Di động đặt ở bên giường sáng lên, người gọi là Tần Tại Chi.
Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, gần như di động vừa rung là Đào Tâm Lạc tỉnh lại ngay.
Cậu vẫn đang ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, trên người chỗ nào cũng đau, vất vả lắm mới ngủ được.
Đào Tâm Lạc vụng về bấm nút nghe, cho dù không mở loa thì giọng của Tần Tại Chi vẫn rất rõ ràng.
"Đào Tâm Lạc! Em không có ở nhà hả! Nãy chị lên lầu gõ cửa không ai trả lời, giờ hơn bảy giờ rồi, không phải em livestream lúc tám giờ sao?"
Đào Tâm Lạc há miệng thở dốc nhưng không phát ra âm thanh gì.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng ma sát, Tần Tại Chi thấy cậu không trả lời thì hỏi tiếp: "Chị mới đi siêu thị, hôm nay trái cây giảm giá đó! Chị lỡ tay mua nhiều, em lên lấy về ăn đi."
"Đào Tâm Lạc? Em có nghe không đó?"
"...!Đang nghe ạ." Đào Tâm Lạc trả lời vô cùng nhỏ, rất ậm ừ.
Tần Tại Chi vừa nghe đã hiểu ngay: "Đang ngủ à?"
"Vâng."
"Mấy giờ rồi mà còn ngủ..." Tần Tại Chi tức giận cười, "Còn cơm tối thì sao? Cũng quên ăn luôn đúng không!"
Đào Tâm Lạc thành thật trả lời, "Quên rồi ạ."
"Được rồi được rồi, chắc giờ em cũng chưa rời giường chứ gì, giờ chị xuống, em mở cửa cho chị."
Tần Tại Chi không cho cậu cơ hội từ chối, cầm một bọc hoa quả hùng hổ đi xuống dưới.
Đào Tâm Lạc chậm chạp đứng lên, lê dép ra mở cửa.
"Ngoài hành lang nhiều muỗi quá đi..." Tần Tại Chi bất mãn ngẩng đầu, lúc nhìn thấy mặt Đào Tâm Lạc thì ngây ra, "Em...!Em sao vậy?"
Bên miệng có vết ứ máu màu xanh tím khiến Đào Tâm Lạc nói chuyện thôi cũng đau.
Cậu nghiêng người bảo Tần Tại Chi đi vào, ậm ừ nói: "...Vậy đó ạ."
Tần Tại Chi kinh ngac đứng ngoài cửa một lúc lâu rồi mới vào.
Phòng khách trông không có gì khác thường, Tần Tại Chi cũng không để ý tới trên bàn thiếu mất một cái ly thủy tinh.
Thời gian hai người quen biết nhau không lâu, cả hai đều ăn ý không hỏi tới chuyện riêng tư của đối phương.
Tình nguyện nói thì nghe, không tình nguyện nói thì giả bộ hồ đồ không biết.
Giống như chuyện Đào Tâm Lạc làm streamer bán ảnh cũng là do cậu thẳng thắn nói cho Tần Tại Chi biết.
Cô biết cậu thiếu tiền, ở đây có ai mà không thiếu tiền.
Tay của Đào Tâm Lạc không có cách nào nhận trái cây, cậu chỉ lên bàn, ý bảo Tần Tại Chi để trái cây lên đó.
"Chị mua gì đó? Đúng lúc em đang đói."
Đào Tâm Lạc không dám mở miệng, chỉ ậm ừ như đang nói chuyện bằng đầu lưỡi.
Tần Tại Chi chỉ nhíu mày nhìn cậu thật lâu, quan tâm hỏi cậu: "Có đi bệnh viện chưa?"
"Đi rồi ạ."
"Bác sĩ nói sao?"
"Không nghiêm trọng lắm, em nghỉ ngơi vài ngày là được."
Tần Tại Chi móc từ trong túi quần ra một viên kẹo bạc hà nhét vào miệng.
Đào Tâm Lạc nhìn vẻ mặt buồn bực của cô thì nhếch môi, lộ ra một nụ cười không giống cười cho lắm.
"Chưa ăn tối đúng không? Muốn ăn gì chị mua cho." Tần Tại Chi cắn kẹo bạc hà nghe răng rắc, giọng điệu cứng rắn: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn học đòi đánh nhau, cái thân của em chắc người ta đạp một cái là khỏi dậy luôn đó."
Đào Tâm Lạc mím môi cười, Tần Tại Chi vẫn coi cậu là em trai, giờ thấy cái mặt vừa khẩn trương vừa thê thảm của cậu thì vừa giận vừa bất đắc dĩ.
"Để chị mua cháo hay mì cho dễ ăn." Tần Tại Chi như nghĩ ra cái gì đó, nhìn Đào Tâm Lạc rồi oán thầm, "Yếu ớt quá đi mất, nhìn em nói chuyện thôi cũng thấy đau nữa."
Tới gần giờ phát sóng, Phó Thiệu Nam mới thấy được dòng trạng thái vừa được cập nhật trên trang chủ của streamer.
Tâm Tâm: Ngưng livestream một tuần.
Không có ghi nguyên nhân, Phó Thiệu Nam nhìn mấy giây, nghĩ tới chuyện Đào Tâm Lạc là sinh viên, có khi mới nghỉ hè nên đi ra ngoài chơi mà thôi.
Phó Thiệu Nam không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là thời gian vốn được sắp xếp sẵn giờ lại trở nên rảnh rỗi.
Vừa hay trợ lý lại gọi điện thoại tới, thời gian rảnh lại được xếp lại, Phó Thiệu Nam thoát khỏi kênh livestream đi để ý chuyện công việc.
Nhà họ Phó kinh doanh công ty bảo hiểm lớn nhất thành phố Z, phạm vi nghiệp vụ tuy không thể ra tới nước ngoài như nhà họ Lý, nhưng nhiều năm như vậy, Phó Trung Lâm cũng tạo được một mạng lưới quan hệ vững chắc cho Phó Thiệu Nam.
Thang máy riêng di chuyển lên lầu 68, lúc đi thang máy có thể quan sát được toàn bộ phong cảnh của giới buôn bán.
Phó Thiệu Nam đột nhiên nhớ tới tối hôm trước Đào Tâm Lạc có nói kiến trúc của giới buôn bán này đẹp nên hôm nay cố ý nhìn thêm mấy lần.
- --Mặt biển yên tĩnh nâng đỡ cây cầu vượt biển thật dài, quảng trường gần khu dân cư là nơi tập trung của hoạt động vui chơi giải trí và bán lẻ.
Những tòa nhà liên kết màu trắng đối lập rõ ràng với những tòa nhà hình khối điêu khắc tạo hình, nhớ lúc xây dựng giới buôn bán này còn bị trẻ hóa bằng ý định xúc tiến tiêu dùng gì gì đó.
Sau đó liền biến thành chỗ chơi cho người giàu giết thời gian.
Phó Thiệu Nam yên lặng thu hồi ánh mắt, cảm thấy bản thân mình khi đó nói không sai, chắc Đào Tâm Lạc sẽ không thích chỗ như vậy.
Gần giờ tan làm, trợ lý mang tới một phần bảo hiểm cần bồi thường, nói là người phụ trách phần bảo hiểm này nghi ngờ nó bị ký lùi ngày.
Phó Thiệu Nam nhìn số tiền của phiếu bảo hiểm mày, hơn một ngàn vạn, không tính là hạn mức nhỏ được,
Sau khi Phó Thiệu Nam tìm hiểu đại khái mọi chuyện xong thì đã qua giờ tan làm.
Anh đứng dậy rời khỏi công ty, xe hơi màu đen rời khỏi bãi đỗ xe, chạy thẳng ra sân bay.
Bên ngoài lối ra của sân bay đứng không ít người, Phó Thiệu Nam đợi không lâu thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thân hình của Ông Mộ Vân và Phó Thiệu Nam tương tự nhau, hai người quen biết ở nước Y, cũng xem nhau là bạn bè.
Cách đây không lâu Phó Thiệu Nam nghe được Ông Mộ Vân ở nước Y bị thương rất nặng, bây giờ gặp mặt thấy sắc mặt anh ta không tồi nên hỏi tình trạng vết thương của anh ta.
"Không sao không sao! Sớm lành từ lâu rồi!"
Tính cách của Ông Mộ Vân khá giống với Trình Nguyên Quân, là người một khi mở miệng ra là nói chuyện không dừng được.
"A Nam, sau khi người về nước tôi còn không có người để nói chuyện luôn."
"Sao lần này cậu lại bị thương, có chuyện gì?"
"Chuyện hơi lớn, là trình bắn súng của người hợp tác không được cho lắm, không cẩn thẩn hơi run tay."
"Vẫn nên tìm người đáng tin chút."
"Còn ai đáng tin hơn cậu được." Ông Mộ Vân cười mỉa mai, có điều anh ta cũng biết bây giờ Phó Thiệu Nam tiếp quản nhà họ Phó, cho nên chỉ đùa mấy câu mà thôi.
