Để thông báo cái đã rồi vào truyện sau. Từ chap này, khi có bất kì thuật ngữ chuyên môn hay từ viết tắt, tác sẽ giải thích nó sau khi hết chap.
Ok, giờ vô truyện thôi. Như cũ, lỗi chính tả nhớ báo.
À, chỗ nào ko hợp lý báo luôn :>
****************
Sau cái bắt tay chốt deal xong. Ông ấy nói:
- Vì sắp tới cô sẽ sống ở đây 1 khoảng thời gian thế nên hãy để tôi cử người dẫn cô đi tham quan 1 vòng ngôi nhà này. [Ethan]
Vậy tốt quá. Nơi này rất rộng, để tôi tự đi khám phá một mình có khi lạc luôn cũng nên.
- Nhờ ông dẫn cô ấy đi tham quan từng khu vực trong dinh thự. [Ethan]
Câu nói ấy hướng ra phía cửa chính. Có người nào đứng ngoài đó nãy giờ à? Không biết luôn ý.
- Dạ rõ. [Andrew]
Thì ra là ông quản gia. Không biết ban nãy ổng có nghe thấy tiếng súng không.
- Ông ấy sẽ dẫn cô đi tham quan. Nào, đứng dậy rồi ra ngoài đi. [Ethan]
Đây là cách "tiễn khách" của ông đấy à?!
- Vậy còn Ngài? [Chloe]
Tôi đứng dậy rồi, nhưng trước khi bước ra ngoài thì hỏi ổng 1 câu tạo thiện cảm đã. Dù sao cũng sống trong nhà người ta, nhiều lúc bị chủ nhà ghét cũng khổ lắm.
Thà làm thân thêm 1 người còn hơn việc có thêm 1 người không ưa mình.
- Haiz~ nhà bao việc. [Ethan]
Vậy đây chính là cái "tham việc" mà Sara kể đây ư?
Ông nên dành thời gian cho con gái mình chứ không nên vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn kia đâu.
Nhưng thôi, việc nhà người khác thì mình không nên quản nhiều. Có thể là bởi 1 nguyên do nào đó mà ổng mới thế thôi.
Có lẽ tôi sẽ trò chuyện với Sara để xem liệu em ấy có cảm thấy ổn với việc đó không. Nếu không, tôi sẽ đi thảo luận vấn đề này với Nam tước.
- Vậy tôi không phiền Ngài nữa. Làm việc vui vẻ. [Chloe]
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
- Rồi, đi lẹ đi. [Ethan]
Có cần phải đuổi tôi như đuổi tà vậy không?
*Tiếng đóng cửa*...
Mệt mỏi.
Cuối cùng cũng được ra khỏi căn phòng đó.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy giờ đang là chiều rồi. Coi bộ tôi với ổng trò chuyện cũng lâu phết.
- Bây giờ chúng ta đi chứ? [Andrew]
Ồ! Tí thì quên mất nhân vật này.
- Mời ông dẫn đường, hãy đi tham quan toàn bộ dinh thự này trước khi bữa ăn tối đến. [Chloe]
- Mời đi theo tôi. [Andrew]
Và rồi tôi bám theo sau lưng ông ấy hành tẩu giang hồ khắp cái dinh thự này.
— Tầng 3 —
Trước tiên chúng tôi mò lên tầng 3. Nhà này chỉ có 3 tầng thôi, nhưng nhìn bên ngoài như có 4 tầng vậy.
(tác: tầng 1 hay còn đc gọi là trệt.)
Nhờ mỗi tầng cách nhau khá cao nên việc đi bộ lên cũng khá mệt đấy, nhất là khi tôi đã mệt sẵn rồi.
Nhưng có 1 vấn đề lớn hơn đó là tuy nhà không nhiều tầng, cơ mà đường đi nó dài vãi đạn!
Mò từ tầng 1 tức là phòng làm việc của Nam tước lên đến tầng 3 mà tôi "sức cùng lực kiệt" luôn rồi.
- Đây là phòng của tiểu thư Sara. [Andrew]
Chúng tôi dừng chân trước 1 cánh cửa.
Thật ra không cần ông ấy giới thiệu thì tôi cũng biết đây là phòng Sara rồi.
