Chân Trời Mới-cuộc Sống Mới Trong Thế Giới Tưởng Tượng

*Thông báo!!
- Từ chap này trở đi, "skill thông thường" sẽ bị loại bỏ và thay vào đó sẽ được gọi là "Arts".

Đã mượn rồi thì mượn cho tới nơi tới chốn luôn :>

Chap này có kiến thức địa lý với vật lý đấy, nhiều cái tác ko giải thích rõ nên ai thắc mắc có thể hỏi. Và nếu thấy chỗ nào thiếu logic thì nói tác luôn :>

Nhớ tu 1 chai nước mắm để tránh bị nhạt trong lúc đọc :))

Ok, vô truyện!

****************
Tôi đưa mắt nhìn lên khoảng không trên trần nhà.

Thật tiếc khi tôi không thể nhìn xuyên qua trần nhà để thấy được mặt trăng. À, ở thế giới này có tận 2 mặt trăng lận đó.

Nếu nhìn được thì tôi đã có thể ngâm bài thơ sau cho em ấy nghe rồi:

"Cửng đầu nhìn trăng sáng
Cuối đầu nhớ ci-ty."

Ôi! Tôi làm thơ hay quá. Giá như kiếp trước tôi có đi thi đấu văn học thì ôm chắc cái giải nhất rồi.

Thôi, hãm thế đủ rồi. Ẻm đang đợi tôi kể nãy giờ kìa.

- Trước khi chị kể, chị muốn hỏi em 1 câu có được không? [Chloe]

- Chị cứ hỏi đi. [Sara]

Tôi không phải là người biết cách dẫn dắt câu chuyện sao cho nó thật hay, vì thế tôi sẽ dẫn dắt như cách mở đầu của mấy cuốn sách triết học.

- Em có bao giờ nghĩ rằng sẽ có 1 thế giới không tồn tại thứ gọi là phép thuật với mana chưa? [Chloe]

Trước tiên phải tạo tiền đề cái đã rồi mới vô vấn đề chính. Làm vậy cho thêm phần kịch tính thôi.

- Em chưa, nhưng vì sao chị lại hỏi em câu đó? [Sara]

Nếu là tôi trước kia, khi ai đó hỏi tôi rằng liệu có thế giới phép thuật tồn tại không, thì tôi cũng sẽ trả lời y như em ấy.

Bởi vì thế giới của tôi dùng "khoa học" để lí giải mọi thứ, ma thuật thì là "thứ" nằm ngoài khoa học rồi. Chẳng hạn như {Gacha} của tôi vậy, đổi "1 cục đá trông hơi đẹp" sang thành 1 món vũ khí gây chết người.

Nếu nói trên khía cạnh khoa học thì phải giải thích làm sao?

Giá như thế giới trước kia của tôi có ma thuật thì tốt quá. Lúc đó tôi sẽ không cần phải "chạy" đến trường nữa, mà sẽ "bay" tới trường luôn cho tiện.

- Lí do chị hỏi là bởi quê hương của chị là nơi... [Chloe]

- ...Không tồn tại cái gọi là "ma thuật". [Chloe]

Hai mắt em ấy nghi hoặc nhìn tôi.

Cũng phải thôi, nếu ở thế giới trước kia mà tôi nói rằng "quê hương" của tôi là 1 thế giới phép thuật, thì người nghe sẽ chia thành 2 trường hợp sau:

+ Trường hợp thứ nhất là họ sẽ không tin tôi, và kiến nghị tôi bớt hoang tưởng lại.

+ Trường hợp thứ 2 là họ cũng sẽ không tin tôi như ở trường hợp 1, nhưng khác với trường hợp trên. Lần này họ sẽ cho rằng tôi vừa "bú đá" và sẽ dắt tôi lên đồn hoặc vào luôn trại tâm thần.

Nếu có ngoại lệ thì chắc chỉ có mấy thằng "cùng tư tưởng" trò chuyện với nhau thôi.

- Không ma thuật ư? Chị định kể cho em về quê hương của chị hay là truyện cổ tích vậy ạ? [Sara]

Tôi biết chắc là em ấy sẽ không tin đâu, nhưng cái câu hỏi nghi vấn này thì...

