Thượng Quan Ngữ Tích để cho Tô Hoa đi tìm những hộ vệ khác đến đây, nhưng mà thủ pháp điểm huyệt của tên Hạ Hầu Viễn này không biết đã học từ ai, nàng đã tìm hết tất cả những cao thủ trong cung cũng không ai giải được, Thượng Quan Ngữ Tích chỉ có thể nóng lòng chờ đợi nửa canh giờ sau.
Khó khăn lắm huyệt đạo mới được giải, nàng liền nhanh chóng chạy đến ngự thư phòng.
Sau khi đến nơi thì nàng mới biết Hạ Hầu Viễn đã bị nhốt vào đại lao.
Nàng không màng đến những tiểu thái giám đang canh giữ bên ngoài, một mạch chạy vào trong ngự thư phòng, Thượng Quan Tĩnh Lan cũng đang ở bên trong, hai người nam nhân cùng lúc nhìn về phía nàng, Thượng Quan Tĩnh Lan nhếch môi nhìn nàng: "Bổn vương còn tưởng rằng con không đến chứ, động tác sao mà chậm thế?"
Thượng Quan Ngữ Tích không còn tâm trạng để mà đùa giỡn với hắn: "Hoàng thúc!" Nàng hướng về người nam nhân trước mặt: "Người giúp con nói với hoàng huynh, việc này Hạ Hầu Viễn không có tội, đều là do cái tên Trịnh Sở kia, hắn ta đáng chết, nếu như không phải Hạ Hầu Viễn, thì con hiện tại e rằng..
đã thất thân rồi."
Thượng Quan Tĩnh Lan nheo mắt lại nhìn nàng: "Ừm, bổn vương biết."
Thần sắc nàng có chút kinh ngạc: "Hoàng thúc cũng biết ngài ấy không có sai, đúng không?"
"Không, bổn vương biết rõ nếu như hắn không đến kịp lúc thì con sớm đã bị người ta hãm hại." Hắn đổi chủ đề: "Nhưng mà..
Thượng Quan Ngữ Tích, Sở quận vương chỉ là một tên tay yếu chân mềm, không biết võ công, cho dù Hạ Hầu Viễn có đánh hắn ta một trận đi nữa, hoàng huynh của con cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho hắn, đương nhiên cũng sẽ trách phạt Trịnh Sở, nhưng mà hiện tại hắn lại trực tiếp giết người, con cảm thấy sự việc sẽ dễ dàng mà bỏ qua như vậy ư?"
Đây là giết người, chứ không phải chỉ đơn giản là đánh người, hơn nữa là thị vệ giết quận vương của đương triều, làm sao mà dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Mắt nàng chợt đỏ hoe: "Vậy thì phải làm sao?"
"Xử tử." Hắn thản nhiên nói: "Ngày mai hành quyết."
"Không." Nàng lắc đầu: "Con không muốn ngài ấy chết, nếu như ngài ấy chết thì con cũng sẽ không sống nữa."
Thượng Quan Kỳ Hàn thần sắc lạnh lùng: "Hoàng thất nuôi nấng muội trưởng thành đến tuổi này rồi, muội lại vì một tên nam nhân mà đòi sống đòi chết, còn ra thể thống gì nữa."
"Hoàng huynh, muội là đang nói thật."
"Thượng Quan Ngữ Tích!" Thượng Quan Kỳ Hàn quát lớn một tiếng, Thượng Quan Tĩnh Lan ngắt lời hắn: "Bây giờ đừng vội nói những lời này, Ngữ Tích, Hạ Hầu Viễn hiện tại đang ở trong đại lao, con có thể đi gặp mặt hắn lần cuối.
Nếu không, e rằng đến lần cuối cùng con cũng không thể gặp mặt được hắn."
Thượng Quan Ngữ Tích vốn dĩ muốn nói thêm điều gì đó, nhưng sau khi nghe xong lời của hoàng thúc, liền một mạch chạy thẳng về phía đại lao.