Thứ nhất là vì trước đó ông ấy đã nói rằng phòng của Sara ở ngay phía trên tôi. Và trong quá trình di chuyển tôi cũng đo khoảng cách từ cầu thang thì thấy cũng bằng với quãng đường đến phòng tôi.
Thứ 2 là vì ngay trên cửa có treo cái bảng tên kìa. Mắt ai sáng thì sẽ thấy liền thôi.
*Tiếng gõ cửa*...
- Cháu đã dậy chưa? [Andrew]
Ông ấy gõ nhẹ lên cánh cửa rồi gọi người bên trong.
...
Một sự im lặng bao trùm lên không gian.
- Xem ra Sara của chúng ta chưa dậy rồi, lát nữa ta sẽ quay về gọi sau. Giờ chúng ta đi tiếp thôi. [Andrew]
- Uhm, đi thôi. [Chloe]
Định gặp em ấy 1 lát rồi đi tham quan tiếp, nhưng nếu em ấy đang ngủ thì thôi vậy.
2 chúng tôi quay người rời đi.
*RẦM RẦM RẦM*...
Úi mẹ ơi!! Tiếng chân con gì vậy?!!
Khoan từ! Nó phát ra từ phòng Sara.
*Tiếng mở cửa cực mạnh*!
- Em dậy rồi! [Sara]
Cánh cửa này chỉ cho phép từ ngoài đẩy vào trong thôi. Nhưng nhờ em ấy mà cánh cửa ấy có thêm chức năng đẩy từ trong ra ngoài được luôn.
Đúng là gấu có khác.
Khoẻ vl.
- Cháu bình tĩnh đi nào, từ từ hít thở đều. [Andrew]
Ông quản gia đi lại gần xoa nhẹ lên lưng em ấy. Vì ẻm đang thở trối chết kia kìa.
- Cháu bảo ông đừng lo mà, cháu không yếu vậy đâu. [Sara]
Thật, nhìn cái cánh cửa bị thế kia thì làm gì có ai nghĩ rằng em ấy yếu đâu.
- À đúng rồi! Sao chị không qua gặp em sớm hơn? [Sara]
Vì "chị" vừa bị cha em hành lên bờ xuống ruộng đây.
(tác: giữ cái đầu trong sáng mà đọc :> )
- Chị vừa mới xong việc với cha em đấy. [Chloe]
Vừa bị bom nổ chết xong, mà giờ lại bị 2 cha con nhà này quay như chong chóng tiếp.
- Thế ạ? Vậy bây giờ chị vô đây chơi với em luôn đi. [Sara]
Tôi sắp thành người trông trẻ tới nơi rồi. Haiz... vì chỗ ăn chỗ ngủ mà cực vậy đấy, giờ mới thấy cha mẹ mình làm việc cực khổ thế nào.
- Để tối đi cháu à, bây giờ ông đang dẫn chị ấy đi tham quan dinh thự rồi. [Andrew]
- Tham quan có thể để sau được mà? [Sara]
Coi em ấy đang tủi thân kìa. How cute...
- Nghe lời ông ấy đi, tối chị sẽ chơi với em. Với cả sắp tới chị sẽ ở bên em khá lâu đấy. [Chloe]
Tôi chưa tính nói việc mình sẽ làm cận vệ cho em ấy ngay lúc này đâu, để Nam tước tự nói cho em ấy.
- Thật không...? [Sara]
- Thật mà. [Chloe]
Làm ơn đừng đưa đôi mắt cún con như cha em ra, nó làm con tim tôi thổn thức đấy.
- Hứa nhé? [Sara]
- Hứa. [Chloe]
Làm ơn đừng hỏi nữa cô nương.
Em ấy từ từ khép cánh cửa lại.
- Chắc chắn không? [Sara]
Hết muốn trả lời luôn.
- Em mà hỏi nữa thì đừng hỏi sao chị từ mặt em. [Chloe]
Thấy người ta hiền là cứ lấn tới hà!
- Dạ em hiểu rồi. [Sara]
Em ấy đóng cửa lại hoàn toàn. Coi như xong việc rồi đấy.
Mới ngày đầu qua thế giới này mà toàn gặp chuyện gì đâu không!
