Chân Trời Mới-cuộc Sống Mới Trong Thế Giới Tưởng Tượng

Tuy tác đã nói rằng cần thời gian để soạn lại cốt truyện, nhưng vì 1 lí do nào đó mà chap này ra lò luôn :>

Như cũ, lỗi chính tả nhớ báo. Vô truyện.

****************
Không biết có phải do tôi bị biến thành con gái hay không mà cảm thấy ánh mắt của ổng trông "đê tiện" quá.

- Tôi làm cô sợ à? [Ethan]

Không đâu, nếu ông nhìn 1 cô gái với vẻ mặt đó tôi đảm bảo với ông luôn là không vô đồn thì hơi phí.

- Ngài nên thu cái vẻ mặt đó lại đi. [Chloe]

Trông ông khác éo gì mấy thằng main trong những bộ hentai của thằng Hiro không cơ chứ?!

- À uhm, tôi xin lỗi. Chỉ là tôi vừa tìm ra được một hướng giải quyết thôi. [Ethan]

Giải quyết ai? Tôi à??

- Vui lòng dùng lời nói chứ đừng dùng ánh mắt. Vậy Ngài nói đi, Ngài vừa nảy ra sáng kiến gì? [Chloe]

Tôi đã bình thường trở lại và giờ đang đứng khoanh tay trò chuyện với ổng. Nãy giờ tôi đùa thôi chứ đánh giá ban đầu của tôi về ông ấy là 1 người đàn ông chính chực, ngay thẳng. Hệt như cha tôi vậy.

Với cả ông ấy cũng có con cái rồi nên không có lí do gì để giở trò đồi bại với tôi đâu. Nhất là người ngay thẳng như thế.

- Tôi nói liền đây. Nhưng trước tiên 2 ta cần ngồi vào bàn đã. [Ethan]

Cuối cùng cũng chịu cho tôi ngồi xuống. Mà ông ấy cũng đi ra bàn tiếp khách luôn.

2 người ngồi đối diện nhau.

- Chắc chắn rằng cô đã biết Sara hiện đang gặp nguy hiểm đúng không? [Ethan]

Tôi nhận ra rằng ông này rất hay hỏi những câu đã rõ câu trả lời. Tuy biết đó chỉ là câu hỏi xác nhận thôi nhưng cứ cách 2 3 câu lại hỏi 1 câu như vậy cũng khá phiền. Tốn thời gian nữa.

- Tôi biết. [Chloe]

- Tốt. Và tôi đang định thuê cận vệ riêng cho nó đây. [Ethan]

Ông Nam tước này là một người thông minh sáng suốt mà, chưa gì đã nghĩ ra giải pháp rồi.

- Tuyệt, vậy ông tính thuê ai? [Chloe]

- Đoán xem. [Ethan]

Già rồi mà còn thích chơi cái trò này nữa!

- Hmph~ [Chloe]

Ứng cử viên thì có nhiều lắm. Có thể là người trong đội hộ tống như ông chỉ huy Gideon hay là thuê người ngoài.

- Gideon đúng không? [Chloe]

- Chúc mừng, cô đã đoán sai. [Ethan]

Đáng ăn mừng lắm à?

Thôi, bỏ qua đi. Ông kia không phải thì chỉ có thể là người ngoài thôi.

- Chiêu mộ người ngoài? [Chloe]

- Chính xác! [Ethan]

Úi giời! Dăm ba mấy câu đố dành cho trẻ lên 3.

- Vậy người đó là ai? [Chloe]

Tôi đoán đấy sẽ là một người cao — to — đen — h... à bỏ cái cuối đi.

Nói chung đó sẽ là một người đủ mạnh để cân cùng lúc vài kẻ địch.

- Không phải quá rõ rồi ư? [Ethan]

Hả?

- Thế gian rộng lớn, tôi biết chọn ai bây giờ? [Chloe]

Ở đây chỉ mình ông biết chứ sao tôi biết?!

- Đấy! [Ethan]

Ông ấy hất cằm lên.

Cơ mà... đấy là đâu?