Nàng sợ rằng thái hậu sẽ lạm dụng tư hình.
Vẻ mặt Thượng Quan Tĩnh Lan có chút âm trầm, Hạ Hầu Viễn không phải là một tên ngốc, tại sao hắn lại giết người?
* * *
Khi nàng đến nơi nhìn thấy y phục trên người của hắn đều bị rách nát, dáng người mảnh khảnh tuấn tú kia bị trói vào cột bằng dây xích sắt, còn có một thị vệ đang dùng vùi sắt nóng trực tiếp đè trên người của hắn.
Không có một tiếng hét nào, ngay cả vào lúc này, cho dù trên người chi chít đầy vết thương, hắn cũng vẫn phong độ tuấn tú.
Nàng hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Khi nàng đến gần, mới nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹt của từ cổ họng của hắn, trái tim nàng lập tức co giật dữ dội.
"Dừng tay." Nàng phẫn nộ nhìn: "Cút ra ngoài hết cho ta, thả người ra."
"Công chúa." Tên thị vệ đó có vẻ kinh hãi: "Sao người lại đến đây?"
Ở đây ai mà không biết công chúa thích Hạ Hầu Viễn, lần này đến đây là muốn gây náo loạn sao?
Thượng Quan Ngữ Tích cũng không thèm để ý đến bọn họ, trực tiếp chạy nhanh đến trước mặt hắn: "Hạ Hầu Viễn." Giọng nói của nàng có chút run rẩy: "Ngài sao rồi?"
Giọng nói nàng còn run rẩy hơn lúc nàng xém bị tên Trịnh Sở làm nhục.
Hắn đang cụp mắt xuống, dùng sức dựa vào cột gỗ phía sau, nghe vậy, chậm rãi ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đỏ bừng còn đang cố gắng kìm nước mắt của nàng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Không sao."
Trên người hắn có một lớp da mỏng đang bị phồng lên do bị bỏng, thậm chí còn có mùi khét thoang thoảng do thịt bị đốt nóng.
Nàng thậm chí không dám nhìn kỹ vết thương của hắn, nếu như nhìn chúng thì tim nàng sẽ đau nhói lên như bị gai đâm vào.
"Ngài gạt người, bị thương như thế này rồi ngài còn nói không sao?"
Hạ Hậu Viễn thanh âm trầm thấp khàn khàn, ngay cả lúc này mở miệng nói cũng cảm thấy vô cùng khó khăn: "Đại lao là nơi bẩn thiểu, không thích hợp với người, ra ngoài đi."
"Ta không đi."
Nàng nắm chặt tay áo của hắn, như thể đang dìu hắn, tuyệt đối không buông tay.
"Thượng Quan Ngữ Tích, người không phải là thích ta sao, bây giờ ta đem mạng này cho người, người còn không hài lòng?"
"..."
Nước mắt nàng rơi xuống, rơi ngay trên mu bàn tay của nàng.
Hạ Hậu Viễn ánh mắt tối tăm âm trầm, khẽ liếc nhìn vào mu bàn tay nàng nhưng rồi nhanh chóng dời đi.
Nàng thích hắn, nhưng nàng không muốn chỉ chiếm được thân xác hắn, nàng thà bản thân mình ban đầu không nên thích hắn, thậm chí chưa từng gặp hắn, nàng bây giờ chỉ muốn hắn sống tốt.
"Đưa cho ta."
"Công chúa." Tên thị vệ nhìn thấy ánh mắt nàng đang để ý đến vùi sắt nóng trên tay của mình, bèn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thứ này rất nguy hiểm, sợ sẽ làm tổn thương công chúa, công chúa vẫn nên đừng chạm vào thì tốt hơn."
"Ta bảo ngươi đưa cho ta, ngươi điếc à?" Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của nàng làm cho hắn ta phải kinh sợ.