- Chị đang nói về quê hương chị đó em. [Chloe]

Tôi trả lời trong khi cười khổ.

- Nếu quê chị quá bình thường thì chị đã kể em 1 câu truyện cổ tích rồi, thấy đúng không? [Chloe]

Em ấy không tin thì tôi kể đến khi nào em ấy tin thì thôi.

- Cũng đúng... vậy chị kể tiếp đi. [Sara]

Em ấy nằm sấp và chống cằm lắng nghe tôi.

- Quê hương của chị thực sự không hề có cái gọi là "ma thuật", nghe hơi điêu nhưng đó là sự thật. [Chloe]

"Ma thuật" không có thật, nhưng lại có 1 "thứ" khác.

- Tuy nhiên, nơi đó có cái gọi là "khoa học". [Chloe]

Tôi tự hỏi, nếu có 2 đội quân 1 bên sỡ hữu sức mạnh của khoa học còn 1 bên sỡ hữu sức mạnh của ma thuật. Vậy liệu bên nào sẽ  thắng?

- Khoa học? Đó là thứ gì vậy? [Sara]

Là sức mạnh tri thức đó em.

- Nó là 1 "thứ" kì diệu như ma thuật vậy. [Chloe]

Tuy chưa rõ ma thuật ở thế giới này sẽ trông như nào, liệu nó sẽ khác hay giống với cái của tôi. Vì vậy trước mắt tôi vẫn thích khoa học hơn.

Đúng style của 1 thằng mọt sách luôn.

- Kì diệu như thế nào??? [Sara]

Xem em ấy phấn khích chưa kìa. Bình tĩnh đã nào.

- Xem nào... [Chloe]

Tìm ví dụ nào cho dễ hiểu đây.

À, có rồi!

- Ở quê hương của chị có các loại phương tiện giúp cho con người có thể bay lên bầu trời. [Chloe]

Cái tôi muốn nói đến ở đây là "máy bay" đó.

- Nhưng ở đây cũng có các thú cưỡi Wyvern có thể làm được những việc đó mà? [Sara]

Ặc! Hoá ra thế giới này cũng có phương tiện bay à. Cơ mà "Wyvern" là con gì vậy?

- Thế để chị qua ví dụ khác. [Chloe]

Nếu ví dụ đơn giản dễ bị trùng hợp thì tôi chơi cái khó hiểu vậy!

- Em có biết vì sao bản thân có thể "đứng trên mặt đất" không? [Chloe]

Chơi "định luật vạn vật hấp dẫn" cho chất!

- Cái này em biết!! [Sara]

Ồ, để xem em ấy trả lời như thế nào.

- Bởi vì thế giới này như 1 cái đĩa và chúng ta đang ở trên nó. Mấy cái này em học từ gia sư đó. Thấy em giỏi hông?! [Sara]


Học bài và nhớ bài như thế này cũng giỏi đấy. Nhưng em có thể cho chị xin nhẹ cái "info" thằng gia sư được không?

Dạy tầm bậy tầm bạ!

- Chị thấy em học cũng giỏi đó, nhưng kiến thức sai rồi. [Chloe]

Thế giới này hay nói đúng hơn là "hành tinh" này khá giống với Trái Đất, ngoại trừ nó lớn hơn 1,5 lần so với Trái Đất và có tận 2 Mặt trăng.

Thế giới này cũng có hình cầu hệt như Trái Đất.

Tôi kết luận được điều này nhờ vào việc quan sát hướng chuyển động của các đám mây, hướng gió và đường chân trời.

Nhờ vào các đám mây và hướng gió, tôi có thể xác định được vị trí "tương đối" của mình trên "hành tinh" này. Có thể tôi đang ở gần đai áp thấp ôn đới vì không khí ở đây mát vào buổi sáng và hơi lạnh vào buổi tối.

Mây bay theo hướng từ Tây-Bắc xuống Đông-Nam. Vì thế nên tôi đoán mình đang ở Nam bán cầu.

Đường chân trời giúp tôi biết rằng thế giới này hình tròn hay hình cầu.

Đấy! Mấy kiến thức trong sách vở giờ có đất dụng võ rồi.

Nhưng đó mới chỉ là giả thuyết thôi vì tôi chưa chắc rằng sự phân bố khí hậu và từ trường của nơi này có giống Trái đất không.