- Trời đất, ông làm ơn nói thẳng ra dùm luôn đi. [Chloe]

Tôi bóp sống mũi chịu thua trước sự cù nhây của ông Nam tước này. Giờ tôi với ổng trò chuyện chẳng khác gì 2 người là bạn cả.

- Thì là người đang ngồi trước mặt tôi đấy! Sao cô chậm tiêu vậy?! [Ethan]

Người đang ngồi trước mặt? Ở đây chỉ có ông với tôi thì lấy đâu ra người thứ 3??

Từ đã...

- Ý Ngài là tôi hả? [Chloe]

Ổng không nói gì cả mà chỉ ngật đầu mỉm cười thôi.

- Nghiêm túc đi, cái này liên quan đến sự an nguy của con gái Ngài đấy. [Chloe]

Cảm thấy tốn thời gian với ông này quá.

- Tôi nói thật mà, nhìn mặt tôi có giống như đang nói đùa không? [Ethan]

Để xem mặt ổng nào...

...

Sặc mùi xạo chó luôn.

- Có, chỗ nào cũng giống. [Chloe]

Chắc do ban nãy nhìn mặt nghiêm nghị và pha chút thù địch quen rồi nên giờ ngoại trừ bộ mặt ban nãy ra thì tất cả vẻ mặt khác nhìn như đang tấu hài vậy.

- Haiz~ những gì tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật. Tôi đã nói là sẽ thuê cô thì dĩ nhiên sẽ có tiền thưởng hậu hĩnh. [Ethan]

Trông ông ấy có vẻ như đang nói thật đấy. Nhưng tôi thì có chỗ nào "lực điền" đâu? Nếu lúc đánh nhau không có mấy người kia thu hút sự chú ý thì tôi đã bị mấy con sói đó đè xuống vặn cổ rồi.

- Rồi rồi, vậy Ngài nói tôi nghe xem liệu tôi có bao nhiêu thứ phù hợp với vị trí cận vệ của tiểu thư Sara. [Chloe]

Nếu ổng chọn tôi thì ắt có nguyên do. Thôi thì ngồi đây nghe ông ấy nói ra xem dù gì cũng đâu mất gì khác ngoài thời gian đâu.

- Thứ nhất vì cô là con gái, đồng thời cũng thân với con gái tôi. [Ethan]

Đây cũng là 1 trong những lí do à? Mà kệ đi, đợi nghe tiếp xem sao.

- Thứ 2, không phải cô kể rằng bản thân đã tự xử lý toàn bộ kẻ địch ư? [Ethan]

Ặc! Cái miệng hại cái thân rồi.

- Thật ra cũng không hẳn đâu, nhờ có mọi người thu hút sự chú ý của kẻ địch nên tôi mới xử gọn được đấy. Chứ nếu để 1 mình tôi bay vào hỗn chiến thì đảm bảo không bị ăn hành thì cũng là ăn cả rổ hành. [Chloe]

Tuy nghe hơi xấu hổ tí nhưng đó là sự thật 100%.

- Nhưng tôi có nghe người lính kia kể rằng cô đã dùng một loại vũ khí nào đó khi sử dụng thì phát ra tiếng rất to và rồi kẻ địch tự động ngã xuống. Cho tôi xem thứ vũ khí đó được không? [Ethan]

Cho tôi xin info "người lính" kia cái! Kể gì kể lắm!!

Về cái vũ khí mà ổng nói kia chắc chắn là khẩu súng lục M1911 rồi. Cho ổng mượn tí cũng không sao. Tất nhiên là có tháo băng đạn ra.

- Đây. [Chloe]

Tôi lấy khẩu M1911 ra từ kho đồ.

- Oh!! Cô có kĩ năng có thể tích trữ vật phẩm bằng ma thuật à?! [Ethan]

Trông ông ấy có vẻ bất ngờ.

