Khu chung cư mà Đào Tâm Lạc ở nằm trên đoạn đường đông đúc hỗn tạp nhất thành phố Z, tiền thuê nhà rẻ cũng không thu hút được bao nhiêu người định cư ở đây.
Đào Tâm Lạc đứng ngay đầu hẻm nhỏ hẹp, ngẩng đầu lên chính là bầu trời tối tăm.
Cách đó không xa là một cái thùng rác nhựa màu xanh sẫm.
Đào Tâm Lạc đang xé vận đơn của gói hàng chuyển phát nhanh trên tay thì sau lưng vang lên tiếng bước chân, một giọng nữ quen thuộc gọi tên cậu: "Đào Tâm Lạc, đang làm gì thế?"
Đào Tâm Lạc vừa ngẩng đầu liền thấy một người phụ nữ mặc áo thun quần đùi.
Tần Tại Chi nhai kẹo bạc hà, chú ý tới chuyển phát nhanh trong tay cậu thì hiểu ra: "Lại là đại gia gửi à?"
"Lần này là cái gì đó?"
Đào Tâm Lạc gật đầu, xé vận đơn có ghi địa chỉ thành từng mảnh, trực tiếp ném chuyển phát nhanh còn chưa mở ra vào thùng rác.
Làm xong cậu mới trả lời Tần Tại Chi: "Em cũng không biết."
"Không mở ra xem một cái sao?" Giọng nói của Tần Tại Chi xen lẫn chút cười nhạo.
"Cũng không phải thứ tốt đẹp gì."
Lúc Đào Tâm Lạc nói những lời này còn có chút tủi thân, Tần Tại Chi nghe được sự hờn giận của cậu, quơ quơ túi nilon nặng nề trong tay, nở nụ cười: "Đúng lúc chị mua đồ tối nay nấu lẩu, vốn định gọi điện thoại cho em đây, bây giờ trùng hợp gặp được rồi nè."
Bọn họ mới nói được mấy câu sắc trời đã tối sầm, gió thổi ra từ đầu hẻm chật hẹp, Tần Tại Chi vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối tung: "Đi thôi đi thôi, trời sắp mưa rồi."
Đào Tâm Lạc ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Tần Tại Chi nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, lúc nào cũng muốn trêu: "Ai da! Quên mua thuốc rồi!"
Đào Tâm Lạc vốn muốn xách đồ cho Tần Tại Chi, nghe cô nói vậy liền nói: "Để em đi mua cho chị."
Cậu thường mua thuốc cho Tần Tại Chi, biết gu thuốc của cô rất rõ.
Tần Tại Chi cười hì hì nhéo hai má thịt của Đào Tâm Lạc: "Đùa em đó, lên lầu thôi! Buổi tối nấu đồ ngon cho em nha."
Tần Tại Chi ở tầng năm, mà Đào Tâm Lạc lại sống ở tầng ba cùng tòa.
Hai người vốn là hàng xóm, cơ duyên xảo hợp làm sao mà từ quen biết biến thành bạn bè và đồng bọn hợp tác.
Bóng đèn trên trần nhà lung lay sắp đổ, sàn nhà màu nâu sẫm.
Nhà của Tần Tại Chi không lớn hơn nhà cậu bao nhiêu, đồ dùng trong nhà đều cũ kỹ đầy vết xước.
Đào Tâm Lạc đứng trong phòng bếp chật hẹp rửa rau cắt rau, Tần Tại Chi ra ngoài đóng cửa ban công.
Gió to hỗn loạn khiến hạt mưa to tạt vào người, cậu nghe được tiếng Tần Tại Chi phàn nàn: "Phiền quá! Sao cái cửa này không đóng được vậy!"
Trời tối sầm xuống khiến ánh sáng của cả tòa nhà đều trở nên ảm đạm, Đào Tâm Lạc lắng nghe Tần Tại Chi nói chuyện, không để ý khiến con dao cắt sai hướng.
Nỗi đau bén nhọn lập tức lan ra, tay cậu run lên, đau đến nỗi cái mũi lông mày đều xoắn lại.
Phòng khách không có điều hòa, hai cửa đóng chặt, cả căn phòng không được thông gió nên trở nên oi bức.
Một chiếc quạt điện cũ kỹ ra sức làm việc, phát ra tiếng ồn rất nặng nề.
Hai người ngồi trên sàn nhà, vây quanh một chiếc bàn trà thấp bé, một nồi lẩu tê cay sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm nồng.
Tần Tại Chi bôi thuốc cho Đào Tâm Lạc, sau đó lấy băng keo cá nhân từ trong túi đồ trang điểm.
Miệng vết thương nằm trên ngón trỏ, không sâu lắm, máu cũng đã ngừng chảy.