Chắc sẽ có bản đồ, có gì mai hỏi Nam tước. Hoặc xin ổng cho vào thư viện để tìm sách đọc.

- Sai? Ý chị là sao? [Sara]

Không thể cứ để sai càng thêm sai được. E rằng thế giới này chưa "cập nhật" thuyết Nhật tâm rồi.

- Vậy để chị hỏi em thêm vài câu nữa nhé. [Chloe]

Ban đầu đây là buổi kể chuyện mà giờ nó thành buổi phổ cập kiến thức luôn rồi.

- Mời chị. [Sara]

Ẻm chưng cái bộ mặt nghiêm túc ra để lắng nghe câu hỏi của tôi.

- Nếu 1 con thuyền đi đến tận cùng của phía Đông thì sẽ ra sao? [Chloe]

Thoạt nhìn đây chỉ là 1 câu hỏi đơn giản thôi. Nhưng nếu hỏi câu hỏi ấy với 1 người tin rằng thế giới của họ bằng phẳng thì sẽ khác.

- Thì họ sẽ rơi xuống vực? [Sara]

Tuy đây không phải là câu trả lời đúng, nhưng nó chính là câu trả lời mà tôi muốn nghe.

- Vậy em đã chứng kiến bất kì tàu thuyền nào rơi xuống "vực" chưa? [Chloe]

Đây là điều không thể xảy ra.

- Dạ chưa. [Sara]

Thì có đâu mà thấy em.

- Thế tại sao em lại cho rằng họ sẽ rơi xuống "vực"? [Chloe]

Tôi đang từ từ đi vào trọng tâm đó! Bình tĩnh đi.

- Bởi vì thế giới bằng— [Sara]

Đang nói thì em ấy ngưng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì đấy.

- Chị chờ em tí. [Sara]

Nói rồi em ấy nhảy xuống giường rồi đi ra phía tủ đồ.

Em ấy đang cố tìm thứ gì đó trong cái tủ ấy.

- Có cần chị giúp không? [Chloe]

Tôi vẫn chưa hiểu chính xác em ấy định làm gì và tìm cái gì.

- Dạ không cần đâu chị— Đây rồi! [Sara]

Có vẻ như em ấy tìm được thứ mình muốn rồi. Đó là một cuốn sách có bìa ngoài hơi cũ kỹ tí.

Em ấy đem nó về lại giường và đặt nó cạnh tôi.

- Đây là? [Chloe]

Ngay trên bìa sách có ghi "Hành trình của Oswyn". Tôi đoán đây là một cuốn truyện.

- Quà sinh nhật cha tặng em nhân dịp em lên 9 tuổi. Đây là cuốn sách được chép lại từ nhật ký của 1 nhà thám hiểm. [Sara]

Nghe có vẻ hay, ở Trái đất chắc cũng hiếm khi thấy mấy cuốn sách như này lắm.

- Nó rất hay nên em đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần. [Sara]

Em ấy mở cuốn sách ra.

- Cuốn sách này ghi lại toàn bộ cuộc hành trình của ông ấy. Nhưng đặc biệt nhất là chương "thám hiểm nơi tận cùng". Để em tìm lại xem nó ở đâu. [Sara]

Em ấy bắt đầu lật từng trang sách với tốc độ bàn thờ. Nhanh hơn cả vận tốc chạy bộ lúc tôi trễ giờ học nữa.

- Đâu rồi... đâu rồi nhỉ... [Sara]

- À!! Đây rồi!! [Sara]

Em ấy ngừng lại ở 1 trang. Do cuốn này trông cũng khá cũ rồi nên nó bị hoen ố vài chỗ, cộng thêm chữ viết rất xấu, xấu hơn cả chữ trong lá thư bà nữ thần gửi tôi nữa.

Thành ra tôi méo thể đọc được.

- Để em trích dẫn lại vài đoạn cho chị nhé. [Sara]

Nể thật, sao em ấy có thể đọc mấy chữ đó được hay vậy?

Chữ thì viết chi chít vào nhau, kể ra chữ của bà nữ thần nhìn còn rõ hơn rất nhiều.

- Trong sách kể rằng:
[Tôi cùng đoàn thủy thủ đã đi đến nơi được coi là "tận cùng của thế giới". Nhưng lạ thay, chúng tôi không thấy bất kì vực thẳm nào cả, thế là sao nhỉ? Chẳng lẽ chúng tôi chưa đi tới ư? Vậy thì bọn tôi quyết định sẽ lênh đênh trên biển thêm vài ngày nữa.

Ngày thứ 134, điều bất ngờ đã xảy ra, thứ trước mặt chúng tôi đây không phải là vực thẳm gì cả, mà chính là đất liền! Một lục địa!!

Do lương thực trên tàu cũng gần như cạn sạch rồi thế nên bọn tôi quyết định sẽ cập bến ở đó. Hi vọng có thể tìm được người dân bản địa để xin ít lương thực.

Ngày thứ 136, chúng tôi đã đến đất liền, may mắn thay gần nơi chúng tôi đậu cũng có 1 làng chài. Tôi và 1 vài người đã quyết định sẽ đi đến đó để tiến hành trao đổi 1 ít lương thực.

Mọi việc không khó lắm khi người dân khá thân thiện, chúng tôi trò chuyện một lúc lâu. Nhưng khi được hỏi đây là nơi nào thì họ lại trả lời rằng "đây là phía tây lục địa Bolerus".

Tôi vẫn nhớ như in mình cùng các thành viên đã xuất phát từ phía đông lục địa Ulciora, vượt cả ngàn dặm trên đại dương. Và giờ thì chúng tôi cập bến ở phía tây của Bolerus?! Phải chăng chúng tôi bị lạc đường? Hay chúng tôi vừa đi 1 vòng?!]    [Sara]

Nghe cứ như "Magellan đã đi 1 vòng quanh Trái Đất" hay "Christopher Columbus tìm ra Châu Mỹ, chứng minh rằng phía Tây không phải tận cùng" vậy.

- Em chỉ đọc đến đó thôi. Tuy hơi hảo huyền nhưng vừa hay nó lại trùng khớp với câu hỏi của chị. [Sara]


Phong thái "làm việc" của em ấy khá giống những nhà bác học đấy. Nếu được đào tạo bài bản thì biết đâu sau này em ấy sẽ trở thành "người tiên phong" trong lĩnh vực khoa học vũ trụ ở thế giới này chăng?

- Vậy em nghĩ sao? Liệu chuyến hành trình ấy "có thật" không? [Chloe]

Người khác thì tôi không biết, nhưng đối với tôi, những cuộc trò chuyện mang đậm kiến thức khoa học thú vị hơn những cuộc trò chuyện thông thường.

- Theo em thì mặc dù có khá nhiều địa điểm có trong cuốn sách này khớp với thực tế nhưng truyện vẫn là truyện, có thể họ đã thêm vài chi tiết khiến câu chuyện thú vị hơn. [Sara]

Cách phản biện và lí giải rất hay, tôi có lời khen.

- Nhưng nếu chị nói phần em vừa đọc kia hoàn toàn đúng và nó rất dễ chứng minh thì em nghĩ sao? [Chloe]

Để em ấy tự suy luận sẽ giúp nâng cao trình độ tư duy hơn là tôi nói hết ra mọi thứ.

- Sao mà đúng được, đó chỉ là chi tiết được thêm vào cho truyện thêm phần hấp dẫn thôi mà. Chị bảo em chứng minh 1 điều hư cấu thì sao em làm được. [Sara]

Tuy có lập luận sắc bén nhưng tư duy vẫn là của trẻ con. Chưa gì mà đã cho rằng điều đó là hư cấu rồi.

- Chị đã nói thì ắt sẽ có nguyên do. Nào, giờ hãy trả lời cho câu hỏi "tại sao xuất phát ở phía đông nhưng lại cập bến ở phía tây, biết rằng quãng đường họ đi là 1 đường thẳng". [Chloe]

Tôi đang xem xét việc mình có nên ứng tuyển làm gia sư cho em ấy luôn không. Đảm bảo sau vài tháng em ấy "xuất thần" liền!

- Nếu chị đã nói thế thì em sẽ thử suy nghĩ xem sao. [Sara]

Đúng rồi, suy nghĩ cho kĩ vào.

- Ư...!![Sara]

Xem mặt mày em ấy đang nhăn lại kìa. Chắc đang cố vắt óc ra đây.