Hai người ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân, coi như là tiệc đón gió cho Ông Mộ Vân.
Buổi tối Phó Thiệu Nam về nhà, theo thói quen vào kênh livestream xem, sau đó nhớ ra Đào Tâm Lạc ngưng livestream một tuần.
Vẫn không quen lắm, có điều không nhiều, chỉ một chút vậy thôi.
Hôm sau cũng như thế, Phó Thiệu Nam sẽ vào trang chủ của Đào Tâm Lạc xem cậu có cập nhật trạng thái mới không, sau đó lại xem ảnh cậu gửi cho mình.
Số đo vai, vòng eo, vòng mông, dựa vào những tấm ảnh bạo gan suồng sã này, Phó Thiệu Nam đại khái đã đoán được thân hình của Đào Tâm Lạc.
Một tuần sau, buổi tối tám giờ, phòng trực tiếp 3726 đúng giờ phát sóng.
Một tuần Đào Tâm Lạc không vào trang web, hộp thư đầy tin nhắn riêng.
Không biết do nguyên nhân thể chất hay do cậu yếu thật mà miệng vết thương trên người Đào Tâm Lạc khép lại vô cùng chậm.
Băng gạc trên tay đã được gỡ xuống, trên miệng vết thương là thịt non màu hồng.
Mấy ngày nay đều do Tần Tại Chi chăm sóc cậu, theo cậu tới bệnh viện, mang đồ ăn cho cậu, mà Đào Tâm Lạc luôn thừa dịp cô không chú ý lén cào lòng bàn tay.
Lúc Đào Tâm Lạc làm vậy không có bao nhiêu lực, làn da trắng nõn lập tức đỏ ửng cả lên.
Làm xong lại thấy đau, nhưng mà phải ráng nhịn.
Vết bầm trên mặt đã qua một tuần rồi mà không có dấu hiệu tốt lên, vết bầm sẫm màu lộ ra vết máu đỏ sẫm bên trong.
Bác sĩ cũng thấy lạ, kiểm tra xong lại thấy không có vấn đề gì, cuối cùng hiểu ra có thể nguyên nhân là do thể chất nên dặn Đào Tâm Lạc tiếp tục nghỉ ngơi.
Đêm nay kênh livestream rõ ràng náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, người muốn mua ảnh không thấy trả lời, thấy thông báo xin nghỉ của cậu thì tự nhiên liên tưởng ra.
[Sao tôi thấy giọng dâm hơn nhỉ?]
[Bị đại gia ngủ rồi.]
[Đã bảo là giả vờ giả vịt cái gì, còn không phải cho tiền là ** được sao.]
[Tự mình dâng hiến à? Là đầu bảng đúng không? Người anh em đầu bảng hôm nay có ở đây không, chia sẻ cảm giác coi, hắc hắc.]
[Chắc là thích lắm, ảnh dâm như vậy thì người sao mà kém được, ông đây cũng muốn **.]
[Vậy giờ ra giá được rồi đúng không? Bao nhiêu tiền một đêm, đắt chút cũng được.]
"Chào buổi tối mọi người," Đào Tâm Lạc thấy khung chat càng lúc càng quá đáng, nhanh chóng giải thích, "...Trong nhà có chuyện nên mới xin nghỉ thôi."
Lúc không livestream Đào Tâm Lạc luôn nói rất chậm, nói như vậy sẽ không đau lắm.
Nhưng đêm nay oán khí trên khung chat rất nặng, mấy gã đàn ông này chắc chắn Đào Tâm Lạc đã bị người ta chơi, trong lòng bất bình, ai cũng thấy mình bị thiệt thòi lớn.
Đào Tâm Lạc còn muốn kiếm tiền nên không muốn mất người xem, dù sao trong đó có không ít đàn ông đã mua ảnh của cậu.
Cậu quýnh lên nên nói rất nhanh, liên lụy tới vết bầm bên miệng, đau tới mặt mày nhăn nhúm.
Khung chat mặc kệ streamer giải thích, Đào Tâm Lạc vừa đau vừa khó chịu, chờ cậu phản ứng lại thì nước mắt đã tự chảy ra.
"Thật sự không có mà..." Đào Tâm Lạc lau nước mắt, không để ý tới vết thương trên mặt mình, cứ lau như vậy không chỉ không lau được nước mắt mà còn khiến bản thân đau thêm.
"...Em đã nói không thể gặp được mà!"