- Cũng tựa vậy. Nhưng có vấn đề gì ư? [Chloe]

- Có đấy, tuy tôi không ham hố gì cái kĩ năng đó, nhưng những người khác thì không phải ai cũng như tôi đâu. Vì thế tôi khuyên cô đừng nên sử dụng nó trước mặt người khác. [Ethan]

Tôi sơ suất quá rồi. Cái kĩ năng tiện lợi như vậy thì tất nhiên ai cũng thèm muốn cả. Và trên hết nó tồn tại ở dạng Gift nên có thể "đổi chủ" được

- Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. [Chloe]

- Uhm, vậy giờ cho tôi mượn cái vũ khí đó đi! [Ethan]

Lớn già đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy.

- Nè, hãy cẩn thận khi cầm nó, lớ ngớ là ngày này năm sau là ngày giỗ của Ngài luôn đấy. [Chloe]

Tuy tháo băng đạn ra rồi nhưng vẫn nên cảnh cáo ông ấy một chút.

- Đừng lo, ta chỉ cầm xem thôi. [Ethan]

Hi vọng ổng lọt tai những lời tôi vừa nói, vài chữ thôi cũng được.

- Thứ này gây sát thương như thế nào khi nó không có lưỡi? [Ethan]
(tác: lưỡi ở đây như kiểu lưỡi gươm ý.)

- Ông cứ coi nó như một loại vũ khí tầm xa đi. [Chloe]

Nói vậy là được rồi, nói "súng" ổng không hiểu đâu.

- Cái này là? [Ethan]

Ông ấy chỉ tay vào bộ phận cò súng.

- Đó là cò, khi ông bóp nó thì sẽ có một vật thể bay ra. [Chloe]

Giải thích đơn giản vậy thôi là được rồi.

- Ý cô là nó giống như nỏ đúng không? [Ethan]

- Đúng vậy, khi bóp cò thì thứ bay ra cũng như mũi tên bắn ra từ nỏ vậy. [Chloe]

Nguyên lý hoạt động bộ phận cò của 2 loại đó gần giống nhau.

- Nhưng sao nó cứng nhắc vậy? Không bóp được. [Ethan]

Tôi có bật cả khoá an toàn mà.

- Do có khoá an toàn nên Ngài không thể bóp nó được đâu. [Chloe]

- Vậy cái khoá ấy nằm ở đâu? Và làm sao để mở nó? [Ethan]

Nhìn ông ấy hệt như mấy người lần đầu thấy súng ở kiếp trước của tôi vậy. À thì đúng là lần đầu ổng thấy súng nên có thể thông cảm được.

- Ngài thấy 1 cái cần phía trên không? [Chloe]

- Nó đây đúng không? [Ethan]

- Đúng vậy, gạt nó xuống. [Chloe]

Tháo băng đạn ra rồi nên chả còn gì nguy hiểm nữa đâu nên tôi mới chỉ tận tình như thế.

- Gạt cái này xuống xong thì giờ bóp cái cò kia là sẽ có vật bay ra từ cái ống này đúng không? [Ethan]

Ông ấy hướng súng về phía bản thân rồi nhìn vào họng súng.
(tác: việc này rất nguy hiểm kể cả khi đó là súng đồ chơi. Nghiêm cấm làm hành động giống vậy!)

- Thôi được rồi, đến lúc Ngài trả tôi rồi đấy. Với cả đừng bao giờ hướng cái "lỗ" đó về phía bản thân. [Chloe]

Tôi ướn người về phía trước để vươn tay lấy lại khẩu súng.

- Từ đã, tôi chưa coi xong mà! [Ethan]

- Coi thế đủ rồi! [Chloe]

Tôi đã cầm được khẩu súng từ tay ông ấy, đang lấy về thì ngón tay của ổng chưa gỡ khỏi cò súng.

Và rồi...

*Pằng*...

1 tiếng súng vang lên.

Cả 2 giật mình nhả tay ra khỏi khẩu súng làm nó rơi xuống bàn.

*Tiếng đồ vật rớt xuống bàn gỗ*...

Ban nãy trong quá trình lấy lại khẩu súng, rõ ràng họng súng có hướng về phía tôi.

Tôi từ từ xoay đầu lại đằng sau thì thấy ngay trên bức tường có 1 chấm đen. Đó chắc chắn là vết đạn vì có khói bụi bay ra.

