Buổi tiệc đêm hôm ấy có thêm một màn góp vui từ người con gái đếntừ Đại Việt… Khác hẳn với Hải San, đó là một bông hoa tôn quý và xinh đẹp. Nànglà An Tư công chúa… Tiếng đàn hát, khúc nhạc réo rắt theo gió lọt vào lều củaHải San. Nàng khẽ trở mình, ánh mắt mông lung. Bên cạnh, Thượng Nguyên A KhắcNhĩ ôm nhẹ lấy vóc dáng mảnh khảnh, khép mắt. Nàng chồm dậy… Nước mắt vô thứcrơi trên má…
- Nhớ nhà à?
Hải San không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về hướng đó. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩcũng ngồi dậy, kéo nàng vào trong lòng mình:
- Khoác áo vào… Ta mang nàng ra đó xem…
Tiếng hát lại réo rắt động lòng người. Thêm âm điệu du dương như ru hồnngười vào trong mộng. Tiếng nguyệt cầm, hay nhưng xa lạ. Nó không phải đến từnhững âm điệu quê hương. Hải San nhớ da diết. Vùng ký ức mơ hồ, những đêmtrăng, chiếc vỏ ốc trên tay, nàng và các cô gái làng chài thổi lên khúc ca vùngbiển rộng. Mộc mạc nhưng thấm vào máu của nàng rồi.
- Hoàng tử!
Tiếng vỗ tay từ đằng xa… Người con gái đang được Thoát Hoan ôm ấp tronglòng thi lễ, sau đó rời khỏi bàn chủ tiệc. Một chiếc đàn đã được mang đến.Những ngón tay lướt trên phím. Bình sa lạc nhạn thoắt lại đổi qua khúc Song phihồ điệp… Âm nhạc nói lên lòng người… Rồi tiếng đàn bỗng thoáng trầm xuống,giọng hát người con gái vút cao:
“Ai xuôi vạn lý ngàn đình
Thương cho biển nhuộm máu hồng tịch dương…”
Nàng hát bằng giọng Quảng… Bình thường Hải San vốn không nghe rõ được giọngnói của người vùng ấy, nhưng hôm nay, tiếng hát, âm thanh lại vang lên, rõ ràngđến lạ lùng. Máu hồng tịch dương… Biển quê hương đã từng nhuộm hồng bởi máu.Làng chài bị phá tan hoang… Lửa nổi lên, khắp nơi la liệt xác người…
Ký ức… Hải San khóc tức tưởi… Nàng nhớ lại giờ phút bên đồi cát, người đànông này đã chà đạp mình. Cát vàng phủ lên tấm thân trần trụi, những giọt lạchồng trinh nguyên rơi trên cát. Nước mắt không thể rơi, bây giờ bỗng chốc tuôntrào. Hắn mang đến bi kịch cho nàng, nhưng nàng lại không thể một đao đâm chếthắn.
- Đừng khóc nữa… – Hắn đau lòng khi nàng khổ sở… Càng đau hơn khi nàng khócvùi, đôi tay bé nhỏ cứ muốn xô hắn ra, tránh khỏi người mình – Đừng khóc nữa…
Hắn đưa tay huýt sáo. Một con hắc mã chạy đến. Ôm lấy nàng, hắn phóng lênlưng ngựa…
-Ta sẽ đưa nàng đi đến một nơi… Đừng khóc nữa…
Ngựa phóng điên cuồng. Ngàn cây cỏ lướt qua. Hải San lọt thỏm trong vòngtay mạnh mẽ của hắn. Xiêm y reo phần phật trong gió, mái tóc xõa tung, phả vàomặt hắn mùi hương nhẹ nhàng. Mấy tháng trước, khi hắn đoạt lấy nàng, tấm thânnày không mảnh mai như thế. Nàng không đẹp đài các. Nhưng khỏe mạnh, căng trànsức sống… Tuy chưa bao giờ nàng cười rạng rỡ nhưng hắn tin chắc nàng cười rấtđẹp. Đôi mắt trong veo. Bây giờ, nàng gầy yếu vô lực… Đôi mắt buồn long lanhnước… Thẫn thờ tựa vào trong một góc phòng. Chim trong lồng tiếng hát sẽ khôngcòn hay nữa… Hay bởi vì con chim không muốn hót, không muốn kẻ cầm tù được nhìnthấy dáng vẻ tuyệt đẹp của mình trong thiên nhiên hoang dã tự do?
Ngựa dừng lại trên một triền đồi… Trời đã bắt đầu sáng… Chân trời có nhữngánh đỏ… Mặt trăng cũng đang lặn dần xuống phía xa. Mặt trời đang lên, đẹp lắm!Chân trời dần đổi sắc… Đỏ rực một ánh màu… Bình minh đang lên… Hắn từng muốnthả con chim xanh về với nơi thuộc về nó. Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt ửnghồng của nàng, ánh mắt mênh mông dõi về đằng phía chân trời. Tóc xõa tung bay,tựa như một tiên tử… Hắn cay đắng nhận ra, mình đã quá say đắm, đã không thểbuông con chim về bầu trời cao thẳm. Dù chỉ nghe được những âm thanh đau khổ,hắn cũng không muốn nhận về tiếng hát mê hồn, nhưng người hát lại xa rời khỏivòng tay hắn, mãi mãi cuộc đời không thể gặp nhau.
- Hải San!
Dưới ánh bình minh nhuộm hồng mọi vật, dưới thảm cỏ ướt sương đêm, hắn hônnàng một cách say mê và êm dịu. Trầm luân không chỉ là một khắc… Cả đời này vốnđã không thể buông tay!