Biết thế lúc đó kêu thằng Hiro xuống cầm dùm mấy quả bom, còn tôi chạy đi. Có khi nó bị nổ chết rồi qua thế giới này nó còn cảm ơn tôi nữa ấy chứ!
- Nhìn 2 người trò chuyện vui như vậy làm ông già đây cũng thấy vui theo. [Andrew]
Hỏi thật...
Ông nhìn ra chỗ nào "vui" hay vậy?
- Vậy giờ chúng ta đi tiếp được chưa? [Chloe]
Tôi nói với tông giọng tràn đầy sự mệt mỏi. Tự dưng giờ nhớ cái giường quá.
- Được chứ, theo ta nào. [Andrew]
Rồi ông ấy dẫn tôi đến thư viện.
- Đây là thư viện. [Andrew]
Ừ, tôi biết. [Chloe]
- Đây là nơi chứa rất nhiều loại sách khác nhau. [Andrew]
Không phải chứa bí mật về vũ khí hủy diệt à?
- Nếu cháu muốn sử dụng căn phòng này thì cần có sự cho phép của ngài Nam tước. [Andrew]
Giờ mới nói được 1 câu gì đó hữu ích. Cảm ơn nhiều.
- Ở tầng này còn có phòng của ngài Nam tước nữa, nhưng ta nghĩ không cần thiết phải qua đó xem đâu. [Andrew]
Giả sử như nếu có thì ông tính cho tôi tham quan phòng ông Nam tước đó để làm gì vậy?
(tác: làm "ấm" giường :> )
- Tầng này hết rồi, chúng ta xuống tầng 2 thôi. [Andrew]
Ông ấy dẫn tôi xuống tầng 2.
— Ở tầng 2 —
- Phòng của cháu thì cháu biết rồi, vì thế ta sẽ giới thiệu những căn phòng khác. [Andrew]
Tuy nhà rộng nên có khá là nhiều phòng, nhưng nhiều trong số chúng là phòng dành cho khách như phòng của tôi vậy.
Kết cấu giống nhau nên không cần phải xem qua.
- Đây là phòng dành cho người làm. [Andrew]
Trước mặt tôi là 1 căn phòng khá rộng và có rất nhiều giường. Đây như kiểu chỗ ở tập thể vậy.
- Có phân phòng nam nữ đàng hoàng hết cả. Đây là phòng dành cho nữ, còn của nam thì đi tiếp thêm 1 đoạn nữa là tới. [Andrew]
Xem ra ông Nam tước này rất quan tâm đến người của mình ấy chứ! Nếu cho mỗi người hầu 1 phòng, dù là phòng nhỏ cũng được thì sẽ tốt hơn vì làm như vậy mọi người sẽ có không gian riêng tư.
Nhưng nếu xét về số lượng người làm việc trong dinh thự này thì việc sắp xếp phòng ở tập thể cũng không có gì lạ.
- Tầng này cũng hết cái để xem rồi, chúng ta xuống tầng trệt thôi. [Andrew]
Ủa? Vậy là hết rồi đấy hả?
Nhanh vậy?!
— Tại tầng trệt —
- Đây là nhà vệ sinh, đi sâu thêm 1 tí thì sẽ là nhà tắm. [Andrew]
Trước mắt tôi đây là 1 nhà vệ sinh mang phong cách rất chi là "hiện đại", cứ như đây là tiêu chuẩn nhà vệ sinh của thế kỷ 21 vậy.
Có cả bồn cầu luôn đó nhé! Cạnh nó còn có vòi nữa, may mà có vòi chứ không là tôi sẽ liên tưởng đến cái cảnh lúc mình "đi" xong thì sẽ 1 cây gậy có miếng vải bọc phía trên. Lau bằng cái đó...
Thôi, đây không phải là một vấn đề hay ho gì để đem ra bàn luận đâu. Nói thế đủ rồi.
Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài của dinh thự mà đánh nhà vệ sinh của nó được.
2 chúng tôi đi sâu hơn tí vào bên trong nhà vệ sinh, đằng trước tôi có 1 cánh cửa đôi, tôi đoán đó là hướng dẫn ra nhà tắm theo lời ông quản gia nói.
*Tiếng mở cửa*...
Đúng là quý tộc có khác...
Cái nhà tắm nhìn éo khác gì hồ bơi.