Tóc tôi cũng rơi xuống vài cọng. Chứng tỏ viên đạn bay sượt qua chỉ cách má tôi vài mm thôi.

Đ̶Ị̶T̶ ̶M̶Ẹ̶ ̶M̶A̶Y̶ ̶V̶Ã̶I̶ ̶L̶Ồ̶N̶!̶

Tôi đã phạm phải 1 lỗi sai nghiêm trọng đó là dù cho đã tháo băng đạn ra rồi, nhưng trong họng súng vẫn còn 1 viên đã lên nòng sẵn.

- Tôi nghĩ hôm hay coi thế đủ rồi. Mai cũng không coi nữa đâu. [Ethan]

- Ừ... [Chloe]

Tôi cầm khẩu súng lên rồi cất nó vào kho đồ. Súng tôi sẽ giữ nó ở trạng thái "hết đạn" luôn, không lắp băng đạn vào nữa. Khi nào cấp thiết lắm mới lấy ra sử dụng, còn không thì cứ dùng dao thôi.

- Đây là lần đầu tiên tôi thấy 1 khẩu súng đấy. [Ethan]

Huh? Thế giới này cũng có súng à?

- Cơ mà nó chỉ dành cho các quý tộc cấp cao với quân đội thôi. Kẻ có tước vị thấp như tôi thì làm sao có quyền được sờ vào mấy thứ đó. [Ethan]

Lại ngồi đây than khổ rồi!

- Nhưng cô cũng có súng, chẳng lẽ cô là quý tộc cấp cao của 1 đất nước nào đó? [Ethan]

Ông có thấy quý tộc nào phải loay hoay đi tìm chỗ ngủ chưa?

- Không, tôi chỉ là 1 thường dân thôi. Về lí do tại sao tôi có khẩu súng ấy thì tốt hơn hết Ngài đừng hỏi vì đó là bí mật của tôi. [Chloe]

Ổng có hỏi tôi cũng không trả lời đâu.

- Tôi hiểu rồi. [Ethan]

Hiểu thì tốt.

...

Và rồi 2 người ngồi nhìn nhau.

- Ờ... chúng ta quay lại vấn đề chính chứ? [Ethan]

- Tất nhiên rồi... mời Ngài nói tiếp. [Chloe]

Cả 2 vẫn chưa hết sang chấn sau pha vừa rồi. Lần này tôi được tổ tiên phù hộ nên mới không "chuyển sinh" lần 2. Nhưng lần sau thì chưa chắc đâu.

Cơ mà tốt nhất là đừng nên có lần sau nữa.

- Nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ? [Ethan]

- Ngài đã nói xong lí do thứ 2 cho câu hỏi "tại sao lại thuê tôi" rồi. [Chloe]

Rõ ràng chưa ai bị "bay mất não" nhưng cả 2 bây giờ cứ như 2 thằng động kinh vậy.

- À ờ... vậy chúng ta tiếp tục thôi. [Ethan]

Ổn không vậy?

- Vậy lí do thứ 3 là gì? [Chloe]

Để tôi hỏi luôn chứ vì ổng cứ như vừa từ trên trời rớt xuống vậy.

- Lí do là gì thì tôi tạm quên mất rồi, chừng nào nhớ tôi nói cho. [Ethan]

Thua...

- Vậy tóm lại là Ngài dự định sẽ thuê tôi làm cận vệ cho Sara đúng không? [Chloe]

Kết thúc nhanh dùm cái, mệt mỏi lắm rồi. Cả về tinh thần lẫn thể xác.

- Đúng vậy, liệu cô có đồng ý không? Giá cả chúng ta sẽ bàn bạc sau khi cô đồng ý. Nhiệm vụ của cô cũng chỉ là đi theo nó khi rời khỏi nhà thôi. [Ethan]

Nghe có vẻ như là việc nhẹ lương cao đó.

Nhưng mà...

