Tạm thời có thể tìm chú rể để thay thế nhưng suy cho cùng đều do nhà họ Tạ mà ra.
Giang Lưu cũng không muốn giành tiện nghi của người khác cho nên sau khi trao đổi điều kiện với Hoa Sanh liền đi giải quyết những chuyện khác.
Cử người đón Hoa Sanh về nhà họ Giang trước. Thực ra bình thường Giang Lưu rất ít ở nhà, anh hầu như đều ở trong khu nhà cạnh công ty. Một mình ở một căn hộ hai tầng rộng hai trăm mét vuông.
Nhưng ở đó dù sao cũng không phải là nhà, suy nghĩ một hồi trước tiên cứ đem cô dâu đột nhiên có được này về Giang gia đã.
Trong phòng khách nhà họ Giang.
Ông bà Giang nhìn chăm chăm vào con trai, chờ đợi một lời giải thích hơp lí từ anh.
Giang Lưu nới lỏng cà vạt, cười một tiếng rồi nói: "Ba. Mẹ. Chúc mừng hai người đã có thêm một người con dâu."
Ông bà Giang trong lòng rất kinh ngạc khi nghe xong lời này.
"Hồ đồ...con thật sự quá hồ đồ..." Ba Giang chỉ tay vào con trai, ông vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá đột ngột, rất là không thích hợp.
Mặt bà Giang cũng rất lo lắng: "Con trai, chuyện này là sao? Đây là hôn sự của nhà họ Tạ và nhà họ Hoa, tại sao nhà chúng ta lại can thiệp vào?"
"Có phải con đã biết con bé đó trước rồi không?"
Ba Giang là trưởng bối tuy đã tung hoành thương trường nhiều năm nhưng vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá đường đột, có cái gì đó không đúng.
Giang Lưu ngồi ở trên ghế sofa, tay đan vào nhau đặt ở trên đùi nhìn ba, lắc đầu.
"Vậy hôm nay các con là lần đầu gặp mặt sao?" Ba Giang lại hỏi.
Giang Lưu gật đầu...
"Hoang đường, lần đầu gặp mặt con cái gì cũng không biết sao lại đồng ý lấy người ta, đúng là hồ đồ...Như vậy đi, dù sao nói miệng cũng không cần giữ lời. Một lát nữa con hãy giải thích với nhà họ Hoa và nhà họ Tạ, cứ nói lúc đó vì giữ gìn mặt mũi cho hai nhà họ, quân tử không thể vì vậy mà chiếm đoạt người yêu của người khác. Để cho bọn họ tự mình thu dọn cục diện rối rắm này đi."
"Nghe thấy không, ý kiến của mẹ và ba giống nhau, nhanh chóng thoát khỏi chuyện này, đừng can thiệp vào. Mẹ thấy tin tức cũng bắt đầu náo động rồi. Mẹ đã cử người liên lạc với truyền thông để giải thích. Nhà họ Giang chúng ta bao nhiêu năm qua chưa từng có một tin tức xấu nào, không nên vì trò hề của người ta mà ảnh hưởng đến bản thân." Bà Giang rất đồng ý với cách xử lí của chồng.
Với truyền thông cũng vậy, hai nhà Tạ- Hoa cũng nên giải thích rõ ràng.
Khi đó lên sân khấu cứu giúp chẳng qua là giữ gìn mặt mũi cho hai nhà họn họ. Anh và ngũ tiểu thư nhà họ Hoa không có quan hệ gì, do đó sẽ không thừa nhận hôn sự hoang đường này.
Nhưng...Giang Lưu lại không phải nghĩ như vậy.
Anh nghe ý kiến của ba mẹ xong chỉ nói một câu: "Ba. Mẹ. Con muốn lấy cô ấy. Hai chúng con cũng đã nói chuyện rồi. Sáng mai sẽ đi đăng kí kết hôn."
Sức nặng của câu nói này đủ để chấn động vợ chồng Giang gia, hai người họ lại choáng váng một lần nữa.
Nghe con trai nói chẳng những không muốn đi giải thích mà còn muốn đăng kí kết hôn với ngũ tiểu thư nhà họ Hoa kia ư?
Bà Giang lo lắng, đứng lên cầm tay con trai: "Giang Lưu à, con không nên hồ đồ như vậy...Thân phận con như thế nào? Hôn nhân đại sự sao lại tùy ý hoang đường như vậy? Con cũng biết ngũ tiểu thư nhà họ Hoa kia ngay cả học cũng chưa từng học qua. Từ nhỏ cùng bà nội ăn chay niệm phật trên núi Chung Thúy. Con bé ấy là đứa không được yêu thương nhất nhà họ Hoa. Sau này cũng sẽ không thừa kế sự nghiệp của Hoa gia, nó chỉ là con cờ mà gia đình dùng để liên hôn mà thôi. Những chuyện này cũng có thể cho qua. Nhưng con bé vừa bị cậu hai nhà họ Tạ bỡn cợt. Con hãy suy nghĩ thử xem cậu hai Tạ gia là người như thế nào? Sao lại dễ dàng để tình nhân đâm sau lưng? Không phải là không muốn công nhận hôn sự này sao? Nói trắng ra chính là coi thường ngũ tiểu thư Hoa gia. Một người bị nhà họ Tạ chê như thế, sao có thể xứng đôi với con của mẹ chứ?"
Thân phận Giang Lưu quyền cao chức trọng. Nói trắng ra chính là một người trên vạn người, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang đời kế tiếp.
Người thừa kế thân phận hiển hách như vậy, làm sao có thể kết hôn với một cô bé thôn quê bị mọi người ghét bỏ.