Có cả nước nóng và lạnh luôn.
Hình như tôi đánh giá sai về thời kì của thế giới này rồi.
- Chúng ta đi tiếp thôi. [Andrew]
Lần này ông ấy dẫn tôi đến phòng ở của đội kị sĩ. Cũng chả có gì đặc biệt vì nó giống hệt như phòng ngủ của người hầu, ngoại trừ nó to hơn đôi chút thôi.
Skip.
— Phòng bếp —
*Tiếng nấu ăn*...
Những đầu bếp ở đây đang tất bật chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối. Họ chuyên tâm làm việc đến nỗi không nhận ra vừa có 2 người bước vô luôn.
- Xem ra họ đều bận cả rồi, thôi thì cháu cứ thử đi 1 vòng xem họ làm việc đi. [Andrew]
Đúng lúc, tôi cũng đang muốn biết họ tính làm gì cho bữa tối đây.
Tôi đi đến gần 1 người đầu bếp đang nấu ăn.
- Có phiền không khi tôi hỏi về món ăn tối nay của gia đình Nam tước? [Chloe]
Tuy người đó tập trung nấu ăn, nhưng vẫn quay sang trả lời tôi.
- Về tối nay thì chúng ta— [???]
Ông ấy ngưng lại nhìn tôi. Rồi lại nhìn sang phía ông quản gia như để tìm câu trả lời.
- Cô ấy là khách quý của Ngài Nam tước đấy. [Andrew]
Người đầu bếp kia hơi bất ngờ khi nghe thấy điều đó.
- À... xin lỗi Ngài! Tôi thất lễ rồi. [???]
Ông ấy dừng việc nấu ăn lại rồi quay cả người sang cúi đầu xin lỗi tôi.
- Không, tôi không trách ông. Tôi chỉ muốn biết về món ăn của tối nay thôi. [Chloe]
Tôi luống cuống xua tay.
- À vâng, chúng tôi đang nấu các món cho tối nay bao gồm thịt Orc áp chảo, thịt Orc trộn trái cây và thịt Orc hầm với nước cốt trái cây. [???]
Oh! Cái tên có vẻ khơi dậy sự thèm ăn đấy.
Nhưng sao nghe quen vậy nhỉ?
- Ông có thể bỏ thêm tí rau vào món ăn được không? [Chloe]
Thịt Orc là thịt gì thì tôi không biết, chỉ biết là nó khá ngon thôi. Nhưng ngon đến mấy ăn nhiều cũng ngán.
Và sau bữa trưa thì tôi ngán đến tận cổ rồi.
- Khó cho tôi quá. Ngài Nam tước có quy định rằng không được bỏ bất kì loại rau nào vào đồ ăn vì Ngài ấy không thích chúng. [???]
Giờ thì tôi biết nguồn cơn từ đâu ra rồi đấy!
- Nếu Ngài có yêu cầu gì thì tôi sẽ làm riêng cho Ngài. [???]
Tuy tôi ngán ăn thịt Orc lắm rồi, nhưng giờ kêu họ lấy thịt khác và làm món khác thì tốn thời gian và công sức của mấy người này quá.
- À thôi, không cần đâu. Nếu được thì chỉ cần cho thêm 1 ít rau vào suất của tôi thôi, và tôi cũng không ăn nhiều đâu nên làm phần tôi ít thôi. [Chloe]
Cố nhai nốt bữa nay vậy. Từ ngày mai đích thân tôi sẽ xuống bếp.
Đừng nghĩ tôi không biết nấu ăn! Ở nhà nếu ba tôi quá mệt hoặc bận thì tôi sẽ là người phụ trách nấu ăn đấy.
Còn mẹ tôi á?
Đừng để bà ấy lại gần bếp là được. Mất công lại làm phiền mấy anh cứu hoả.
- Tôi hiểu rồi. Ngài còn điều gì thắc mắc nữa không? [???]
Điều gì à...
- Nơi để nguyên liệu ở đâu vậy? Tôi muốn tự đi xem chúng. [Chloe]
Tôi cần xem trước nguyên liệu để lên ý tưởng cho món ăn ngày mai.
- Chúng ở đằng kia, bên trong những cái thùng ấy. [???]
