CHÂN TÌNH CHÂN MỸ
Thể Loại :Kiếm Hiệp
Chương 22
TRƯỚC CƠN GIÔNG BÃO
Giang Nam là vùng đất xinh đẹp nổi tiếng của Trung Quốc, nằm phía nam sông Trường Giang,con sông dài nhất Châu Á, bao gồm cả phía Nam của đồng bằng sông dương tử, gồm có các tỉnh Giang Tô ,Giang Tây,An Huy, Triết Giang và khu vực quanh hồ Động Đình.
Trên chiếc thuyền lớn chở du khách thăm thú Giang Tô.
- Phong cảnh nơi đây thiệt đẹp quá , muội đã nghe từ lâu mà giờ mới được tới lần đầu.
- Nè, huynh đang nghĩ gì vậy?.
Chàng trai giật mình bừng tỉnh, quay sang cười nhẹ với nàng tỏ vẻ không có chuyện gì.
Tiểu Yên nhìn khuôn mặt ca ca còn chưa hết vẻ thất thần thì thở dài, ngồi xuống tựa đầu vào vai y , hỏi:
- huynh lại nhớ tới tỷ ấy à ?
Vĩnh Tiếu lặng im không nói , hai mắt vẫn dõi nhìn về sông Trường Giang không ngừng chảy . Lúc này chàng chỉ có một ý nghĩ ,mong muốn được như dòng nước kia , bỏ mặc mọi thứ sau lưng nó mà không ngừng chảy , chảy mãi về với biển lớn vậy.
Lãnh Nhược Vân lúc này không biết ở đâu tới, quàng hai tay ôm cổ chàng, ghé mặt sát vào tai chàng nũng nịu:
- Vĩnh Tiếu, huynh ngồi đây một mình làm gì vậy?
Vĩnh Tiếu cũng không bất ngờ vì cử chỉ quá sức thân mật này, chàng khẽ đẩy cô nàng ra xa mình một đoạn, rồi vẫn lẳng lặng ngồi yên đó , tựa như một hòn đá vậy .
Tiểu Yên bên cạnh thì đã ngứa mắt lắm rồi, năm sáu ngày nay cô nàng hồ ly tinh này không ngừng tìm đủ mọi cánh tiếp cận sư huynh của nàng,nhẹ thì nháy mắt đưa tình, không thì quàng vai bá cổ,tuy ca ca vẫn giữ một bộ dáng không để ý, thậm chỉ còn giữ khoảng cách với nàng hơn,nhưng cô nàng mặt dày này vẫn không hề cảm thấy chút gì gọi là xấu hổ.
Không thèm để ý đến thần tình lạnh nhạt của Vĩnh Tiếu và con mắt khinh thường của Tiểu Yên,Nhược Vân ngồi xuống cạnh chàng, chỉ tay ra xa nói:
- Sắp vào bờ rồi,muội sẽ dẫn mọi người đi dạo chơi chợ Giang Tô,nơi đó thứ gì cũng có,rất thú vị !
Trương Bích Vân ngồi sau nghe vậy cũng rất lấy làm thích thú . Hơn nửa canh giờ sau , thuyền cuối cùng cũng cập bến Giang Tô . Sáu người vừa bước lên bờ, Vĩnh Tiếu đã quay sang Nhược Vân hỏi ngay :
- Lãnh cô nương, không biết thôn Phát Lập ở đâu, còn cách nơi này bao xa ?
Lãnh Nhược Vân thong thả trả lời :
- Trương Ca ca chớ lo, nơi ấy cách đây gần nửa ngày đường thôi, muội chọn lộ trình này là ngắn nhất rồi.
Do sự đề nghị kịch liệt của Tiểu Yên và Bích Vân ,cả nhóm đều thống nhất buổi sáng sẽ dạo chơi thành Giang Tô, tới gần trưa mới lên đường tới thôn Phát lập.
Trong lúc hai cô nàng đang mải dạo chơi mua sắm, Trương Vĩnh Tiếu lại gần Lãnh Nhược Vân, nói nhỏ:
- Lãnh cô nương, ta có chút chuyện muốn nói với cô.
Hai người đi vào một hẻm vắng gần đó . Nhược Vân không hiểu người này bỗng nhiên muốn gặp riêng mình có việc gì, hai mắt quyến rũ chớp chớp nhìn y , rút trong tay ra một vật .
- Trương huynh, muội có thứ này tặng cho huynh nè.
Vĩnh Tiếu đưa tay tiếp lấy , đây là một chiếc mặt nạ nhỏ che nửa khuôn mặt . Chàng dùng để che đi một bên má trái có vết sẹo thì rất hợp.
- Cám ơn cô.
Lãnh Nhược vân cười tươi nói không nói . Nàng đang định hỏi Vĩnh Tiếu bảo mình ra gặp riêng có việc gì thì bị một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy cổ nâng lên làm nàng kinh hãi.
- Vĩnh...Tiếu..huynh, huynh làm..gì vậy ?
Lãnh Nhược Vân khó thở hoảng sợ nhìn chàng. Vĩnh Tiếu lạnh lùng nhìn nàng, không nhanh không chậm nói :
- Lãnh cô nương, mấy ngày nay cô cố ý tiếp cận ta là có mục đích gì ?
Lãnh Nhược Vân nghẹn giọng, như muốn nói gì lại thôi.hai mắt nhìn thẳng vào chàng vẻ quyến rũ.