Mọi người đều chưa từng thấy nàng như thế này, tuy rằng nàng công chúa này rất có lúc kiêu ngạo, tính tình đôi khi không tốt, nhưng nàng hầu như rất dễ nói chuyện, chỉ cần không đụng đến giới hạn của nàng, thì nàng sẽ không gây phiền phức cho bản thân.
Tên thị vệ đó lắc đầu liên tục: "Tiểu nhân không dám, nếu như làm công chúa bị thương, tiểu nhân gánh không nổi."
Nàng cười lạnh nói: "Bổn công chúa cũng không phải đồ ngốc, cầm thứ này cũng có thể làm bản thân mình bị thương, ngươi cho rằng ta là ngươi sao?"
"..."
Tên thị vệ lúc này cũng quên rằng bản thân đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hạ Hầu Viễn, nhưng hắn cũng không phải muốn nói giúp cho tên thị vệ kia, mà hắn chỉ nhàn nhạt nói với nàng: "Công chúa, đại lao không phải là nơi người có thể tùy tiện làm loạn, nếu như hoàng thượng biết được, người cũng sẽ không tránh khỏi tội."
Nàng đang đứng quay lưng lại với hắn: "Nếu như ngài đã không nghe lời ta, vậy thì đừng quan tâm đến việc ta đang làm gì."
Thượng Quan Ngữ Tích trực tiếp đưa tay giật lấy vùi sắt nóng trong tay tên thị vệ kia, hắn ta chỉ biết lẳng lặng đứng nhìn không dám giật lại, nhưng giây tiếp theo, vùi sắt nóng đó trực tiếp rơi lên trên người hắn.
"A.."
Tiếng hét của hắn ta làm cho tất cả thị vệ và cai ngục đang canh giữ trong đại lao phải giật mình.
Bao gồm Hạ Hầu Viễn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Không ai nghĩ rằng nàng sẽ hành động như thế.
Nàng thường ngày còn không dám giết một côn trùng, vậy mà có thể ra tay như thế.
Giọng nói lạnh lùng của nàng chậm rãi vang lên: "Dám động tới nam nhân của bổn công chúa, ngươi chán sống rồi sao? Ta mặc kệ ngươi theo mệnh lệnh của ai, bắt đầu từ bây giờ ngươi dám đụng tới ngài ấy cho dù chỉ là một sợi tóc, ta nhất định sẽ giết chết các ngươi."
Nếu không dọa giết bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không để tâm đến lời nàng nói.
Thật là cho rằng nàng cái gì cũng không dám làm sao?
Nàng nhìn chằm chằm vào tên cai ngục có vẻ mặt rụt rè nhất, lạnh lùng nói: "Thả ngài ấy xuống, chăm sóc ngài ấy cho thật tốt."
"Vâng, vâng vâng."
Hạ Hầu Viễn vẻ mặt phức tạp nhìn nàng rời đi, nàng lại muốn làm gì?
* * *
Nàng quay trở về là để lấy thuốc, hơn nữa, nàng cũng đã nghĩ được biện pháp cứu lấy Hạ Hầu Viễn.
Truyện Đoản Văn
Đừng nói là giết một tên quận vương, cho dù hắn có phản quốc, nàng cũng cứu hắn.
Sau khi nàng đem thuốc đến đại lao, Hạ Hầu Viễn đã được chăm sóc tốt hơn, nàng vội vàng chạy đến sau đó ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
"Ngài bị thương ở đâu? Nói cho ta biết có được không?" Còn chưa kịp chờ hắn mở miệng nàng lại nói: "Không được nói là không cần ta, ngài là vì ta nên mới bị như thế, vì vậy, tuyệt đối không được từ chối ta."
"Phía trước, phía sau."
"..
Hả?" Nàng hình như có chút nghe không hiểu.
Hắn nhìn nàng "Không phải là đang hỏi ta bị thương ở đâu sao? Là ở phía trước và phía sau."
"..."
Thật là một câu trả lời đặc biệt, trả lời như không trả lời..