Kết thúc 1: ( Do có 2 tác giả nên có hai kếtthúc nhưng cũng bàn bạc rồi. Đây là kết thúc chính thức của truyện này.
Và 5 năm sau… (Truyện hoàn)
5 năm sau…
Đại Việt nhỏ bé trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó đã trải qua 2 cuộc chiến.Máu đổ biết bao nhiêu trên mảnh đất này… Chúng ta cũng đã dốc sức chiến đấu… Dùđã thua, nhưng cũng không thẹn là đoàn quân của thảo nguyên kiêu dũng. Bây giờquay lại đây trong tư thế một kẻ từng bại trận muốn thăm lại nơi mình chinhchiến, âu cũng là chuyện bình thường.
Thoát Hoan lặng đi trước màu trời đang chuyển sang đỏ quạch. Không gian nhưrộng hơn trong cái màu hoàng hôn rực lửa đó. Xung quanh không có kỳ hoa dịthảo, chỉ có đám lau sậy rì rào tấu nhạc, tạo nên một khung cảnh làng quê thậtêm đềm.
-Mẹ ơi!
Một giọng nói ngây thơ vang lên trong không gian tĩnh mịch. Thoát Hoan quaylại. Đằng xa có một đứa bé đang nắm tay mẹ. Trên những ngón tay nhỏ xíu là mộtbó cỏ lau. Đôi mắt ngây thơ trong veo nhìn không chớp về phía trước. Thấyngười, cậu nhóc reo lên:
- Có người… có người… mẹ ơi!
Cô gái đến gần. Vóc dáng đó… thật là quen… Thoát Hoan kéo cao cổ chiếc áochoàng dài che mặt. Nhưng hành động đó dường như là vô ích. Cô gái chỉ chào hắntheo lễ phép thông thường.
- Trời đẹp quá, đúng không?
Nàng ngơ ngẩn trong cảnh hoàng hôn đang xuống. Câu hỏi của Thoát Hoan nhưđánh thức nàng khỏi cơn mơ:
- Rất đẹp!
- Cô đang chờ ai sao?
Một thoáng im lặng… Rồi cô gái mỉm cười:
- Không ạ… Chẳng qua là cảnh hoàng hôn đẹp quá, tôi muốn nhìn thêm chút nữathôi!
Nàng chống tay lên một ụ đất cao, mắt không rời khỏi cảnh hoàng hôn đangdần buông xuống. Màu đỏ sậm của mặt trời chiều hắt lên gương mặt thanh tú, tạocho nàng một vẻ đẹp thuần khiết đến nao lòng. Nàng đã đến… Và nhìn nàng bâygiờ, ta tin chắc, không phải lần đầu tiên nàng đến đây. Cũng không phải lần đầunàng chống tay lên ụ đất cao này.
A Khắc Nhĩ à! Nàng không quên đệ. Đứa trẻ kia dù ánh mắt trong veo như mẹnhưng cũng chan chứa tia nhìn cương nghị của cha… Cái miệng đó là của đệ. Nụcười này, ta vốn gặp trên gương mặt đệ hơn hai mươi năm trước trong lần đầutiên đệ bắn hạ chim điêu giữa thảo nguyên. Nó chắc chắn là contrai của đệ. Giọt máu lưu lại nơi mảnh đất này của một Thượng Nguyên A Khắc Nhĩoai hùng mà Thượng Đế đã bày ột số phận đầy cay nghiệt. Vĩnh viễn nàngcũng sẽ không biết, đệ đã nằm xuống cũng chính nơi này. Đệ đã ngủ….Trong mộtgiấc ngủ bình yên mà khóe môi vẫn còn héo hắt nụ cười. Ta cảm nhận có lẽ đệ đãngỡ đám lau sậy trong bàn tay chai sần nắm chặt của mình là bó hoa hạnh phúc màđệ muốn cho nàng trong mộng ước bình yên.
Ta để đệ lại nơi này. Cuộc sống Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ dành trọn cho bổnphận và trách nhiệm thì khi ngã xuống, cũng nên cho đệ chút an ổn cuối cùng.Linh hồn quanh quẩn đâu đây có lẽ sẽ mỉm cười khi mỗi năm hai người thân yêunhất đều đến đây thăm đệ. Đệ được ngắm họ, cùng họ tận hưởng màu hoàng hônnhuộm đỏ chân trời.
- Về thôi con… Ông ngoại đang chờ chúng ta ở nhà đó.
- Dạ…
Đứa trẻ quay sang Thoát Hoan lễ phép:
- Thưa ông… con về…
Hải San mỉm cười dịu dàng chào người đàn ông ấy. Làng chài bé nhỏ với ngườicha già và những con người hiền hậu luôn giang rộng vòng tay đón mẹ con nàng.Kể cả khi Hải San mang đứa con của kẻ thù địch trong lòng, gương mặt họ, ánhmắt họ vẫn sáng trong một niềm yêu thương tràn ngập:
- Con của ai cũng được. Nó là người của làng ta…
Hải San không biết hiện giờ A Khắc Nhĩ đang làm gì, ở đâu? Con người củatrận mạc ấy có khi nào nhớ đến nàng, có biết hai người đang có một giọt máu kếttinh tồn tại? Chiến tranh đã mang họ đến gần nhau và hòa bình đã chia cách họ.Người Đại Việt, người Mông Cổ, có thể sẽ không bao giờ gặp lại và cũng khôngmong ngày gặp lại. Hải San chỉ biết, trong con tim nhỏ bé của mình, hình ảnhngười trai Mông Nguyên oai phong lẫm liệt đứng trên đồi nhìn theo dáng mìnhkhuất dần sau dãy núi vẫn còn tồn tại mãi. Vậy là đủ lắm rồi!
Đủ lắm rồi!
Hạnh phúc?
Chỉ thế thôi!
Lời tác giả: Đây là phần kết VTMK viết.Sau khi bàn bạc, hai tác giả quyết định chọn đây là kết chính thức cho truyện.Đời không có vẹn toàn vẹn mỹ, cuộc sống là thế, có tương hợp thì sẽ có ly tan.Tuy có buồn song tôi nghĩ đây là một kết thúc hợp lý ọi chuyện. Kết thúccủa “muadongxaxam” sẽ được chỉnh sửa thành một phiên ngoại của truyện.
Ngoại truyện (Kết thúc 2 của muadongxaxam)
5 năm sau…
- Mẹ ơi! Con bắt được rất nhiều vỏ sò nè… Mẹ ơi!
Đứa bé vừa chạy vừa gọi mẹ. Gương mặt nó sáng bừng trong nắng. Trên tay làmớ vỏ ốc to đẹp. Trẻ con làng chài có nhiều thú vui. Cả cuộc đời sống quanhbiển, biển vừa là nguồn sống, vừa là nơi thay cha mẹ bày ra cho con trẻ nhữngtrò chơi.
- Mẹ… mẹ ơi… Ui da…
Đứa bé đã vấp ngã ngay trước cửa nhà. Con nít thì sợ đau. Nó òa khóc tứctưởi. Mấy cái vỏ ốc tung tóe khắp nơi. Một thiếu phụ vội chạy ra:
- Vọng An… Sao vậy con? Con…
Một đôi tay chắc khỏe thình lình nhấc đứa trẻ lên. Rồi giọng nói trầm ấmvừa dỗ dành, vừa nghiêm khắc:
- Con trai không nên khóc nhè.
Hải San cười thật tươi khi Vọng An trong tay người đàn ông đã nín khóc. Nụcười lại rạng rỡ trên gương mặt nó. Trên đôi vai đen sạm mà chắc khỏe, tiếngcười thơ ngây trong trẻo hòa cùng giọng cười trầm thấp tạo nên một âm thanhthật hạnh phúc, thật viên mãn…
Phía ngoài, vị tướng trong y phục dân thường – Thoát Hoan cũng mỉm cười. AKhắc Nhĩ cuối cùng cũng đã có nơi bình yên thuộc về đệ ấy.