Nhìn theo hướng chỉ tay của ông ấy thì tôi thấy có vài ba thùng gỗ lớn để trong góc.
- Tôi biết rồi, cảm ơn ông. [Chloe]
- Không có gì, vinh hạnh của tôi. [???]
Nói xong, người đầu bếp kia quay về công việc của mình, còn tôi thì đi đến chỗ để mấy cái thùng gỗ đựng nguyên liệu.
*Tiếng mở nắp thùng*...
Khá nhiều nguyên liệu ở đây. Từ rau củ quả cho đến thịt thà các thứ, hầu như mọi thứ đều ở đây hết ngoại trừ thịt cá.
Tôi cũng khá bất ngờ khi ngoại hình của vài loại nguyên liệu giống với ở kiếp trước. Như này thì tôi khỏi phải lo việc mình không biết cách sơ chế chúng.
Để tôi lấy ví dụ nhé. Thông tin vừa được truyền vào đầu tôi xong:
[Cà chua]
• Tình trạng: đã chín
• Hàm lượng dinh dưỡng: Trung bình, có nhiều chất tốt cho da
• Hàm lượng nước: Cao
• Miêu tả: cái tên nói lên thương hiệu.
Và...
[Bắp cải]
• Tình trạng: đủ để thu hoạch
• Hàm lượng dinh dưỡng: trung bình
• Hàm lượng nước: thấp
• Miêu tả: đừng nói với tôi là cô không biết loại rau này.
Đó là 2 ví dụ tiêu biểu cho sự trùng hợp giữa 2 thế giới.
Nhưng cách nó nói mất nết quá!
Cơ mà bọn họ để thực phẩm sống chung với rau củ quả là không được rồi.
Với cả đây cũng chỉ là cái thùng gỗ bình thường thôi, không cách nhiệt, nhiệt độ phòng bếp cộng thêm việc không thoáng khí rất dễ gây nấm mốc. Để nguyên liệu trong này qua hôm sau là vứt hết.
Nhưng chắc là họ sẽ dùng hết chúng thôi, còn bao nhiêu người hầu với kị sĩ mà.
Nơi này hết cái để xem rồi, qua chỗ khác tiếp thôi.
- Chúng ta đi tiếp nào. [Chloe]
Tôi gọi ông ấy rồi cả 2 cùng rời đi.
— Ngoài vườn —
Do tầng trệt chả còn nơi nào khác để tham quan cả nên ổng dẫn tôi ra bên ngoài nhà luôn.
Kể ra tầng trệt thì cũng chỉ có nhà bếp với nhà vệ sinh kiêm luôn nhà tắm là tôi chưa biết, nhưng vừa nãy cũng đi tham quan rồi.
Còn các phòng khác như là phòng ăn, phòng tiếp khách, sảnh chính và phòng làm việc của Nam tước hay tôi gọi là thư phòng thì tôi biết hết cả rồi nên không cần đi nữa.
- Đây là khu vườn mà Ngài Nam tước đã trồng cho người vợ— [Andrew]
*Hắt xì*!
Quên mất nơi này còn có trồng hoa!
- Cháu ổn chứ? [Andrew]
*Hắt xì*!
- Không— [Chloe]
*Hắt xì*!
- Không ổn tí nào— *Hắt xì*!!! [Chloe]
Ngứa khoang mũi quá!!!
- Chúng ta rời khỏi đây ngay thôi. [Andrew]
- Ý— *Hắt xì*!— hay. [Chloe]
Ổng kéo tôi ra khỏi khu vườn.
— Khu huấn luyện kị sĩ —
Rát mũi quá...
- Sao cháu không nói ta biết là cháu dị ứng với phấn hoa? [Andrew]
- Cháu quên mất... [Chloe]
Hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá nên đầu óc chả còn sức để ý cái gì nữa cả.
- Nếu cháu cảm thấy ổn thì chúng ta tham quan nốt nơi cuối cùng này. [Andrew]
Ôi... cuối cùng cũng đi hết cái dinh thự này.
- Không sao đâu ạ, rát chút là khỏi thôi. [Chloe]
Nếu bây giờ có cái gương thì chắc mũi tôi không khác tên hề là mấy.
