Sau khi xuất viện, Tô Liên Dĩ vùi đầu vào sách vở.
Lần này Mục Gia Liệt cũng không phản đối hay ngăn cấm nữa.
Thay vào đó, hắn còn đích thân tuyển chọn một vài giáo sư có trình độ chuyên môn cao về giảng dạy cho cô.
Không học không biết, học rồi mới biết Tô Liên Dĩ thông minh hơn người, học một biết mười, dạy kiến thức cơ bản, cô cũng sẽ tự mình tìm đọc kiến thức nâng cao, tự giải các bài tập khó nhằn.
Ngay cả giáo sư cũng phải khen cô hết lời.
"Thiếu phu nhân à, em đúng là thiên tài.
Trong số học sinh tôi dạy, em là người giỏi nhất đấy."
"Thầy, thầy đừng nói vậy..." Tô Liên Dĩ được tâng bốc lên đến chín tầng mây, khuôn mắt đã sớm đỏ bừng, nóng ran như lửa đốt.
Cô dè dặt nói: "Cũng, cũng đừng nói với Liệt...!anh ấy sẽ lại trêu em..."
Giáo sư bật cười khanh khách, lắc đầu chậc chậc mấy tiếng.
Giới trẻ ngày nay thật là, yêu đương cũng ấu trĩ như vậy.
"Hôm nay đến đây thôi.
Chúc em cuối tuần vui vẻ bên cạnh chồng yêu của mình."
...
Một tuần sau.
"Hu hu...!chồng ơi..."
Tô Liên Dĩ hốt hoảng mở tung thư phòng, chạy vào bổ nhào vào lồng ngực rắn chắc của Mục Gia Liệt.
Toàn thân hắn thoáng chốc như bị xịt keo, mà đám người đang họp với hắn qua màn hình máy tính cũng trợn mắt, ngơ ngác.
Giây sau liền trông thấy chủ tịch của họ mặt không đổi sắc, một tay ôm người đẹp trong lòng, một tay dứt khoát đóng sập máy tính.
Mục Gia Liệt hạ mắt, rũ mi nhìn Tô Liên Dĩ đang thút thít trong lòng, đáy lòng nóng như lửa đốt.
"Ai bắt nạt em?"
"Nói cho anh, anh thủ tiêu nó luôn."
"Không ai bắt nạt em cả." Tô Liên Dĩ sụt sịt, mếu máo nói: "Em...!em chậm kinh...!hai, hai tuần rồi..."
"..."
Mục Gia Liệt lần nữa bị xịt keo, đóng đinh ngay tại chỗ.
Hắn trợn mắt, khó tin nhìn chằm chằm Tô Liên Dĩ.
Năm giây sau lập tức nhảy cẫng lên, ôm lấy cô xoay vòng vòng.
"Dĩ Dĩ, chẳng lẽ em mang thai rồi?"
"Đi, chúng ta đến bệnh viện."
Nói là làm, Mục Gia Liệt bế Tô Liên Dĩ lên theo kiểu công chúa, vội vội vàng vàng chạy ra gara lấy xe, phóng như bay đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Mục.
Bệnh viện.
Khoa sản.
"Chúc mừng hai người, cô ấy đã mang thai bốn tuần rồi."
"Tôi...!tôi thật sự mang thai sao?"
"Tất nhiên, cô xem." Bác sĩ vừa nói vừa chỉ vào một góc của ảnh chụp siêu âm, cái nơi bé đến nỗi Tô Liên Dĩ chẳng nhìn ra điều gì: "Bây giờ đứa bé chỉ lớn chừng này thôi.
Qua một thời gian nữa, anh chị sẽ thấy rõ ràng hơn."
"Bây giờ, thai phụ hãy ra ngoài đợi một lát, tôi có chuyện phải dặn dò riêng chồng cô."
"Được, được ạ..."
Tuy Tô Liên Dĩ cảm thấy có điều gì đó sai sai, nhưng rồi vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Bác sĩ ngay lập tức lật mặt, đẩy gọng kính màu vàng, cười đầy hạ lưu, tặc lưỡi: "Chậc, Liệt à, quá cầm thú!"
"Không có chuyện gì thì mình về đây."
"Ơ kìa! Này, đợi đã, cậu phải nghe bác sĩ dặn dò chứ.
Vợ mang thai mà dửng dưng thế hả!"
Ngay lập tức, Mục Gia Liệt ngồi thẳng lưng dậy, dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng, thiếu điều lấy bút giấy ra ghi lại.
Giang Thuần Tư cạn lời, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân rồi nói: "Phụ nữ mang thai tính cách thất thường, không được làm cô bé nổi giận."
"Đã biết."
"Phụ nữ mang thai sẽ thay đổi khẩu vị, xuất hiện triệu chứng ốm nghén, cậu phải chăm sóc vợ cẩn thận."
"Đã hiểu."
"Cuối cùng, trong lúc phụ nữ mang thai, đàn ông tốt nhất không được làm t.ì.n.h!"
"Được, đã..." Mục Gia Liệt sắc mặt cứng đờ, trố mắt nhìn: "F*ck, ông đây thật sự phải ăn chay chín tháng mười ngày?"