Tám giờ tối, kênh livestream 3726 đúng giờ phát sóng.
Trang web bố trí quản khu cho từng khu livestream, quản khu sẽ quản streamer trong khu mình.
Số quà mà Đào Tâm Lạc nhận được gần đây khiến quản khu chú ý, trùng hợp là đồng nghiệp lại share cho hắn ta một ảnh chụp màn hình một đoạn chat, người trong đoạn chat trùng hợp lại là Đào Tâm Lạc.
[Cậu chắc không? Đại gia đầu bảng của cậu ta thực sự là ông chủ trang web của chúng ta hả?]
[Lừa anh làm gì? Giờ nhân viên bình thường như chúng ta không biết chuyện này, nhưng cao tầng đều biết, nói là ID của ông chủ đó.]
[Vãi! Bảo sao tôi còn thấy lạ, sao tên đại gia kia tặng nhiều quà cho Tâm Tâm như thế! Rõ ràng cậu ta đâu phải streamer có nhan sắc gì!]
[Vậy ông chủ thật sự coi trọng cậu ta à?]
[Tôi biết cậu Tâm Tâm đó, cậu ta lén bán hình ảnh gợi cảm cho fan trên trên livestream, hình như là một trăm tệ một tấm thì phải.]
[Rẻ vậy?]
[Nghe nói cậu ta thiếu tiền lắm.]
[Vãi, giờ sáp vào ông chủ rồi còn thiếu tiền à?! Giờ cậu ta mà thổi gió bên gối ông chủ, sau đó trang web của chúng ta phải bắt đầu nâng cậu ta rồi!]
Đồng nghiệp tìm quản khu nhiều chuyện, hỏi hắn ta có nhận được ám chỉ gì từ chỗ lãnh đạo không.
Quản khu ăn ngay nói thật, kế hoạch công việc mấy ngày nay cao tầng đưa cho hắn ta không có Tâm Tâm.
Có điều quản khu luôn nhạy bén với streamer có không gian phát triển, gần đây số liệu của kênh 3726 rất không tệ, bất kể Tâm Tâm dựa lưng ai thì quản khu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Cho nên đêm nay kênh livestream của Đào Tâm Lạc ngoại trừ giveaway mỗi tuần còn có một buổi giao lưu nữa.
"Em cũng vừa mới livestream thôi, không biết những streamer khác." Đào Tâm Lạc cũng không ngờ ban nãy quản khu lại tìm cậu nói chuyện phiếm, giọng nói mềm nhẹ có chút buồn rầu, "...!Giveaway xong em sẽ tìm một streamer để giao lưu vậy."
"Giao lưu với người xem?" Trong khung chat đang có không ít người spam bình luận này, Đào Tâm Lạc đọc lên, cười khẽ, "Lần sau đi...!Ừm, lần sau sẽ suy xét nha."
Đào Tâm Lạc biết rõ người xem trong kênh của mình là cái dạng gì, giao lưu với bọn họ hơn phân nửa sẽ không nghe được lời hay ý đẹp, cậu cũng không muốn kênh mình bị đóng cửa.
Thời gian trôi rất nhanh, thấy tới giờ giveaway, Đào Tâm Lạc miêu tả đại khái ảnh chụp lần này cho người xem.
"...!Là đồng phục, không có mặc áo, có đeo vòng cổ nha."
Đào Tâm Lạc nhớ lại cảnh tượng lúc mình chụp tấm ảnh này, khẽ lẩm bẩm oán giận: "Bộ ảnh này chụp lâu lắm đó.
Vòng cổ có chuông, em vừa động là nó kêu, chụp xong trong đầu em toàn là tiếng chuông thôi."
Thật ra không chỉ như thế, hai dây đai vai của bộ quần áo kia được may dính vào quần, rất chặt, Đào Tâm Lạc không mặc áo, thế là đai da hằn lên da cậu khiến da đỏ một mảng.
"Tham gia giveaway một hoa tươi giá một hào, ai thích cũng có thể tặng hoa tươi nha."
Đào Tâm Lạc nhìn chăm chú vào khung chat, cảm ơn người tặng quà theo thứ tự.
Trong đó có không ít ID quen thuộc, nhưng khi nhìn tới một ID nào đó, Đào Tâm Lạc khựng lại, giọng điệu chậm lại, cảm ơn đối với người này nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Cảm ơn User 111 đã tặng mười bó hoa 1314." Đào Tâm Lạc cong mắt cười rộ lên, nghe rất vui vẻ, "Em thấy tin nhắn riêng của anh rồi nha!"
"Anh thích là tốt rồi! Em còn lo là anh không thích cơ!" Giọng nói của streamer nhẹ nhàng ngoan ngoãn, vô thức mang theo chút thân thiết, "Sau này anh thích phong cách ảnh nào có thể nói cho em biết! Nếu em có thể chụp em nhất định sẽ chụp cho anh xem."
Thời gian giveaway là hai phút, hiệu ứng [1314 đóa hoa tươi[ không ngừng xuất hiện trong khung chat.
Thời gian giveaway chấm dứt, User 111 không ngoài ý muốn trở thành người trúng thưởng.
Hậu đài thống kê được User 111 tổng cộng đã đưa mấy chục vạn hoa tươi, như vậy tương đương với việc giveaway đêm nay Đào Tâm Lạc lại kiếm được mấy vạn tệ.
Tiểu Mặc nhắn wechat cho Đào Tâm Lạc biểu thị sự khiếp sợ của mình, cậu ta livestream với Đào Tâm Lạc ba tháng, đây lần đầu tiên thấy đại gia đầu bảng hào phóng như vậy.
"Anh ơi em nhắn riêng cho anh nhé, xác nhận địa chỉ nhận hàng nha."
Đào Tâm Lạc còn chưa nói xong thì đại gia đầu bảng nãy giờ không nói gì đột nhiên xuất hiện trong khung chat.
[User 111: Nối mic.]
Đào Tâm Lạc ngẩn người, sau đó lại thấy thêm một bình luận.
[User 111: Không phải có nối mic sao? Nói chuyện với tôi]
Như đoán được suy nghĩ trong lòng Đào Tâm Lạc, đại gia đầu bảng tiếp tục gõ chữ trên khung chat.
[User 111: Sắp tới lúc em offline rồi, em có thể đóng kênh trực tiếp rồi nối mic với tôi]
Yêu cầu này rất khó từ chối, Đào Tâm Lạc không cần lo kênh livestream của mình bị đóng cửa, cũng có thể dỗ cho đại gia vui.
"Được." Đào Tâm Lạc đồng ý, thuận tiện nói với những người xem khác trong kênh, "Vậy livestream hôm nay tới đây thôi, ngày mai gặp lại sau nhé."
Nối mic nói chuyện chỉ mới xuất hiện đêm nay thôi, cho nên trước đêm nay thì Đào Tâm Lạc chưa từng nói chuyện bằng giọng nói với đại gia đầu bảng bao giờ.
Đào Tâm Lạc điều chỉnh thiết bị xong xuôi, xác định livestream đã đóng, sau đó mới mở miệng nói chuyện: "...Anh ơi, xin hỏi anh có nghe thấy không ạ?"
Có lẽ là do lần đầu tiên giao lưu cho nên cậu không khỏi có chút hồi hộp.
Cậu dùng tay đè lên tai nghe đang đeo trên tai, nhanh chóng nghe đối phương trả lời.
"Ừ." Đầu bên kia truyền tới giọng đàn ông trầm thấp, tông giọng khá lạnh, "Nghe được."
"...!A!" Đào Tâm Lạc nhả ra một tiếng, vừa mở miệng đã không cẩn thận mà nói lắp: "Em, em gửi tin nhắn riêng cho anh, vẫn là địa chỉ cũ ạ?"
"Hồi hộp lắm à?"
"A..." Đào Tâm Lạc không ngờ mình và đối phương ông nói gà bà nói vịt, có điều cậu cũng không muốn gạt người nên thành thật gật đầu, "Đúng vậy, có hơi hồi hộp."
Gật đầu xong mới phát hiện ra đại gia đầu bảng căn bản không thấy được.
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó cậu nghe được đối phương nói: "Em khiến tôi có cảm giác rất giống với một người."
Nếu đổi thành những người khác nghe được câu này thì chắc chắn sẽ hỏi lại đối phương, như vậy thì hai người có thể tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Đào Tâm Lạc nghe được câu thì đột nhiên nở nụ cười, chút hồi hộp cũng biến mất không còn nữa.
"Hóa ra anh cũng bắt chuyện như thế."
Đào Tâm Lạc cười tới nỗi hai má phồng lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, dáng vẻ rất thân thiết với đối phương.
"Có người khác nói vậy với em à?"
"Có chứ, nhiều là đằng khác." Đào Tâm Lạc giương mắt lên, nhớ lại đống tin nhắn tào lao lộn xộn ở hòm thư riêng của mình, "Ngày nào cũng có người nói với em như vậy trong tin nhắn riêng, có người nói em giống bạn trai cũ, có người nói em giống với người mà anh ta hẹn hò."
"Ban nãy tôi thấy em hồi hộp nên muốn tìm đề tài nói chuyện thôi."
Đối phương tự giải thích thay bản thân, giống như đang muốn chứng minh mình không giống với những người khác.
Nhưng những người đó cũng là vì muốn nói chuyện với Đào Tâm Lạc, đại gia đầu bảng cũng là vì muốn nói chuyện với Đào Tâm Lạc.
"Em biết mà anh, vốn phải là em nói chuyện với anh, nhưng mà giờ thành anh tìm đề tài rồi." Đào Tâm Lạc cười, giọng mang ý xin lỗi, "Bình thường anh đi làm bề bộn nhiều việc lắm sao? Lúc trước em thấy anh chẳng nói chuyện trên kênh bao giờ, lúc nào cũng cảm thấy anh đi làm bận lắm ấy."
"Không có, ngày hôm qua là không bận nữa rồi.
Có điều em không livestream, chắc là thi cuối kỳ nên phải ôn bài đúng không?"
Đào Tâm Lạc ngơ ngẩn, cậu nhớ cậu chỉ nói cho Tiểu Mặc chuyện thi cuối kỳ thôi.
Tiểu Mặc biết cậu rất chú trọng riêng tư nên chắc chắn sẽ không nói cho người khác.
"...!Sao anh biết?"
"Đoán thôi, giữa tháng Sáu có rất nhiều sinh viên phải thi cuối kỳ, nhưng nghe giọng điệu của em thì chắc là anh đoán đúng rồi."
Đào Tâm Lạc bất giác phản ứng lại, câu kia của cậu hình như đã thừa nhận thân phận sinh viên của mình rồi.
Không hiểu sao cậu lại cảm thấy ngượng ngùng, mà người đàn ông cũng yên lặng như đang đợi cậu nói trước.
"Vậy..." Đào Tâm Lạc buồn phiền vì mình quá ngốc, dễ dàng bị moi thông tin như vậy.
Cậu lập tức sửa miệng, ngoài miệng năn nỉ: "Vậy anh có thể đừng nói cho người khác không? Người xem trên kênh của em không biết thông tin cá nhân của em, em không muốn để bọn họ biết."
"Được, tôi sẽ không nói cho người khác biết."
"Ừm!"
Người đàn ông đáp ứng rất nhanh, mà Đào Tâm Lạc cũng không nghi ngờ nhiều, qua mấy câu tán gẫu cậu đã có cảm giác đối phương đáng giá để tin tưởng.
Có được sự bảo đảm của đại gia đầu bảng, rốt cuộc Đào Tâm Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên thoải mái: Cảm ơn anh! Anh nhớ phải giữ bí mật giúp em đó!"
Không biết Trình Nguyên Quân từ đâu biết được tin Phó Thiệu Nam xem mắt thất bại, đột nhiên giờ lại nhớ ra, đêm hôm khuya khoắt gọi cho Phó Thiệu Nam.
"Uầy, tổng giám đốc Phó, nghe nói ngài xem mắt thất bại rồi à?" Trình Nguyên Quân vui sướng khi người gặp họa, "Khương Minh Vi nói cậu là người tốt, nhưng mà hai người không hợp hả?"
"Cậu bị phát thẻ người tốt à? Tôi tò mò sao hai người lại không hợp đấy?"
Phó Thiệu Nam vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng của Trình Nguyên Quân và tiếng ồn ào thì không muốn có ý định phản ứng lại.
"Cậu tự đi mà hỏi cô ta."
Trình Nguyên Quân cười hai tiếng, nhanh chóng đổi đề tài, "Vậy cậu với streamer nhỏ kia thì sao? Tôi đã chia sẻ thông tin của cậu ta cho cậu rồi, chẳng lẽ cậu vẫn còn dừng ở giai đoạn xem livestream tặng quà hả?"
"Có thêm wechat chưa? Gặp ngoài đời chưa? Chưa gặp thì hẹn gặp một lần đi!"
"Trình Nguyên Quân."
"Có! Sao đấy?"
"Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
Trìn Nguyên Quân cười còn càn rỡ hơn, trước khi cúp điện thoại Phó Thiệu Nam còn nghe được bạn thân đang không nể mặt mà nói bậy, nói anh giả vờ giả vịt.
Tiểu Mặc: Hai người nói chuyện gì đó?
Đào Tâm Lạc: Cũng chẳng nói gì, chỉ nói chút chuyện hằng ngày thôi.
Anh ấy hỏi tôi ôn bài có vất vả không, thi cuối kỳ thế nào thôi.
Tiểu Mặc: Sao anh ta biết cậu thi cuối kỳ?
Đào Tâm Lạc: Anh ấy đoán được đó.
Tiểu Mặc: Chuyện này mà cũng đoán được! Vậy anh ta có yêu cầu gặp mặt không?
Đào Tâm Lạc: Không có, tôi cứ nghĩ nghĩ anh ấy sẽ nói ra cơ.
Tiểu Mặc: Tâm Tâm, nghe cậu miêu tả như vậy thì tôi thấy anh ta không giống với mấy đại gia đầu bảng trước đây của chúng ta nhỉ?
Đào Tâm Lạc: Đúng vậy, anh ấy bảo nói chuyện thì thật sự là nói chuyện.
Sẽ hỏi tôi bình thường thích ăn cái gì, lại không hỏi tới vấn đề nào quá riêng tư.
Đào Tâm Lạc: Tôi cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm! Tôi thích vị đại gia này nha!
Có lẽ là do lần giao lưu buổi tối nên đêm đó Phó Thiệu Nam nằm mơ, sau đó bị ép tỉnh lại vào rạng sáng.
Đèn ngủ đầu giường sáng lên, đập vào mắt là màu xám tro lạnh lẽo, phong cách trang trí lạnh như băng.
Người đàn ông đang dựa vào đầu giường cau mày, trên mặt đầy vẻ nôn nóng không kiên nhẫn.
Di động trên tủ đầu giường chuyển sang biểu tượng wechat, Phó Thiệu Nam lướt danh sách cuộc trò chuyện rồi gửi tin nhắn cho một người.
F: Buổi tối lúc nói chuyện với tôi em vẫn luôn cười.
Tin nhắn biểu hiện gửi không thành công, sau những tin nhắn này là dấu chấm than màu đỏ.
Mà do là vì tin nhắn không gửi đi được nên Phó Thiệu Nam mới có thể không kiêng nể gì mà nói ra những lời trong lòng.
F: Em ở trên giường cũng ngoan vậy sao?
Dục vọng ẩn trong hơi thở nặng nề, cơ thể từ bả vai tới cổ tay căng chặt, tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn trong căn phòng quá mức yên tĩnh.
Có gì khác nhau đâu? Những người kia muốn ngủ cậu, bản thân anh cũng rất muốn ngủ với cậu.
Thật lâu sau Phó Thiệu Nam mới đứng lên, nhặt bộ đồ ngủ bị dơ do mới bắn xong, mặt không chút thay đổi đi vào phòng tắm..