Nếu ở Trái Đất thì đây là 1 câu hỏi vô cùng đơn giản vì mọi người đã biết rằng Trái Đất hình tròn. Nhưng vì ở nơi này họ vẫn luôn giữ cái suy nghĩ là thế giới bằng phẳng nên không thể trả lời được.

- Haiz~ em thua! [Sara]

Haha! Bí liền!

- Để chị gợi ý nhé. [Chloe]

Cứ để em ấy tự suy luận, tôi chỉ hỗ trợ mấy phần nhỏ nhặt thôi.

- Giờ em thử nghĩ thế giới có "hình cầu" xem. [Chloe]

Tôi dùng 2 tay để giúp em ấy dễ dàng hình dung hơn.

- Hình cầu... [Sara]

Em ấy lại rơi vào trầm ngâm tiếp. Tôi vẫn nằm đây im lặng quan sát thôi, tranh thủ nghỉ miệng tí, nãy giờ nói nhiều nên có hơi chút mỏi rồi.

- Đúng nhỉ! Nếu thế giới hình cầu thì việc cứ đi thẳng từ cực đông ắt sẽ tới được cực tây. Nói cho dễ hiểu thì bọn họ đã đi 1 vòng quanh thế giới. Em nói đúng không?! [Sara]

Tôi phải khâm phục trước mức độ tư duy của em ấy. Chỉ với 1 gợi ý nho nhỏ như vậy mà có thể suy luận ra đầy đủ đến thế.

Nói không ngoa chứ em ấy có thể là "thần đồng" đấy.

- Hoàn toàn chính xác, câu trả lời của em vượt ngoài mong đợi của chị. [Chloe]

Tôi đã đoán em ấy sẽ còn bí tiếp và sẽ cần thêm vài lần gợi ý của tôi.

- Thế nhưng nếu thế giới hình cầu thì làm sao chúng ta có thể "đứng" được trên nó? Chẳng phải chúng ta sẽ bị rơi xuống sao? [Sara]

1 câu hỏi hay.

Lần này tôi sẽ giải đáp cho em ấy luôn vì "định luật vạn vật hấp dẫn" sẽ quá khó đối với em ấy.

- Em còn nhớ câu hỏi "vì sao bản thân có thể "đứng trên mặt đất" chị nói lúc nãy không? Bây giờ chị sẽ trả lời câu hỏi đó cho em. [Chloe]

Em ấy ngồi thẳng dậy, khoanh chân toàn tâm lắng nghe những gì tôi sắp nói.

- Em có tin rằng mọi vật chất tồn tại đều có khả năng "hút" những vật khác không? [Chloe]

Giải thích được định luật ấy đã đủ đau đầu rồi, đằng này tôi còn phải giải thích sao cho em ấy hiểu nữa.

- Tuy em chưa từng nghe ai nói về điều đó nhưng nếu người nói là chị thì em sẽ tin. [Sara]

Chỉ với 1 câu hỏi đơn giản mà đã chiếm được lòng tin của em ấy rồi à? Gì dễ vậy?!

- Chị cảm ơn. Giờ thì nghe tiếp nào. [Chloe]

Tôi tiếp tục giải thích.

- Vì nó rất rắc rối nên chị sẽ nói 1 cách ngắn gọn và đơn giản nhất đó là 1 vật có khối lượng cực kỳ lớn sẽ có khả năng hút các vật nhẹ hơn chúng tối thiểu vài trăm hay thậm chí vài ngàn lần. [Chloe]

Không biết em ấy hiểu không chứ nhìn ẻm ngơ ngác lắm. Chịu thôi chứ biết sao bây giờ, hồi mới học tôi cũng như em ấy vậy.

Nếu chỉ giải thích chung chung như vậy thì sẽ có rất nhiều "lỗ hổng", để em ấy hiểu rõ hơn thì cần phải dạy cho em ấy biết sự tồn tại của các "hạt" nữa.
(Tác: hạt ở đây là hạt nguyên tử và phân tử. Hạt photon để sau.)

- Có hơi khó quá nhỉ. [Chloe]

- Uww.... em không hiểu gì cả!!! [Sara]

Em ấy úp mặt xuống gối than vãn.