Đào Tâm Lạc đau tới nỗi khẽ rên một tiếng, xen vào đó là tiếng khóc nức nở.
Khung chat yên lặng một lát, sau đó tốc độ nhảy chữ tăng lên gấp mấy lần.
"Làm nũng", "nước mắt", "tỏ vẻ yếu đuối", trong kênh của Đào Tâm Lạc chưa từng là dấu hiệu xin tha, chỉ là chất xúc tác cho tình dục mà thôi.
Lúc này hợp thư có thêm mấy tin nhắn riêng mới.
User 111: Bé cưng, sao em lại đáng thương như vậy, nghe tủi thân quá.
User 111: Khóc thật là dễ nghe.
User 111: Muốn gặp em.
User 111: Tôi giúp em giải quyết tất cả phiền phứuc, em ở bên tôi được không?
Tài khoản của Trình Nguyên Quân nhiều chức năng hơn của người khác, Phó Thiệu Nam trực tiếp đóng kênh của Đào Tâm Lạc.
Đúng lúc đó khung chat hiện lên thông báo của hệ thống: Kênh bị đóng 24 giờ.
Đào Tâm Lạc vừa khóc vừa trợn tròn mắt, nhìn kênh livestream đột nhiên biến thành màu đen, nghĩ mình đã trái với quy định nào đó của trang web.
Cậu mở to mắt, đôi mắt đầy nước vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Khung chat của đại gia đầu bảng luôn khiến người ta chú ý, lúc này User 111 gửi tới hai tin rất bắt mắt.
User 111: Tâm Tâm, xem tin nhắn riêng.
User 111: Mở mic với tôi.
Đào Tâm Lạc trước giờ tránh chữ 'gặp mặt' này không kịp, trong lòng cậu cảm thấy đại gia đầu bảng không giống người khác vậy mà cũng gửi tin đòi gặp mặt cậu.
Cậu ép buộc nước mắt ngừng rơi, ổn định cảm xúc, mím môi trả lời.
Tâm Tâm: Anh, kênh bị đóng rồi, không mở mic được.
User 111: Là tôi đóng, giờ mở rồi.
Đào Tâm Lạc ngây người, nhất thời không hiểu nổi những lời này.
Cuối cùng vẫn mở mic, đại gia đầu bảng tặng cậu nhiều quà như thế, Đào Tâm Lạc không thể từ chối chút yêu cầu này của người ta.
"Sao lúc nãy lại khóc?"
Cho dù đã về nước thì Phó Thiệu Nam vẫn nhạy bén với đau đớn và thương tích như cũ.
Anh hỏi thẳng vào vấn đề, cố ý nói chậm một chút để bản thân có vẻ không quá lạnh lùng.
"Cơ thể không thoải mái à? Hay là bị thương? Lúc nãy em khóc cảm giác em đau lắm."
Đào Tâm Lạc thấy người đàn ông đoán chuẩn như vậy thì kinh ngạc, im lặng một hồi mới thành thật trả lời: "...Vâng."
Thật ra trả lời thế này vẫn mơ hồ, mà đối phương nghe giọng điệu này, cho là cái sau, tiếp tục hỏi: "Bị thương ở đâu?"
"Trên người..." Đào Tâm Lạc không nhất thiết phải nói dối, cậu cẩn thận sờ mi mắt nóng lên vì khóc của mình, lau nước mắt dính trên mi, "Mặt, tay, đầu gối, có cả bụng nữa."
Người đàn ông nghe được thì nhíu mày, lại nhớ tới Đào Tâm Lạc xin nghỉ một tuần, kết hợp lại đoán ra nguyên nhân.
"Nghiêm trọng lắm à?"
"Không có, đã đi bác sĩ rồi, chỉ là hồi phục chậm thôi."
Yêu cầu 'gặp mặt' của đối phương vẫn khiến cậu kinh hồn bạt vía, sự quan tâm này làm cậu càng thêm cảnh giác, vội vàng mở miệng nhấn mạnh lập trường của mình.
"Em không sao, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được, hôm nay có thể livestream rồi."
Đào Tâm Lạc an ủi ngược lại đại gia, nhưng người đàn ông nghe thấy như cậu đang nóng lòng tìm khoảng cách với mình vậy.
"Hơn nữa đây là chuyện của em..."
Miệng vết thương sau thắt lưng đột nhiên nhói lên, Đào Tâm Lạc chịu đau, đau tới muốn rớt nước mắt.
Cậu nói khẽ: "Anh, anh không cần phải xen vào việc của người khác.".