừa rồi có gặp Tô Ngọc không?”
Thấy Tô Cẩm lắc đầu đầy hoang mang, nụ cười trên mặt Phương Diệc Thanh càng trở nên rạng rỡ: “Hắn đã bị đánh vào phòng số hôi thối.”
Tô Cẩm ngây người một lúc, sau đó phá lên cười lớn: “Phòng số hôi thối?”
Phòng số hôi thối là phòng gần với nhà vệ sinh, kỳ thi kéo dài nhiều ngày, thường thì những người bị vào phòng đó không thể trụ được đến khi kỳ thi kết thúc.
“Nhưng Tô Ngọc thật sự kiên cường, vẫn kiên trì đến cuối kỳ thi rồi mới ngã.”
Tô Cẩm cố gắng kìm nén tiếng cười, biểu cảm trên mặt có phần dữ tợn, Phương Phương Diệc Thanh bất lực quay đi: “Ngươi cứ cười đi.”
“Hahaha!”
......
Tại phủ tướng quân.
Khi Tô Ngọc tỉnh dậy, việc đầu tiên là ngâm mình trong bồn tắm, tắm đi tắm lại nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy cơ thể có một mùi hôi khó tả.
Ở sân trước, Tô Lăng Phong tức giận đi qua đi lại: “Ông trời ơi, nhất định là lão già Tiêu Đình đó cố tình xếp con trai ta vào cái phòng hôi hám, xem ta không đến phủ Tiêu đòi công bằng!”
“Phụ thân, chuyện này không có chứng cứ rõ ràng, vội vàng đến Tiêu phủ chỉ có thể ảnh hưởng đến kỳ thi tiếp theo của đại ca, có thể còn ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi lần này.”
Tô Uyển vẻ ngoài là vì Tô Nam, thực ra đã bắt đầu nghĩ cách để tránh xung đột giữa phủ tướng quân và phủ thừa tướng, vì dù sao Tiêu thừa tướng cũng là thế lực của Dự vương, mà mình lại có “quan hệ không tồi” với Dự vương.
“Phụ thân, hay là trước tiên người nên nhượng bộ, hòa giải với Tiêu tể tướng, để đại ca yên tâm vượt qua khoảng thời gian này rồi hãy nói.” Tô Uyển “tận tâm” đưa ra ý kiến.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.
(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)