- Vậy để ta giới— [Andrew]
- Oh! Mọi người ơi!! Tới đây xem ai này!! [???]
Đang tính giới thiệu thì giọng của 1 người lính vang lên.
- Gái kìa anh em êi! [binh lính 1]
- Là "ân nhân" đây mà! [binh lính 2]
- Sao không ai báo trước! Tôi còn chưa kịp chải đầu!! [binh lính 3]
- Em có người yêu chưa? [binh lính 4]
Mấy người bọn họ lao đến tôi như lũ trẻ vậy. Nói đủ thứ trò.
- Mấy anh mấy cậu lịch sự tí đi! Cô ấy là khách quý của Ngài Nam tước đấy! [Andrew]
Ông quản gia lên tiếng nhắc nhở mấy người kia.
- Ể? Ấy, bọn tôi xin lỗi. [binh lính]
Mấy người đó cúi đầu xin lỗi tôi. Haiz~ thật tình.
- Được rồi, mọi người không có lỗi gì cả. Cứ nói chuyện như bình thường đi, đừng câu nệ quá tôi không thích. [Chloe]
So với cách trò chuyện mang đầy sự kính trọng thì tôi thích đôi bên cùng trò chuyện như lúc còn trong rừng hơn, như vậy thoải mái hơn nhiều.
- Nếu cháu đã nói vậy thì coi như ta chưa nói gì đi. [Andrew]
- NGHE CHƯA BỌN NHÓC KIA?! [Andrew]
Uy quyền thế~
- Hì hì... dạ rõ! [binh lính]
Những nơi khác trên cái thế giới này ra sao thì tôi không biết. Nhưng ít nhất nơi này tôi thấy vô cùng thân thiện, thân hơn cả nơi tôi sống ở kiếp trước.
- Mấy người sao không lo luyện tập đi mà lại tập trung ở đây chi vậy hả?! [???]
Một người với cái đầu bóng loáng kể cả không còn ánh sáng từ mặt trời xuất hiện và đi về phía chúng tôi.
- Ngài xem ai đến này. [binh lính]
- Huh? [Gideon]
Người đó chắc chắn là ông chỉ huy Gideon rồi. Đặc điểm nhận dạng ngoại hình không thể lẫn vào đâu được!
- Cô đang đi tham quan à? [Gideon]
- Uhm, liệu tôi có làm phiền buổi huấn luyện của mọi người không? [Chloe]
Bây giờ đã là xế chiều rồi, họ vẫn còn ở đây tập kiếm.
- Không sao, chúng tôi gần xong rồi. [Gideon]
Ông ấy gãi đầu mặc dù trên đó chả có cọng nào.
Vậy thì tốt rồi. Ban đầu chỉ tính ghé ngang qua coi tí rồi đi. Nhưng nếu bọn họ không phiền thì đứng lại trò chuyện tí cũng được. Dù sao cũng từng cùng nhau chiến đấu mà.
- Mọi người luyện tập chăm chỉ nhỉ. [Chloe]
- Cô quá khen rồi— À, tôi có thứ này cần đưa cho cô. [Gideon]
Nói rồi ông ấy lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong có đựng thứ gì đấy và đưa cho tôi. Tôi nhận lấy cái túi ấy rồi hỏi.
- Đây là? [Chloe]
- Ma hạch đó, từ mấy con sói hồi sáng. Tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng đó vẫn là công lao của cô, bọn tôi chỉ thu thập dùm thôi. [Gideon]
Thì ra lúc sáng tôi thấy vài người lính loay hoay với cái xác mấy con sói là để lấy thứ này.
- Mọi người cho tôi thứ này thật ư? [Chloe]
Nếu đúng là như vậy thì mấy viên ma hạch này đã giúp tôi một việc rất lớn đó! Cái Gift {Gacha} của tôi yêu cầu cần có ma hạch để sử dụng mà.
- Sao có thể nói là cho được chứ, chúng vốn dĩ là công lao của cô mà. [Gideon]
Tuyệt vời! Tối nay về phòng quy đổi sang số lần quay gacha luôn cho nóng.
- Vậy tôi cảm ơn nhiều. Ông và mọi người đã giúp tôi một việc lớn đấy. [Chloe]
Tôi vui vẻ cất cái túi ấy vào túi váy của mình.
