Không ai ngờ rằng nàng lại bình tĩnh đến mức có thể cười được.
Nhưng Mặc Liên Ngọc luôn cảm thấy nụ cười của nàng có chút kỳ lạ, sợ nàng có thể bất cứ lúc nào liền xông lên khóc lóc đánh nhau với đối phương nên hắn vội vàng đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay áo nàng, còn khiến cho nàng trừng mắt liếc nhìn hắn.
Bộ dạng này rơi vào mắt hai người đối diện, tựa hồ giống như bọn họ đang tán tỉnh nhau.
Hạ Thanh Uyển tưởng rằng hai người bọn họ là một đôi, vì vậy liền thu lại ánh mắt phòng bị của nàng ta lại, sau đó ôn hòa mỉm cười với Ngữ Tích, ngượng ngùng nói: "Không ngờ người như huynh ấy cũng có bằng hữu."
Thượng Quan Ngữ Tích gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù ngài ấy không thích nói chuyện, nhưng ngài ấy vẫn là một người tốt."
Nàng nhàn nhạt liếc nhìn hắn rồi nở nụ cười nhàn nhạt: "Thật ra trong lòng Hạ Hầu đại nhân đã có ý trung nhân, cũng không cần phải giấu giếm mọi người.
Nếu như sớm nói cho mọi người biết, thì đã không có nhiều ong bướm đến vây quanh, khiến cho mọi việc phiền phức như thế."
Mặt người hắn tối sầm lại.
Khóe miệng Mặc Liên Ngọc giật giật, công chúa điện hạ thật sự không quan tâm đến tiểu tiết à nha, so sánh mình giống như ong bướm.
"Không phải, không phải." Hạ Thanh Uyển nhanh chóng giải thích, mặt nàng đỏ bừng lên vì xấu hổ: "Ta và huynh ấy..
vẫn chưa phải là quan hệ đó."
"Ồ?" Thượng Quan Ngữ Tích nhướng mày.
Vẫn chưa phải, sớm muộn thì cũng phải thôi, có gì khác biệt?
Thượng Quan Ngữ Tích không biết mình đang mong đợi điều gì, vừa rồi khi nàng đi tới, nàng luôn cảm thấy bản thân sắp nhịn không được muốn xông lên cùng người nữ nhân này đánh nhau, nhưng cuối cùng lại phát hiện bản thân vẫn không làm được, nàng không muốn trước mặt hắn vứt bỏ đi sự kiêu ngạo cuối cùng.
Nàng càng không muốn khiến hắn ghét bản thân mình.
Hạ Thanh Uyển cúi đầu, lúng túng giải thích: "Huynh ấy không có thích ta, ta không phải ý trung nhân của huynh ấy."
Đúng lúc này giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: "Thanh Uyển, đi thôi."
"Ừm."
Thượng Quan Ngữ Tích nhìn hai người bọn họ rời đi, nhớ tới lời của nàng ta vừa rồi có nói, nàng ta nói rằng hắn không thích nàng ta, mà hắn cũng không có phủ nhận, vậy có phải bản thân nàng đã hiểu lầm mối quan hệ của họ rồi hay không?
Nàng nhìn theo bóng lưng đang dần xa của hắn, không khỏi nói: "Hạ Hậu Viễn, đến câu chào hỏi với ta, ngài cũng không muốn nói sao?"
Bóng dáng cao gầy đang quay lưng về phía nàng của hắn, trông lạnh lùng xa lạ: "Công chúa, thuộc hạ đã biết lỗi."
"..."
Đúng là tên khốn mà.
Một mặt nói là bản thân đã biết lỗi, nhưng mặt khác lại đi cùng nữ nhân khác, thật là một tên khốn.
Mặc Liên Ngọc xoa cằm, nhìn nàng dậm chân, như cười như không: "Công chúa điện hạ, ta thấy cái tên Hạ Hầu Viên này hoàn toàn không thèm để ý đến chiêu khích tướng này của nàng, người ta tình chàng ý thiếp, nàng còn muốn chen vào gây rối sao?"
Nàng liếc hắn một cái: "Cút đi!"
"Ồ, vậy thuộc hạ cũng cáo lui đây."
"..."
Đều là tên khốn mà.
* * *
Hạ Thanh Uyển đi theo hắn, lúc đầu hắn đi với tốc độ bình thường, nhưng sau đó lại đi càng lúc càng nhanh, khiến nàng không thể theo kịp.
Hạ Thanh Uyển cau mày nói: "Viễn ca ca, huynh sao thế?" Nàng cắn nhẹ môi, "Là vì công chúa sao?"
Ban đầu nàng ta không biết người đó là công chúa điện hạ, nếu như biết, thì nàng ta sẽ không nói những lời nói đó, cũng sẽ không biện giải.
Bởi vì nàng ta biết công chúa thích hắn, nàng ta thà để cho công chúa hiểu lầm, cũng không muốn để cho công chúa có bất cứ hy vọng gì đối với hắn.
Hắn liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ta đưa muội về."
Hạ Thanh Uyển cắn chặt môi: "Huynh chỉ mới ra ngoài với muội chưa được bao lâu, sao lại muốn về sớm như thế?"