5 năm trước… Theo dấu máu và sự dẫn đường của con hắc mã trung thành, ThoátHoan đã tìm thấy A Khắc Nhĩ bên đồng cỏ. Máu ướt đẫm chiến bào, gương mặt nhợtnhạt. Vết thương không nặng nhưng nó không hề có ý thức cầu sinh. Thoát Hoanlại thở dài. Vị tiểu đệ đó… năm nay 27 tuổi, nhưng có bao giờ được sống choriêng mình, trọn vẹn là mình? Máu tanh nhuộm đỏ nhung y. Ngựa rong ruổi mệtnhoài chiến trận. Cần lắm một chỗ nghỉ ngơi trong thanh bình và lặng lẽ.
Cái ngày hôm đó, ngày A Khắc Nhĩ thả Hải San đi, Thoát Hoan đã cho ngườiđuổi theo nàng. Vai trò của người con gái ấy đâu đã hết. Người muốn mang nànglàm một món quà tặng cho tiểu đệ sau khi cuộc chiến kết thúc. Cuộc đời này dàilắm nhưng chân tình thì có thể chỉ gặp được một lần. Giây phút A Khắc Nhĩ cònmơ màng trong cơn mơ, một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt lên trán hắn. Nước mắt nhỏxuống, mặn chát bờ môi:
- A Khắc Nhĩ…
- Hải San!
- A Khắc Nhĩ hiện tại xem như đã chết. – Thoát Hoan trao cho hắn tay nải,giọng nhẹ nhàng – Đệ đi đi! Đừng bận tâm tới trách nhiệm nữa. Hãy sống vì mình…Cả đời người chỉ có một lần thôi.
Mất đi một vị tướng tài, quân Nguyên sẽ chịu nhiều tổn thất. Nhưng cái màThoát Hoan có lại, chính là một người em. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ đã trả xongtất cả nợ nần với Nguyên quốc. Bây giờ là lúc phải sống ột nửa còn lạitrong mình. Đệ sẽ hạnh phúc khi trên vai không còn trách nhiệm. Hôm nay – tấtcả đều đã rạch ròi.
5 năm sau… Quay lại nơi này trong tư cách của một sứ giả, Thoát Hoan cảmthấy lòng nhẹ nhàng hơn trước. Còn nhớ lần nằm trong ống đồng dạo nọ, nhìn binhsĩ la liệt ngã xuống, tay vẫn nắm chặt lấy những sợi dây, không cho chiếc ốngđồng nặng nề rơi xuống nước, càng thâm thía hơn vai trò của bản thân mình:
- Ngài là điện hạ… Ngài còn phải làm nhiều việc. Ngài còn trách nhiệm.Chúng tôi… một lần chết… coi như là đã tròn hết nợ. Đủ rồi…
Người chết chưa chắc là chấm dứt. Người sống sót sau cuộc chiến cũng chưahẳn là may mắn. Chẳng qua là còn nợ, còn phải trả thêm đối với cuộc đời này.
Làng chài buổi chiều mặt trời đang từ từ xuống biển. Nước được nhuộm mộtmàu ráng đỏ, đâu đây tiếng dân chài đang hát lên một khúc ca của biển. Ngày maithuyền đầy cá, cuộc sống luôn sống trong cảnh an vui. Chiến tranh đã lùi xa nhưchưa bao giờ tồn tại. Vị hoàng tử Nguyên triều cũng lặng lẽ lui bước. Dưới chânlà một đứa bé đang ôm chân ngài nũng nịu. Bồng nó trên đôi tay chai sạn vì sónggió, Thoát Hoan sảng khoái nở nụ cười:
- Soát Khoát Nhi hãy nhìn cho kỹ. Đây là quê của mẹ con…
– END –