"Chứ sao." Giang Thuần Tư cau chặt mày lại, nghiêm giọng: "Chẳng lẽ cậu ngay cả phụ nữ mang thai cũng chơi?"
"..."
Hắn không chơi phụ nữ mang thai, hắn chỉ chơi vợ của mình!
Suy nghĩ của Mục Gia Liệt đều bị Giang Thuần Tư nhìn thấu.
Đôi mày kiếm nhíu chặt lại, bác sĩ Giang lấy thước đánh lên tay hắn một cái, dáng vẻ hệt như cha già đang răn đe con cái.
"Cô ấy mà bị động thai, vớ vẩn là mất cả mẹ lẫn con đấy.
Cậu nỡ sao?"
Mục Gia Liệt hít vào một ngụm khí lạnh.
Tất nhiên là hắn không nỡ rồi!
Chết tiệt!
Giang Thuần Tư vậy mà lại chọc trúng điểm ngứa của hắn.
Mục Gia Liệt thở dài một hơi, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp.
Hắn tặc lưỡi, tiếp tục nói: "Còn gì phải lưu ý nữa, cậu nói một thể đi.
Lẹ lên, mình muốn gặp vợ!"
"..."
Giang Thuần Tư trong lòng mắng một vạn lần "đệt mợ", ngoài mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, chậm rãi lên tiếng:
"Chỗ tôi có mấy cuốn cẩm nang chăm sóc phụ nữ mang thai và nuôi dạy trẻ, cậu có muốn mua một ít về tham khảo không?"
Một lát sau, Tô Liên Dĩ trông thấy Mục Gia Liệt từ trong phòng bước ra, trên tay còn mang theo một bọc nilon màu đen, bên trên đề hai chữ "cấm thư".
Tô Liên Dĩ hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Cái gì vậy?"
"Cẩm nang, có nó, anh và em sẽ đỡ mệt hơn trong chín tháng tới."
Tuy rằng có hơi nghi ngờ, thế nhưng Tô Liên Dĩ vẫn gật đầu, không tiếp tục tra hỏi nữa.
Mục Gia Liệt nói thế nào thì chính là như vậy.
Hắn tiến lên phía trước, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, khớp xương rõ ràng của Tô Liên Dĩ, đột nhiên cười rộ lên: "Đi thôi, bà Mục."
Có lẽ hạnh phúc khi được làm cha quá lớn, khiến cho tâm trạng của hắn có phần nôn nóng, sắc mặt cũng dịu lại không ít.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tô Liên Dĩ ở nhà vừa học hành vừa dưỡng thai.
Ngày ngày không phải Mộ Dung Diễn đến thăm thì chính là Nam Vân Cung đến làm phiền.
Cả hai còn dõng dạc tuyên bố bản thân sẽ làm cha đỡ đầu và cha nuôi cho đứa nhỏ chưa thành hình trong bụng cô.
Nhiều lúc, Mục Gia Liệt không nhịn được mà đạp cho cả hai mỗi người một phát, cười mắng:
"Biến đi!"
Những lúc như vậy, Tô Liên Dĩ chỉ có thể bất lực ngồi trên ghế sofa, nhìn cả ba như những đứa trẻ cãi lộn.
Bỏ xuống cái danh "trùm Mafia", bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, biết vui, biết buồn.
Tô Liên Dĩ nhìn bụng mình mỗi ngày một lớn hơn, bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, sau này đi lại sẽ vô cùng khó khăn.
Mục Gia Liệt sau khi tiếp thu tinh hoa từ "bách khoa toàn thư chăm thai phụ" nhìn một cái là đoán ra ngay.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Liên Dĩ, nhẹ giọng: "Đừng buồn, sau này, mỗi ngày anh đều sẽ cõng em đi, đi đến đâu cũng được, bất cứ nơi nào em muốn."
Tô Liên Dĩ bật cười thành tiếng, vươn tay nhéo má Mục Gia Liệt: "Anh nâng được quả tạ 50 kg sao?"
Cô đã tăng mười cân so với trước khi mang thai rồi.
Hắn còn có khả năng bế cô ư? Còn ba hoa chích chòe sẽ dẫn cô đến mọi nơi nữa chứ.
"Liệt, xe lăn trước kia của anh ấy, lấy ra đi.
Em ngồi xe lăn."
Mục Gia Liệt: "..." Không ngờ cái xe lăn mình mua bừa để diễn kịch, lừa gạt kẻ địch lúc này lại hữu dụng.
Hắn tặc lưỡi, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám: "Em chê anh? Anh không bằng một cái xe lăn?"
"Sao anh lại ghen với cả xe lăn rồi?"
Tô Liên Dĩ trố mắt nhìn.
Anh chồng này của cô, chẳng lẽ lại ghen với tất cả mọi thứ trên đời?