- Đừng sử dụng thứ mị thuật đó nữa , ta không kiên nhẫn nữa đâu .
Vĩnh Tiếu siết chặt cổ tay, làm nàng trợn mắt vì khó thở . Thấy vẻ mặt đáng thương của nàng , chàng thần tình bất định cuối cùng buông tay ra , song vẫn lạnh lùng nhìn nàng chờ câu trả lời.
Lãnh Nhược Vân khó nhọc vuốt vuốt cổ họng , hai mắt lóe lên, nghiêm túc nhìn y :
- Nếu nói đó là vì ta có chuyện cần huynh giúp, huynh có tin không ?
Vĩnh Tiếu nhìn thẳng vào mắt nàng, đến khi nhận ra sự cương quyết cùng chân thành trong đó mới gật đầu , trầm giọng :
- Chuyện gì, nếu không trái đạo lý và nằm trong khả năng thì ta nhất định sẽ giúp cô. xem tại
Lãnh Nhược Vân mừng rỡ , bám lấy tay y :
- Chuyện này huynh nhất định có thể, huynh....
Vĩnh Tiếu gạt tay nàng ra, nhìn Nhược Vân cảnh cáo :
- Chuyện đó nói sau . Còn từ giờ , nếu ta phát hiện cô có hành động gì gây bất lợi cho sư muội của ta thì đừng trách ta vô tình.
Bước đi được một đoạn, chàng lấy chiếc mặt nạ Nhược Vân tặng hồi nãy ra đeo lên mặt .
- Về cái này, cám ơn cô.
Thấy Vĩnh Tiếu cùng Nhược vân quay về với chiếc mặt nạ che nửa trái khuôn mặt, mọi người ai cũng hiếu kỳ, song đều đồng ý một điều là như vậy sẽ đỡ dọa người hơn . Trước giờ ai nhìn vào vết sẹo dài kia đều không tự chủ được mà ghê sợ tránh xa, hoặc là có ấn tượng không tốt , nay có chiếc mặt nạ này che giấu sẽ dễ tiếp xúc hơn .
Chiều đó, theo như lịch đề ra ,nhóm người Vĩnh Tiếu tìm đường tới thôn Phát Lập theo sự chỉ đưởng của Lãnh Nhược Vân . Tới đây họ dễ dàng hỏi được đường tới cửa hàng binh khí nhà họ Lâm lớn nhất ở đây . Tuy nhiên kết quả thu hoạch được lại rất thất vọng, theo như họ nói thì thanh kiếm đó cũng là do họ thu mua ở các thôn lân cận , hôm đó có một cô nương quý phái đòi bỏ ra một ngàn lượng bạc mua lại nó nên họ đã vui vẻ bán ngay , còn việc thu mua nó ở nhà nào thì đã quá lâu rồi không nhớ rõ . Mang theo mỗi thất vọng, mấy người quyết định ở lại đây một ngày , hôm sau sẽ lên đường tới núi Võ Đang dự lễ truyền chức Chưởng Môn.
Mấy người bước vào một tửu lầu gần đấy . Tửu lầu này nằm đối diện một nhánh sông trường giang , khung cảnh thoáng mát, phong cảnh hữu tình , sinh ý cũng không tệ . Lúc này các bàn hầu như đã đầy thực khách . Chọn hai bàn ở sát cửa quán còn chưa có người ngồi , Lãnh Nhược Vân đứng ra gọi món . Đi cả ngày đường, sáu người ai cũng đều đã mệt và đói lả hết cả , nhất thời không ai nói gì với ai , chỉ yên lặng chờ món ăn được đưa lên.
Bàn bên cạnh là hai hán tử trung niên đang ngồi đối ẩm, một tên nói oang oang :
- Vừa nãy không có ta thì tên tiểu tử nhà mi tiêu đời rồi , biết điều thì mời ta thêm mấy bữa rượu nữa đi..hà hà..
Người ngồi đối diện hắn cười nịnh nọt, hai tay rót rượu vào bát lớn tiếp tên kia, thở dài :
- Đúng là có Hứa huynh, nếu không tiểu đệ đã vì tò mò mà chuốc họa vào người rồi.
Người họ Hứa ngồi đối diện tu một hơi hết bát rượu lớn, thở hắt ra một hơi :
- Haizz, chú nên bỏ cái tính tò mò đó đi , có ngày mất mạng đó.
Người kia lại châm thêm rượu cho hán tử nọ, rồi nghi hoặc hỏi :
- Hứa huynh, không biết nhóm người đó làm gì mà thần thần bí bí như vậy nhỉ ?
Hán tử họ Hứa sầm mặt :
- Đó là người của Ma Môn . mấy hôm trước ta có ngẫu nhiên thấy chúng áp tải mười mấy người bị bịt mắt tới Thạch Liên Động sau núi, đúng là quân ngang ngược, ban ngày ban mặt mà chúng bắt người không coi ai ra gì, trong đó có một người ta nhìn được mặt, đệ biết là ai không ?
Tên ngồi đối diện rõ ràng rất hiểu kỳ ghé sát mặt hỏi :
- Ai vậy Hứa huynh ?
Vị Hứa đại ca kia đảo mắt , đắc ý nói :
- Chắc đệ không biết đâu, nhưng ta đã từng gặp người đó vài lần, chính là giáo chủ đương thời của Thanh Thành Tiêu Viễn Sơn !