Tần Tại Chi nắm lấy ngón tay thon dài trắng nõn của Đào Tâm Lạc, lúc nào cũng thấy những vết thương tầm thường trên tay Đào Tâm Lạc đều trở nên vô cùng đáng sợ.
"Yếu ớt quá."
Tần Tại Chi xử lý vết thương cho Đào Tâm Lạc rồi đánh giá một câu.
Đào Tâm Lạc mím môi, chóp mũi vì đau đớn kéo dài mà thấm mồ hôi.
Cậu giương mắt nhìn Tần Tại Chi, mạnh miệng nói: "...!Em không có đau."
Tần Tại Chi nhìn cậu, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại.
Cô bị Đào Tâm Lạc chọc cười, nói qua quýt theo lời cậu: "Được được được, không yếu ớt xíu nào.
Mau ăn đi! Chị đây đói rồi."
Lúc ăn cơm, hai người chị một câu em một câu tám chuyện.
Đào Tâm Lạc là sinh viên năm hai của một đại học hạng ba, trường của bọn họ cũng hỗn tạp như nơi bọn họ ở vậy.
"Thi xong rồi à?"
"Dạ chưa, cuối tuần còn một môn nữa."
Tần Tại Chi ậm ừ.
Hai người bị nồi lẩu này làm cay tới hít hà, Đào Tâm Lạc kể cho Tần Tại Chi nghe chuyện Hi Mộc chuyển cho cậu ba nghìn tệ, kể chuyện gói hàng chuyển phát nhanh ban nãy.
Tần Tại Chi uống hết một ly coca, cười nhạo mắng một câu thay Đào Tâm Lạc: "Đồ ngu."
Lại gắp cho Đào Tâm Lạc một đũa thịt bò, nhìn vẻ mặt cay tới hoang mang của cậu, cười nói: "Đào Tâm Lạc, em nên kiếm tiền của mấy tên thiếu gia nhà giàu đời thứ hai ngu ngốc này này."
Buổi tối cậu vẫn phát sóng như bình thường.
Mọi chuyện đều trong dự đoán, Zhou không xuất hiện trong kênh livestream của Đào Tâm Lạc.
Đại gia đã quen được nịnh bợ lại bị từ chối năm lần bảy lượt, kiểu gì cũng sẽ không hòa nhã với Đào Tâm Lạc nữa.
Quả nhiên Tiểu Mặc thấy tiếc, có điều "không gặp mặt" chính là điểm mấu chốt của Đào Tâm Lạc, không bao lâu sau hai người đã bận việc khác.
Nguyên nhân là thế này, đêm nay CPP cũng live, tán gẫu với fan trong kênh.
Hi Mộc là đại gia đầu bảng của cậu ta, đương nhiên lần nào cũng gây chú ý.
Không biết là ai bình luận một câu "Tâm Tâm" trong khung chat, fan nhanh chóng bị cuốn theo, khu bình luận nhanh chóng trở nên ầm ĩ.
CPP bị fan bắt ép, trong khung chat đều ồn ào đòi cậu ta hỏi Hi Mộc xem cậu ta tốt hơn hay Tâm Tâm tốt hơn.
Có lẽ do đã gặp mặt ngoài đời, tự cho là mối quan hệ giữa hai người đã vượt bậc nên khi CPP hỏi trong kênh thì giọng điệu cũng giả vờ giả vịt như bất đắc dĩ lắm.
"Ai da mọi người đừng làm tôi khó xử, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đừng so sánh như thế."
"Được rồi được rồi, là mọi người kêu tôi hỏi, đợi lát nữa Hi Mộc giận rồi xem mọi người đền cho tôi thế nào!"
"Hi Mộc..." CPP nhìn bảng quà tặng, xác định người có trong kênh, cậu ta nhìn vào ống kính, ngũ quan đoan chính khiến người hút hồn: "Anh cảm thấy ai tốt hơn nha?"
[Hi Mộc: Chưa gặp cậu ta]
[Hi Mộc: Có điều em không dâm bằng cậu ta.]
Lúc Đào Tâm Lạc thấy được đoạn cut này từ chỗ Tiểu Mặc thì mọi chuyện đã xong.
Cậu đương nhiên biết CPP, streamer nổi tiếng nhất khu vũ đạo, là một nam sinh ngoại hình xinh đẹp, khéo ăn nói lại biết xã giao, livestream như mây trôi nước chảy.
Trang web livestream vừa khởi sắc rất thiếu những streamer có thể giữ chân người xem này, bên trên của trang web cũng có ý nâng đỡ cậu ta, có tài nguyên quảng cáo gì cũng nghĩ đến cậu ta.
Người ta là streamer tài nghệ chân chính, mà mình lại là cái gì? Đào Tâm Lạc hiển nhiên không nghĩ tới một ngày mình vậy mà có thể nhấc lên quan hệ với một streamer lớn như vậy.
Lúc này trong kênh livestream có không ít người tới hóng chuyện, bình luận trong khung chat nháy mắt trở nên lộn xộn.
[Từ chỗ CPP tới đây, tôi còn tưởng streamer lớn gì chứ, còn cố ý đi mở rộng tầm mắt.]
[Hóa ra là một tên streamer thích chơi, ghê tởm chết mất.]
[Đừng dây vào! Đừng dây vào! Yêu ma quỷ quái mau biến đi!]
[Giả bộ thanh cao cái gì, chẳng phải CPP của bọn mày ngủ với đại gia đầu bảng sao? Mông mình còn không sạch mà còn có mặt mũi tới nói người ta thích chơi.]
[Buồn cười ghê, có đi học thêm bổ sung kiến thức không thế? Trước kia Hi Mộc là đại gia đầu bảng của streamer nhỏ, người ta không đồng ý gặp mặt nên mới nhìn tới CPP, hiểu chưa hả?]
Thật ra hai câu này của Hi Mộc đều khiến người ta có cảm giác rất vi diệu, "chưa gặp cậu ta" là đang nói quan hệ giữa gã và Đào Tâm Lạc không thân thiết như vậy, chỉ là nửa câu sau như đang khen Đào Tâm Lạc, nói CPP không bằng cậu.
Nhưng rõ ràng "dâm" không phải từ ngữ tốt đẹp gì.
Bình luận trên khung chat nhảy rất nhanh, Đào Tâm Lạc nhìn fan phủng đủ loại kiểu dáng trong khung chat, một nửa là fan của CPP, nửa còn lại là anti.
Tiểu Mặc vừa chặn những bình luận công kích vừa an ủi Đào Tâm Lạc: Hi Mộc có ý gì vậy chứ! Trước kia tôi còn thấy anh ta tốt đẹp!
Tiểu Mặc: Má nó chứ! Chẳng lẽ kênh livestream 3726 của chúng ta phải nổi bằng cách này sao?
Tiểu Mặc: Tâm Tâm! Nếu không thì cậu offline trước đi! Tôi thấy người vào kênh càng lúc càng nhiều rồi đó! Không thì chúng ta offline trước tránh đầu sóng ngọn gió đi!
Ngoài ý muốn chính là, bản thân Đào Tâm Lạc rất bình tĩnh trước phản ứng của những bình luận này.
Cậu yên lặng nhìn khung chat một hồi lâu, trong lòng nghĩ đúng là những người này cũng không nói gì sai.
...!Cậu thật sự bán ảnh chụp gợi cảm mời gọi, đàn ông tới xem livestream, mua ảnh của cậu ngày nào cũng thảo luận chuyện cậu dâm trong khung chat, bây giờ khung chat chỉ đang lặp lại những lời nói khi trước mà thôi.
Kênh livestream im lặng một lát, sau đó vang lên giọng nói hoàn toàn mềm mại dịu dàng như trước của streamer.
Đào Tâm Lạc nhỏ giọng mở miệng, nói "Chào mọi người", "Hoan nghênh các vị" với những người vừa vào kênh, sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện bị ngắt ngang trước đó.
Trước khi offline, Đào Tâm Lạc nhận được quà từ người xem.
[Người dùng 111 tặng streamer nhẫn kim cương x 52]
Một cái nhẫn kim cương là năm ngàn tệ, năm mươi hai cái nhẫn kim cương sau khi khấu trừ cho trang web xong thì đến tay Đào Tâm Lạc được khoảng mười lăm vạn.
(~500 triệu)
Đào Tâm Lạc mấy giờ trước bị nhiều bình luận công kích như vậy mà vẫn bình tĩnh nói chuyện với người xem, giờ lại há miệng thở dốc nhìn quà tặng đang trôi nổi trên màn hình, sợ tới mức không nói nên lời.
Phó Thiệu Nam tặng quà chưa được bao lâu thì Trình Nguyên Quân gọi tới.
"Sếp Phó à, ngài lén tôi tặng quà cho streamer nào của nhà chúng tôi thế?"
Tài khoản mà Phó Thiệu Nam dùng là do Trình Nguyên Quân cho, người của trang web đều biết đây là ID của ông chủ.
Bọn họ thấy nhẫn kim cương bay bay còn tưởng là cấp trên tới thị sát, còn chào hỏi Trình Nguyên Quân trong group công việc.