- Cô vui thì tốt rồi. Cơ mà đừng gọi tôi là "ông" được không? Gọi "anh" đi, tôi mới 26 thôi mà. [Gideon]
Gì? Đùa?!
Nhìn mặt ông khác quái gì bố tôi đâu?!
- À... ừm...ờ... [Chloe]
Tôi năm nay 18 tuổi rồi mà chưa thấy trường hợp nào mà nó như thế này cả.
- Haha! Đội trưởng "già" quá, Haha! [binh lính 1]
1 điệu cười khả ố của 1 người lính nào đó vang lên.
Nhìn sang khuôn mặt của ông— nhầm! "Anh" Gideon thì thấy nổi cả gân xanh lên rồi.
Mấy người khác cũng có cười nhưng họ đã cố gắng che miệng lại để không phát ra tiếng to.
- Mọi người đi nghỉ ngơi đi, riêng anh kia thì chạy 5 vòng sân cho tôi. Không xong thì không có bữa tối. [Gideon]
Rồi... cho chừa anh nhé! Lần sau dù có nói đúng thì cũng đừng nên nói to.
- Thôi mà đội trưởng~ em xin lỗi mà~ [binh lính 1]
- Cầu xin vô ích, sắp đến giờ ăn rồi. Giờ chạy hoặc nhịn chọn đi. [Gideon]
- Huhu, em chạy liền ạ. [binh lính 1]
- Cố lên người anh em, chạy nhiều cho khoẻ, về phần ăn thì cứ để các anh em còn lại chia đều. [binh lính 2]
Và anh lính kia vừa chạy vừa khóc luôn.
*Cộp... cộp... cộp*...
Tiếng đế dày vang lên sau lưng tôi.
Tôi liền cảnh giác quay lại đằng sau thì thấy đó chỉ là 1 chị hầu gái. Trông chị ấy như đang gấp gáp tìm kiếm thứ gì đó vậy.
- 2 người đây rồi... phù...phù... [hầu gái]
Vừa đi trộm gà hay sao mà... thở ghê vậy?
- Có chuyện gì từ từ nói. [Andrew]
Phải rồi, gấp gáp làm gì.
Sau khi hít thở một lát, chị ấy đứng thẳng người lên và chắp tay trước bụng rồi nói:
- Ngài Nam tước ra lệnh kêu tôi đi thông báo cho cô Chloe rằng đã đến giờ ăn, mời cô hãy đến phòng ăn để dùng bữa cùng 2 người họ. Đó là lời Ngài ấy kêu tôi truyền lại. [hầu gái]
Nhà này ăn tối sớm nhỉ? Tính ra chỉ mới hơn 6 giờ có tí thôi.
- Tôi hiểu rồi. [Chloe]
Tôi đáp lại chị hầu gái xong rồi quay sang ông Andrew.
- Bây giờ cháu sẽ đến phòng ăn nên ông không cần phải làm hướng dẫn viên cho cháu nữa đâu. Cảm ơn ông vì chuyến tham quan này. [Chloe]
Thật tiếc khi phải kết thúc ngay bây giờ. Tôi vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi mà.
- Đây là trách nhiệm của ta, cháu không cần phải câu nệ vậy đâu. [Andrew]
- Dù sao thì vẫn phải cảm ơn ông một tiếng. [Chloe]
- Được rồi, ta nhận được lời cảm ơn của cháu rồi. Giờ cháu đến phòng ăn đi kẻo 2 người kia đợi lâu. [Andrew]
Nghe xong, tôi cúi chào ông ấy, tiện thể chào mấy người lính với chỉ huy Gideon kia luôn rồi mới đi theo chị hầu gái đến bàn ăn.
Tôi chả còn háo hức gì với những món ăn sắp tới vì 1 phần đã biết trước và phần còn lại là vì đã ngán lắm rồi.
Thôi... cố nhai nốt bữa nay thôi, mai tự thân chuẩn bị cho chắc.
****************
4k2 chữ
Vừa viết chap này mà còn vừa viết thêm 1 chap bên bộ Honkai vì thế đăng hơi chậm.
Với cả chap này cũng như chap giới thiệu thôi vì thế thiếu muối lắm. Ăn nhạt tạm 1 bữa đi :>