Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Tiết trời đã bắt đầu nhiễm cái lạnh của mùa đông.

Trên bầu trời Kinh Bắc thành đã bắt đầu có tuyết rơi.

Tô Liên Dĩ được Thẩm Tây Mạn quấn mấy lớp chăn liền, tròn vo như cục bông, ngồi trước hiên nhà ngắm tuyết rơi.

Cái thai đã được tám tháng rồi. Mục Gia Liệt cũng đã rời đi sáu tháng rồi. Cô rũ mi tự hỏi, đến lúc nào hắn mới trở về đây?

“Tiểu Dĩ, vào nhà thôi con. Ở ngoài lâu sẽ nhiễm lạnh.”

Vừa nói, Thẩm Tây Mạn vừa dìu Tô Liên Dĩ đứng dậy, dắt cô vào trong nhà. Đôi lúc, cô thật sự có ảo giác, cha mẹ hắn đang coi cô như một đứa trẻ mà chăm sóc.

“Mẹ, anh ấy…”

“Yên tâm đi.” Bà lên tiếng trấn an Tô Liên Dĩ, cười khẽ một tiếng: “A Liệt là một đứa trẻ biết giữ lời hứa, nói được, làm được. Nó đã hứa sẽ về kịp, thì chắc chắn sẽ về kịp.”

“… Vâng.”

“Phụ nữ mang thai không được lo lắng, bất an. Đi thôi, mẹ nấu súp gà cho con.”

“Dạ.”

Tô Liên Dĩ cười đầy ngọt ngào, ôm lấy cánh tay Thẩm Tây Mạn, cùng bà vào nhà.

Hai chữ “tình thân”, đã thật lâu cô chưa có cơ hội cảm nhận, suýt chút nữa đã quên mất đi hơi ấm. Thật may, Mục Gia Liệt đã xuất hiện đúng lúc, sưởi ấm trái tim đang chết dần, chết mòn qua từng ngày của cô.




“Ưm…”

Nặng, nặng quá!

Tô Liên Dĩ cau chặt đôi mày thanh tú, toàn thân như bị quả nặng ngàn cân đè lên, khó thở vô cùng.

Chẳng lẽ cô bị bóng đè?

Tô Liên Dĩ nức nở một tiếng, cảm nhận sự đụng chạm khó nói của “thứ kia”, giật mình hoảng loạn đến mức tỉnh cả ngủ.

Trong bóng tối, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng mơ màng nhìn chằm chằm bóng người cao lớn, thon gầy trước mặt. Hai mắt xinh đẹp bỗng trợn lớn, Tô Liên Dĩ há miệng thở dốc, mãi mà chẳng nói lên lời.

Mục Gia Liệt vươn tay, nhéo nhẹ gò má phúng phính của Tô Liên Dĩ, khẽ cười một tiếng:

" Dĩ Dĩ, anh về rồi."

Hốc mắt Tô Liên Dĩ thoáng chốc đã đỏ hoe, ươn ướt. Cô hít sâu một hơi, thở ra một cách đầy nặng nề.

Hắn đi lâu như vậy, rốt cuộc đã phải chịu khổ nhiều đến mức nào?

Mục Gia Liệt gầy đi rồi, cũng trở nên xanh xao hơn rồi. Tô Liên Dĩ trông thấy vừa xót vừa thương. Cô vươn tay câu lên cổ hắn, ấm ức giận dỗi:


“Anh còn biết đường về sao?”

“Sao lại để em một mình lâu như vậy chứ?”

“Đồ xấu xa, hại em nhớ anh muốn chết!”

Giọng nói của Tô Liên Dĩ trở nên run rẩy, không cách nào giấu nổi sự nghẹn ngào và sung sướng khó tả.

Người đàn ông cô yêu sâu đậm, cuối cùng cũng trở về rồi.

Mục Gia Liệt trầm ngâm, vỗ vỗ lưng Tô Liên Dĩ, để cô ấm ức kể nể. Hắn rời đi sáu tháng dài, lâu như vậy, cô gái nhỏ của hắn đã cô đơn, đã tủi thân đến mức nào.

Phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, cũng rất yếu đuối, dễ căng thẳng. Đây là quãng thời gian họ cần chồng ở bên. Thế nhưng, Mục Gia Liệt lại chẳng thể hoàn thành trách nhiệm cao cả ấy.

Suốt sáu tháng, Dĩ Dĩ của hắn đã kiên cường như thế nào chứ.

Thâm tâm Mục Gia Liệt nổi lên nỗi chua xót khó tả. Hắn ôm Tô Liên Dĩ thật chặt, chậm rãi liếm đi từng giọt nước mắt nóng ấm của cô.

Mục Gia Liệt gục đầu lên vai Tô Liên Dĩ, thấp giọng nói:

“Dĩ Dĩ, anh sai rồi. Xin lỗi em.”

“Sau này, anh sẽ không để em một mình nữa.”

Sau này, dù ở bất cứ nơi nào, chỉ cần có Tô Liên Dĩ, bên cạnh đều sẽ có Mục Gia Liệt.

“Vợ ơi.”

“Trời lạnh rồi, để anh ôm em, được không?”

Hắn… thật sự cũng nhớ cô đến phát điên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận