Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ trở về doanh trại, lòng nặng như đeo chì. Cuộc chiến này muốn thắng, nhất định phải đập đầu rắn, nhưng con rắn Đại Việt này dai hơn hắn tưởng:
- Vương gia đã về…
Hải San cùng những nàng hầu đang may áo lông cừu. Đây là công việc bình thường của phụ nữ nhà Nguyên khi quân đội đang ra trận.
- Lui ra hết cho ta…
Chỉ tay vào nàng, hắn gằn giọng:
- Nàng ở lại…
Đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng Hải San:
- Hôm nay đã nhớ thêm được gì chưa?
Đầu óc mờ mịt, càng cố càng trống rỗng, Hải San lắc đầu. Hắn không nói thêm gì nữa. Vốn định về trại sẽ đùa bỡn nàng, hành hạ nàng cho vơi đi cơn bực dọc. Nhưng ngẫm lại, đường đường là một kẻ oai nghiêm lẫm liệt trên chiến trường, không giết được chủ tướng của người ta, lại lôi người khác ra chịu trận sự bực tức của mình, thật là vô lý.
- Ta mệt rồi… Hầu hạ ta nghỉ ngơi!
Hải San cứng ngắc người, nhưng thân phận “tiểu thiếp” nàng không thể từ chối. Nàng cởi giày cho hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn giúp hắn thoát áo ngoài. Một vết thương vẫn còn đang rỉ máu:
- Vương gia…
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ nhìn theo ánh mắt nàng. Thờ ơ:
- Thương thế nhỏ thôi mà… Ta cũng không để ý là nó bị lúc nào.
Nàng không nói, chỉ lẳng lặng lấy đồ dùng săn sóc vết thương. Cử chỉ nhẹ nhàng, khuôn mặt chăm chú. Mấy tháng nay Hải San không ra ngoài. Da nàng trắng hẳn ra, khiến gương mặt càng thêm xinh đẹp. Nét quyến rũ của thảo dã, A Khắc Nhĩ cũng biết, khi đã ngắm nhìn, sẽ gây ấn tượng rất sâu. Nàng từng ngồi trên ngựa của hắn, kinh hoàng nhìn nhà cửa cháy rụi, thậm chí còn đấm vào ngực hắn, giãy giụa muốn thoát khỏi khi nhìn những đồng bào của nàng la liệt ngã dưới gót giày. Hắn tặng nàng vàng lụa, nàng không cười, chỉ xin hắn đừng giết, đừng chém thêm những người vô tội nữa. Nước mắt nàng đầm đìa… Hắn không mềm lòng… Nhưng không cảm thấy khoái trá như từng nghĩ trước đây. Hắn vốn định cho nàng không còn lối ra, thậm chí biến nàng thành một phi tử khát máu của hắn, yêu thích việc chém giết, nhìn từng người một ngã xuống dưới chân mình. Nàng có thể là mất trí nhớ, nhưng con người nàng vẫn vậy. Nàng xin hắn một ngụm nước, ột gã sắp chết trên chiến trường. Hắn lạnh lùng nói không, nàng quỳ xuống ôm chân hắn, đôi mắt đẹp cầu xin. Vô thức, hắn trao nó cho nàng. Hắn không nỡ nhìn nàng khóc nữa.
- Chết tiệt!
Hắn ôm lấy nàng, mạnh mẽ làm cái việc đàn ông nên làm. Nàng dưới thân hắn, xuôi tay chịu đựng, đôi mắt ráo hoảnh… Không hưởng ứng, cũng không phản đối. Thật khó chịu:
- Nhìn thẳng vào ta… Nếu không ta sẽ móc mắt nàng.
- Vương gia…
Nàng nhìn hắn. Đôi mắt sáng không né tránh. Đôi tay hắn lướt trên những đường nét thanh tú:
- Hận ta sao?
Nàng không trả lời, lại im lặng. Hắn bật cười… tiếp tục công việc của con mãnh thú, giày vò nàng trong đêm. Thân xác được thỏa mãn nhu cầu mới có thể ngủ ngon. Trong thinh không, chỉ vang lên tiếng gầm gừ trầm đục của hắn. Đôi môi nhợt nhạt của nàng không hé nửa lời, để mặc cho hắn tìm kiếm trên thân thể mình. Bỗng dưng, hắn dừng lại, nhẹ nhàng hơn… Một giọt nước vô thức lăn trên má Hải San, vị mặn của nó làm hắn như khựng lại. Thương tiếc… Lần đầu tiên hắn hôn môi nàng… Những ngón tay lần dò sau lưng, vuốt những sợi tóc mây mềm mại. Hắn mệt rồi… Muốn ngủ… Ôm người con gái này vào lòng và ngủ… Ngày mai lại tiếp tục lên đường… Máu lại đổ, và đầu lại rơi. Nhưng… Hắn sẽ không mang nàng theo nữa.