- Tôi cảm thấy mình không đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này đâu. [Chloe]

Kĩ năng tác chiến tuy tôi có nhưng chả bằng ai cả. Trình độ nếu đem so với 1 viên cảnh sát bình thường chắc cũng bằng 1 góc của những người đó thôi chứ chưa nói đến lực lượng đặc nhiệm.

- Nhưng cô có vũ khí uy lực đến vậy mà? [Ethan]

- Không có vũ khí nào là hoàn hảo cả, cũng như cung hay nỏ, khi không có thứ "bắn đi" thì nó cũng chỉ là 1 khối sắt vô dụng thôi. [Chloe]

Hết đạn thì có mà ăn nồn.

- Chưa kể, nãy Ngài cũng biết rồi đấy, tiếng động nó phát ra rất to vì thế không thể sử dụng ở nơi đông người được để tránh gây hỗn loạn. [Chloe]

Thứ thuộc về mình nhưng chỉ để ngắm chứ không thể làm gì khác, thử hỏi có sót không.

- Tôi hiểu rồi. [Ethan]

Thật may vì ông ấy hiểu cho hoàn cảnh của tôi.

- Nhưng tôi vẫn muốn cô đảm nhiệm công việc này! [Ethan]

Muốn tăng huyết áp với ông này luôn!

- Tôi đã bảo— [Chloe]

- Tôi biết, nhưng đừng lo, tôi vẫn sẽ cử thêm binh lính đi cùng 2 người. Nếu có biến, cô chỉ việc dẫn Sara chạy ra khỏi đó thật nhanh thôi, những người lính đó sẽ câu giờ cho 2 người bỏ chạy. [Ethan]

Xem ra dù có muốn từ chối cũng khó rồi đây.

- Đi mà, tôi chỉ có thể gửi gắm con gái cho cô thôi. [Ethan]

Làm sao ông có thể gửi con gái cho 1 người lạ hoắt ngay từ lần gặp đầu tiên vậy?

Với cả sao ổng nói như thể sắp gả con gái mình đi thế?

- Tôi... [Chloe]

Tôi nhìn lên ông Nam tước kia thì thấy ổng đang đưa đôi mắt cún con ra cầu xin tôi. Ông lai gấu hay lai chó vậy?

- Thôi được rồi! Tôi làm là được chứ gì? Tuy không đảm bảo an toàn cho con gái ông 100% nhưng tôi sẽ cố làm hết sức mình. [Chloe]

Coi như ra tay giúp đỡ người khác đi. Với cả tôi vẫn cần nơi để ở mà, có thể xem như tôi đang làm công để có chỗ ở đi.

- Tôi biết là cô sẽ đồng ý mà! Chúng ta bàn về vấn đề giá tiền thuê thôi. [Ethan]

Tôi có cảm giác như mình vừa bị lừa.

- Trước hết là phải đảm bảo chỗ ở và bữa ăn. Còn tiền công thì Ngài tùy ý xem xét, tôi tin Ngài sẽ đưa ra một cái giá công bằng cho tôi thôi. [Chloe]

Cái tôi quan tâm bây giờ là chỗ ở chứ không phải tiền bạc. Ưu tiên việc nào khẩn cấp làm trước.

- Về chỗ ở và bữa ăn thì chắc chắn rồi. Nhưng còn tiền công, cô làm vậy ổn chứ? [Ethan]

Điểm cộng cho sự sòng phẳng.

- Không sao cả, như tôi đã nói hồi nãy, Ngài sẽ không làm tôi thất vọng đâu đúng không? [Chloe]

- Nếu cô đã nói vậy thì tôi không thể để cô cảm thấy thất vọng được rồi. [Ethan]

Hai chúng tôi mỉm cười với nhau.

- Vậy thì... hợp tác vui vẻ. [Ethan]

Ông ấy chìa tay ra.

- Uhm, hợp tác vui vẻ. [Chloe]

Tôi cũng đưa tay ra bắt tay, minh chứng cho việc hợp tác song phương.

Vậy là hết phải bận tâm về cái ăn với chỗ ở rồi.

****************
2k8 chữ.

Tác viết xong chap này sau khi up chap 7, trong cùng ngày luôn. Nhưng sẽ để mai up.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui