Mục Gia Liệt ngồi im như một pho tượng.
Cánh tay hữu lực ôm chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của Tô Liên Dĩ.
Hắn trầm mặc.
Dỗ người mình thương thế nào, hắn rõ hơn ai hết.
Tuổi thơ đã cho hắn cơ hội tiếp nhận những tri thức quý báu đó.
Nhưng...!áp dụng lý thuyết vào thực tế mới là cái khó.
Miệng lưỡi Mục Gia Liệt đắng ngắt, trái tim và cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn.
Thâm tâm đau đớn khôn cùng, đau đến mức mất đi cả khả năng ngôn luận.
Mục Gia Liệt muốn mở miệng an ủi Tô Liên Dĩ, nhưng lại không thể mở lời.
Cho nên, hắn đành dùng hành động, dùng một cái ôm cho cô sự an ủi, cho cô cảm giác an toàn.
Không biết qua bao lâu, đến khi áo sơ mi của Mục Gia Liệt ướt đẫm một mảng lớn, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tô Liên Dĩ mới tắt dần.
Tô Liên Dĩ ngẩng đầu, dùng đôi mắt sưng húp, ngập ánh nước nhìn Mục Gia Liệt.
Cô đỏ mặt, quẫn bách ậm ự: "Xin...!xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi."
"Không bẩn." Mục Gia Liệt gạt đi nước mắt trên khóe mắt cô, biểu tình nhu hòa hơn bình thường rất nhiều: "Mọi thứ của em đều không bẩn chút nào."
Quá cảm động, Tô Liên Dĩ lại hít hít cái mũi, sụt sùi muốn khóc thêm một lát nữa.
Mục Gia Liệt thấy thế liền đanh mặt.
Còn khóc nữa, Tô Liên Dĩ muốn mù luôn hay gì?
Trong chốc lát, sắc mặt Mục Gia Liệt tối đi.
Hắn lạnh giọng đe dọa: "Còn dám khóc? Em muốn tôi h.ứ.n.g t.ì.n.h hả?"
"Có tin ông đây dùng cây gậy 25cm chọc cho cái miệng dưới của em "khóc" luôn không?"
Tô Liên Dĩ bị dọa đến quên cả khóc, nín thít để mặc Mục Gia Liệt ôm vào nhà.
Đến phòng ăn, Tô Liên Dĩ chủ động rời khỏi người Mục Gia Liệt, ngồi vào bàn ăn, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Mục Gia Liệt khẽ cười một tiếng, phất tay yêu cầu người hầu lấy túi chườm đã đến.
Sau đó đưa nó cho Tô Liên Dĩ, để cô tự xử lý đôi mắt sưng húp của mình.
Xong xuôi, Mục Gia Liệt nói: "Ăn xong, tôi dẫn em đi xem kịch."
"Xem kịch?" Tô Liên Dĩ thoáng ngạc nhiên.
Người có cuộc sống sinh hoạt hàng ngày buồn chán và tẻ nhạt như Mục Gia Liệt vốn đâu hợp với loại thú vui này.
Càng nghĩ, cô càng tò mò, bèn lên tiếng hỏi: "Kịch gì vậy?"
Mục Gia Liệt nhìn Tô Liên Dĩ bằng ánh mắt sâu xa.
Hắn cười một tiếng, nghe không ra vui buồn, gắp một miếng tôm chiên bỏ vào bát cô, hắn ra vẻ thần bí: "Ăn xong em sẽ biết."
Thế là Tô Liên Dĩ nén tò mò, cúi đầu cặm cụi ăn uống.
Nhiều lúc ăn còn để bị nghẹn khiến Mục Gia Liệt hốt hoảng, kêu rống lên gọi người đến.
Ăn sáng xong xuôi, Tô Liên Dĩ đẩy xe lăn, đưa Mục Gia Liệt đến phòng quan sát, nơi tập trung tất cả màn hình các camera trong trang viên.
Mục Gia Liệt vươn tay, chỉ vào một màn hình ở góc trên bên trái, chậm rãi nói: "Em nhìn cho kĩ, kịch sẽ xuất hiện ở đó."
Dứt lời, hắn chẳng để Tô Liên Dĩ tiêu hóa lời nói, nhấn nút điều khiển để xe lăn hoạt động, đưa hắn rời khỏi phòng.
Bóng dáng Mục Gia Liệt biến mất, nhưng giọng nói thần bí vẫn vang vọng trong căn phòng.
"Chúc em vui vẻ, bà xã."
...
Tô Liên Dĩ đứng trong căn phòng đầy màn hình ti vi, ngẩn người trước câu nói khó hiểu của Mục Gia Liệt.
Nhưng rất nhanh, thắc mắc trong lòng cô đã được hóa giải.
Mục Gia Liệt vừa rời đi không bao lâu, lúc này lại xuất hiện trong màn hình lớn.
Hắn ngồi trên xe lăn.
Rõ ràng là bộ dáng thê thảm, hết sức khó coi, nhưng lại không có ai dám khinh thường hắn.
Mục Gia Liệt đan hai tay vào nhau, để ở trước ngực, nâng mắt nhìn đôi vợ chồng trung niên và bé gái trước mặt, sắc mặt lạnh tanh.
Con ngươi hổ phách không độ ấm lóe lên sát khí chết chóc.
Hắn cất giọng lạnh băng: "Muốn chết thế nào? Tôi tiễn các vị một đoạn."
_
Liệt gia: Vợ chịu ấm ức đã lâu, chồng giúp em xả giận.
Chà: Mọi người có thể thương em, cho em xin một đánh giá truyện không ạ? Em cảm ơn.