- Không hiểu cũng không sao, tuổi của em bây giờ vẫn còn hơi sớm để hiểu được nó. [Chloe]

"Hiểu" và "hiểu rõ" nằm ở 2 mức độ khác nhau. Đến tôi cũng không dám chắc là mình "hiểu rõ" nó đâu.

- À, em có nghe nói đến 1 loại kim loại có thể hút các kim loại khác, liệu cái chị vừa nói có liên quan gì đến nó không? [Sara]

Chắc em ấy vừa nói đến "nam châm".

- Không, tuy đều có khả năng hút nhưng kim loại mà em vừa nói chỉ có thể hút 1 số kim loại nhất định thôi. Còn cái của chị là "tất cả" mọi thứ. [Chloe]

"Từ tính" và "lực hấp dẫn" là 2 thứ hoàn toàn khác nhau. 2 thứ này khá dễ gây hiểu nhầm cho những ai mới biết vì đặc tính "hút" của chúng.

- Sau này có gì chị sẽ dạy em sau. Giờ em hỏi câu khác đi. [Chloe]

Giải thích nãy giờ mà tôi muốn "bay não" luôn rồi.

Đợi khi em ấy nhai hết được "định luật vạn vật hấp dẫn" của Isaac Newton xong, thì tôi sẽ chỉ em ấy tiếp về cái "thuyết tương đối rộng" của Albert Einstein.

Em còn cả chặng đường dài phải đi đấy Sara à.

- Hmph~ [Sara]

Em ấy đang suy nghĩ.


- Nếu như thế giới của chúng ta hình cầu thì tại sao chúng ta lại không thể nhìn được "vực thẳm"? [Sara]

Ý em ấy muốn nói là khi vị trí đứng của bản thân vuông góc với trục quay của hành tinh này thì sao lại không thấy được "vực thẳm".

Mà thật ra ở đây không hề có cái gì gọi là "vực thẳm" cả, đó là "vũ trụ". Tôi không nghĩ người ở thế giới này biết đến cái gọi là "vũ trụ" đâu.

- Trước hết chị cần đính chính lại là cái "vực thẳm" mà em nói, nó không hề tồn tại. Quê hương của chị gọi đấy là "vũ trụ". [Chloe]

Trình độ học thức ở thế giới này vẫn còn kém quá.

- Em có cảm giác như chị càng nói em càng không hiểu gì cả. [Sara]

Có vẻ như tôi nhập tâm quá rồi. Cứ nói những thứ khó hiểu như này riết là cuộc trò chuyện sẽ kết thúc trong sự nhạt nhẽo mất.

- Thôi, em đừng để ý, để chị trả lời tiếp vào trọng tâm câu hỏi. [Chloe]

Kết thúc lẹ để tôi còn kể về quê hương mình nữa. Mục đích ban đầu đi hơi quá xa rồi.

- Cái "vũ trụ" kia để dịp khác chị giải thích. Giờ biến đổi 1 tí về câu hỏi của em, thay vì hỏi "sao không thấy vực thẳm" thì sẽ thành "sao chúng ta lại thấy địa hình phẳng chứ không phải cong như của hình cầu". [Chloe]

Em ấy gật đầu đồng ý.

- Thứ nhất là vì chúng ta quá nhỏ bé so với thế giới nên chỉ có thể thấy thế giới bằng phẳng. [Chloe]

Nguyên nhân chính dẫn đến sự hiểu lầm rằng "thế giới là 1 cái đĩa" đó.

- Thứ 2, không phải là ta không thể thấy được "đường cong" của thế giới mà vì nơi ta quan sát chưa đủ cao. [Chloe]

Để quan sát "đường cong" dễ nhất thì chỉ có cách đứng ngoài vũ trụ nhìn thôi.

- Chỉ đơn giản là thế thôi. Dễ hiểu chứ? [Chloe]

Chắc sau này tôi sẽ mở lớp dạy học quá, kiêm luôn việc bán bàn chải đánh răng cho học sinh luôn để kiếm thêm thu nhập cá nhân.

- Chắc... dễ hiểu... [Sara]

Ơ? Tôi giải thích khó hiểu lắm à? Thấy tối giản lắm rồi đó!