Kỳ thực hắn rất ít khi đi tìm nàng, nàng cũng biết trên người hắn trách nhiệm nặng nề, cho nên cũng ít khi làm phiền hắn, nhưng hôm nay hắn chủ động phái người đến tìm nàng, nàng thật sự cảm thấy rất vui mừng, nhưng lại không ngờ chỉ có thể đi được vài vòng cùng hắn.
Trên đường đi hắn không nói bất cứ lời nào, nàng thậm chí còn không biết hắn tìm nàng có việc gì.
"Ngày khác chúng ta lại đi dạo." Hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Ta còn có việc, muội quay về nghỉ ngơi đi."
Lúc này, Hạ Thanh Uyển chỉ có thể gật đầu.
Sau khi đi với hắn về tới phủ, trước lúc bước vào cửa, nàng bèn không nhịn được mà hỏi: "Huynh có phải cố ý đứng ở đó chờ công chúa không?"
Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, thờ ơ liếc nhìn nàng.
"Xem ra, ta không nên dẫn muội ra ngoài, để muội phải suy nghĩ lung tung rồi."
* * *
Thượng Quan Ngữ Tích đã hai ngày rồi không thấy Hạ Hầu Viễn đâu, hắn dường như rất bận, trong cung cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngày hôm sau Mặc Liên Ngọc hẹn nàng bên ngoài hoàng cung, nhưng khi đến đó thì hắn lại có việc đột xuất cần phải rời đi, khiến nàng vô cùng tức giận xém chút nữa đoạn tuyệt với hắn.
Nhưng mà nàng cũng đâu còn cách nào khác, chỉ có thể một mình dạo quanh đường phố, ăn uống no say chuẩn bị hồi cung.
Nhưng lúc nàng đi ngang qua con hẻm nhỏ, một cơn đau bất ngờ ập đến sau gáy! Sau đó nàng liền ngất đi.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng rộng rãi và sang trọng, nàng cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước khi nàng bị hôn mê, phát hiện bản thân mình là do bị đánh ngất, sắc mặt liền thay đổi.
Nàng muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện bản thân đang bị trói, căn bản động đậy không được.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, tên nam nhân đó đi ngược lại so với chiều ánh sáng, khiến nàng nheo mắt nhìn, đợi đến khi hắn đóng cửa lại, trên môi nở nụ cười dâm đãng về phía nàng, lúc này nàng mới nhận ra khuôn mặt hắn ta quá đỗi quen thuộc.
Là Trịnh Sở.
Thượng Quan Ngữ Tích vô cùng kinh ngạc: "Trịnh Sở, ngươi thật to gan, dám trói bổn công chúa? Ngươi có phải cảm thấy hoàng huynh trừng phạt ngươi vẫn chưa đủ nặng?"
Hắn cười lạnh một tiếng: "Thượng Quan Ngữ Tích, lần này trời cũng không cứu được nàng đâu, lão tử chính là không tin, đợi khi lão tử chiếm được nàng rồi, thì hoàng huynh của nàng còn có thể làm gì được ta.
Đợi đến khi đó, nàng đã là nữ nhân của ta, ta muốn như thế nào còn không được sao."
"Cho dù ta có chết, cũng sẽ không cho ngươi được toại nguyện."
"Hahaha."
Hắn xoa xoa tay, nheo mắt nhìn nàng, vẻ mặt dâm đãng bước tới: "Ai kêu nàng hãm hại ta, gài bẫy ta với tiểu thiếp của hộ bộ thượng thư, hại ta mất hết cả danh tiếng, không thể ngẩng đầu lên được, Thượng Quan Ngữ Tích, nàng phải trả giá, hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi."
"Không, không phải ta."
Tôi và định ghép tôi với vợ lẽ của Hubu Shangshu đó, khiến danh tiếng của tôi ở bên ngoài bị hủy hoại và tôi sẽ Không thể ngẩng đầu lên được! Thượng Quan Ngọc Hi, ngươi sẽ phải trả giá, hôm nay chỉ là bắt đầu thôi! "
Nàng liều mạng tránh né, nhưng tay chân đều đã bị trói lại, hoàn toàn không thể động đậy.
Nước mắt nàng chợt trào ra:" Chuyện đó không phải do ta làm! "
Hắn cười lớn:" Nàng cho rằng ta sẽ tin nàng sao? Cho dù không phải nàng đi nữa, lão tử cũng sẽ khiến nàng ngoan ngoãn nghe theo lời ta.
"
Xoẹt.
Hắn trực tiếp xé nát y phục trên người nàng.
Trong khoảng khắc đó, thân thể nàng lộ ra bên ngoài, cảm giác lành lạnh bao trùm lên nàng, khiến cho đồng tử nàng co lại.
" Trịnh Sở.
"Nàng lớn tiếng thét lên tên của hắn.
Khuôn mặt xấu xí của hắn tiến lại gần nàng, muốn hôn nàng:" Đừng sợ, công chúa của ta, ta sẽ làm cho nàng thật thoải mái..
"
" Đừng mà..
xin đừng..
Hạ Hầu Viễn cứu ta! "Nàng theo bản năng gọi tên của hắn ra, Trịnh Sở cau mày với vẻ mặt chán ghét, bèn tát nàng một cái:" Tiểu tiện nhân, ai cho phép nàng gọi tên hắn ta."
Nhưng giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra!.