Trong chiếc xe Ferrari màu đỏ, Tạ Đông Dương vẫn không cam lòng, cầm điện thoại lên gọi: “Đức Tử, điều tra cho tôi một người là Ngũ tiểu thư nhà họ Hoa. Tôi cần thông tin và hình ảnh của cô ấy từ trước đến nay.”
“Đông Dương, có chuyện gì xảy ra à?” Anh bạn bên cạnh hắn cũng thấy khó hiểu.
Lúc trước người được đưa đến hôn lễ thì hắn không cần, bây giờ đã gả cho Giang Lưu thì lại có hứng thú.
Không có ai có thể hiểu được tâm trạng của Tạ Đông Dương, ngay đến chính bản thân Tạ Đông Dương còn không thể hiểu nổi.
Đúng năm giờ chiều ở quán bar của Tạ Đông Dương, tên xã hội đen Đức Tử đã có mặt. Hắn cầm theo một chiếc túi da bò.
“Nhị thiếu, tư liệu chỉ có từng này, mời cậu xem.”
Tạ Đông Dương miệng ngậm thuốc lá, rút ra một xấp tiền mặt, nhìn qua có lẽ cũng phải năm bảy chục ngàn.
“Nhị thiếu, tôi làm việc cho cậu không phải vì những thứ này.”
“Cầm lấy đi, cậu cũng còn đàn em nữa, bọn họ cũng phải ăn cơm chứ.”
Đức Tử chỉ cười rồi nhận tiền của Tạ Đông Dương.
Tạ Đông Dương không thể chờ đợi thêm vội vã mở chiếc túi da bò ra. Hắn rút từ trong túi ra một xấp ảnh, đúng là ảnh từ nhỏ tới lớn.
Đầu tiên là bức ảnh lúc tầm bốn năm tuổi. Tấm hình này rất giống với dáng vẻ hiện tại của cô, chỉ cần nhìn là có thể thấy đây chính là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng. Cô bé trắng tinh, khi cười còn có má lúm đồng tiền nữa.
Bức ảnh đó là khi Hoa Sanh chụp chung với bà cụ Hoa. Trong ảnh cô mặc một bộ đồ có thêu một bông màu trắng rất trang nhã. Hai búi tóc nhỏ được búi hai bên, cực kỳ đáng yêu.
Đến cả người không thích trẻ con như Tạ Đông Dương nhìn cũng cảm thấy yêu thích vô cùng.
Bức ảnh tiếp theo xem chừng khi cô mười một hay mười hai tuổi. Đây là ảnh chụp khi cụ bà Hoa đưa cô đi thi đàn tranh ở phía Nam. Chỉ là một ảnh chụp nửa khuôn mặt nhưng cũng có thể thấy được nhan sắc hơn người.
Sau đó là đến bức ảnh chụp ở buổi hôn lễ. Ngày hôm đó cô đã chủ động hôn Giang Lưu. Khoảnh khắc cô nhấc lên khăn voan lên, bên dưới có cánh truyền thông đã chụp lại được, tuy không rõ nét lắm, hơi mờ ảo một chút nhưng cũng có thể nhìn ra đó chính là cô.
Bức ảnh này quả thực đã khiến ai đó đau lòng. Đối tượng được hôn là Giang Lưu, vì thế Tạ Đông Dượng tiện tay xé luôn bức ảnh.
“Chỉ có ba tấm này thôi à?” Hắn hỏi Đức Tử.
“Haiz, Nhị thiếu gia đừng coi thường ba tấm ảnh này, ba tấm này đều phải qua rất nhiều người mới có thể lấy được đó. Cô tiểu thư này của nhà họ Hoa sống quá kín đáo. Cậu nghĩ xem chưa từng đến trường đi học, kể cả bạn học cũng không có. Chỉ sống trên núi Chung Thúy, hàng xóm cũng không, thậm chí chúng tôi còn không thể tiếp xúc với người giúp việc bên cạnh cô ấy.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu về đi.”
“Vâng, có việc gì thì cậu cứ sai bảo ạ.”
Sau khi Đức Tử đi, Tạ Đông Dương lấy một bản tư liệu ra xem. Không biết thì thôi chứ vừa nhìn là đã khiến người ta kinh ngạc.
Tuy rằng không đến trường đi học nhưng trời ơi cô thật sự đã học rất nhiều. Không kể đến Tứ thư ngũ kinh, cô còn am hiểu sâu rộng kiến thức ở nhiều lĩnh vực.
Ngoài ra, bà cụ Hoa cũng đã mời rất nhiều giáo viên nước ngoài về dạy cho cô, cô biết thành thạo sáu thứ tiếng: tiếng Anh, Nga, Pháp, Đức, Tây Ban Nha và Nhật Bản.
Đàn tranh, đàn tì bà, sáo trúc, violon và các nhạc cụ cao cấp khác cô đều biết.
Thêu, hội họa, golf, cưỡi ngựa, bắn cung cô cũng tinh thông.
Điều khiến Tạ Đông Dương kinh ngạc nhất là người phụ nữ này lại còn có cả chứng chỉ đua xe?
Đây là thần tiên gì vậy chứ? Cô gái này là do Vương Mẫu nương nương nuôi lớn hay sao?
Người này tuy không đi học nhưng còn lợi hại hơn cả người chỉ dành cả đời để đi học.
Tạ Đông Dương bỗng nhiên rất hối hận, tại sao trước khi kết hôn hắn không tra cho rõ ràng, lại đi nghe mấy lời đồn không đáng tin kia…
Bây giờ biết thì cũng quá muộn, cô dâu đã không còn là của hắn nữa. Nghĩ đến đây hắn liền nổi trận lôi đình, tức tối dập tắt điếu thuốc đang hút dở rồi bỏ đi…