"Hứng thú với người ta hả?" Trình Nguyên Quân có nói kiểu gì cũng là chọc là ghẹo, như thể cuối cùng hắn cũng tìm ra được một chuyện cười từ trên người bạn thân nên cười muốn tắt thở, "Có phải streamer nho nhỏ mà cậu xem mấy ngày trước không?"
Phó Thiệu Nam không phủ nhận, chờ Trình Nguyên Quân nói hết mới bình tĩnh mở miệng: "Cậu tra thông tin cá nhân của cậu ta giúp tôi."
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt hết mấy giây, Trình Nguyên Quân ngạc nhiên chửi thề một câu, vô thức từ chối: "Này không được lắm..."
"Cậu không có à?"
Giọng của Phó Thiệu Nam khi hỏi lại nghe rất vững vàng, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Cái đó đương nhiên là có.
Mỗi một streamer đăng nhập ký hợp đồng với trang web đều phải điền một bảng thông tin cá nhân, tương đương với sơ yếu lý lịch.
Trình Nguyên Quân dùng vài phút tra tư liệu, sau khi chia sẻ cho Phó Thiệu Nam xem thì còn nói thêm.
Trình Nguyên Quân: Tôi nghe bên nhân sự nói người khác điền cái này có thể qua quýt bao nhiêu thì qua quýt bấy nhiêu, ngoại trừ điện thoại, QQ với wechat là thật thì những cái khác trên cơ bản là giả.
Cậu ta ngược lại, điền không sót chỗ nào.
Trang web vừa thành lập nên xét duyệt streamer khá thoáng.
Những streamer nào không muốn lộ mặt thì trang web cũng không ép, vì thế nên chỗ ảnh chụp trên bảng thông tin cá nhân có không ít streamer để ảnh chó mèo.
Phó Thiệu Nam lẳng lặng nhìn tấm ảnh rõ ràng là ảnh thẻ nền xanh trên bảng thông tin cá nhân, đúng lúc đó Trình Nguyên Quân nhắn qua.
- -Lý do từ chối không khác gì mấy ngày trước.
Trình Nguyên Quân: Trắng nhỉ, nhìn có vẻ ngoan đấy.
Đào Tâm Lạc cũng nhận ra ID này, là người xem vừa trúng thưởng mấy bữa trước.
Cậu ở kênh livestream cảm ơn một hồi lâu, sau khi offline lại cố ý đi xem tin nhắn riêng sau hậu trường.
Đào Tâm Lạc nghĩ ông chủ có yêu cầu gì với cậu, kết quả đoạn chat giữa hai người vẫn dừng lại ở biểu tình "Nhận được rồi" của cậu.
Có khi là vừa lòng với ảnh chụp của mình, Đào Tâm Lạc tự phân tích tự hiểu.
Chắc cũng giống mấy đại gia đầu bảng trước kia, nói không chừng ngày mai lại ra yêu cầu với cậu cũng nên.
Di động không ngừng rung lên, biểu hiện có thông báo wechat mới.
Tiểu Mặc vẫn còn ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của đại gia đầu bảng mới, cứ nhắn Đào Tâm Lạc liên tục không ngừng.
Mục danh bạ có một chấm đỏ, thông báo có bạn mới.
Đào Tâm Lạc mở lên, hoang mang nhìn avatar đen thui lạ hoắc.
Wechat tên là F, địa chỉ ghi là thành phố Z.
Bởi vì ở cùng thành phố nên Đào Tâm Lạc cảm thấy không giống lừa đảo cho lắm.
Vậy nên cậu thêm bạn người đó, sau đó lễ phép chủ động nhắn lại một tin.
Đào Tâm Lạc: Xin chào, xin hỏi ngài là ai ạ?
Tin nhắn sau khi được gửi đi thì không có trả lời.
Đào Tâm Lạc cầm điện thoại gõ chữ, ngón trỏ chạm vào bên cạnh di động khiến cảm giác đau đớn rất nhỏ từ miệng vết thương liên tục truyền lên não.
Băng cá nhân trên tay không thấm nước, Đào Tâm Lạc cẩn thận xé xuống.
Phần da thịt bị băng lại trở nên trắng bệch, vết thương đã khép miệng vì băng cá nhân bị xé xuống mà lại nứt ra, cũng may không có dấu hiệu đổ máu thêm lần nữa.
Đào Tâm Lạc nhăn mặt nhíu mày.
Cậu mím môi, thay một cái băng cá nhân không thấm nước khác.
Theo lời của Tần Tại Chi thì đây chỉ là vết thương nhỏ như hạt vừng, nếu Tần Tại Chi hỏi lại thì chắc chắn Đào Tâm Lạc sẽ không mạnh miệng nữa.
Nhưng Đào Tâm Lạc sẽ không thừa nhận bản thân yếu ớt, bởi vì cậu thật sự cảm thấy rất đau..