- Chưa hiểu ư? Vậy để chị— [Chloe]

- DỪNG!!! Chị nói là sẽ kể về quê hương của chị mà?! [Sara]

Em ấy hết lên làm tôi xém thì giật mình cắn vào lưỡi.

- Ừ nhỉ? Em không nói chị cũng quên luôn đấy. [Chloe]

Đã đến lúc dừng cái "buổi học" kia lại và quay về với mục đích ban đầu.

- Vậy chị có thể miêu tả quê hương của chị cho em biết không? [Sara]

Cái này cũng cần phải hỏi à?

- Dĩ nhiên rồi, trước hết là chị sẽ nói về dân cư ở đó. [Chloe]

Cái tôi đang nói đến đầu tiên là về giống loài cơ.

- Quê hương hay đất nước chị từng sống chỉ có mỗi "nhân loại" là cư dân duy nhất. Không hề có bất kì Á nhân nào. [Chloe]

Thật ra cũng có đấy, nhưng chỉ toàn hàng "cosplay" thôi.

- Không Á nhân ư?! Vậy chắc cũng sẽ không có nô lệ luôn đúng không? [Sara]

Em ấy bất ngờ lên tiếng.

Nhưng dựa vào những gì em ấy nói thì thế giới này có tồn tại nô lệ, thứ vốn chỉ xuất hiện ở các thời đại phong kiến của đa số quốc gia phương Đông hay chế độ quân chủ chuyên chế ở các nước phương Tây trên Trái Đất.

- Không có chế độ nô lệ luôn. [Chloe]

Nếu nói có thì chắc chỉ có nô lệ tình...

...yêu thôi.
(tác: :> )

- Thật là 1 đất nước trong mơ của em và tất cả các Á nhân khác, nơi Á nhân không có nguy cơ bị bắt làm nô lệ. Đất nước chị ở đâu vậy? Em muốn tới đó. [Sara]

Khó lắm em ơi.

- Đất nước của chị nằm ở 1 nơi rất xa, vô cùng xa. Chị không thể nói rõ cho em được, vì có nói em cũng không biết đâu. [Chloe]

Tự nhiên thấy nhớ nhà quá. À mà thôi, nhớ lằm nhớ lốn. Đã quyết tâm sống 1 cuộc sống mới rồi mà cứ đi tưởng với nhớ hoài. Với tư cách là 1 thằng con tr— Thôi, quên những gì vừa nói đi.

- Em đoán là đất nước của chị liên quan gì đến cái gọi là "vũ trụ" đúng không? [Sara]

Chà, mới đó mà đã móc nối được các dữ kiện rồi.

- Em có thể nghĩ vậy. Nhưng đừng nói cho ai khác biệt nhé, kể cả người thân. [Chloe]

Nói ra là họ tưởng chị bị thần kinh đấy em.

- Được, em hứa! [Sara]

Trả lời chắc nịch như vậy là tôi yên tâm rồi.

- À, chị có nói rằng quê hương của chị không tồn tại ma thuật đúng không? Vậy nếu có quái vật tấn công thì họ sẽ dùng gì để phòng vệ? [Sara]

Bom hạt nhân go brr brr em ạ!

Đùa thôi, làm gì có quái vật.

- Khoa học sẽ làm điều đó. Nhưng quê hương của chị không có quái vật tồn tại. Vũ khí sản xuất ra được dùng để chống lại "kẻ thù" nguy hiểm hơn cả lũ quái vật. [Chloe]

"Kẻ thù" ở đây là đồng loại của nhau.

- Kẻ thù đó trông như thế nào mà lại nguy hiểm hơn cả quái vật? Chẳng lẽ là rồng ư? [Sara]

Thế giới này có cả rồng luôn à! Đúng là thế giới theo phong cách fantasy có khác.

- Không, "kẻ thù" này khi em lớn lên sẽ biết thôi. Tuổi của em vẫn đừng nên để ý đến chúng. [Chloe]

Khi lớn lên em ấy sẽ hiểu lòng người "nguy hiểm" đến chừng nào.
(tác: không phải lòng mề đâu đấy nhá :> )

- Em hiểu rồi! [Sara]

Hiểu chuyện thế là tốt.

- Quê hương của chị còn gì thú vị nữa không? [Sara]

Nhiều lắm em ơi.

- Rất nhiều, nhưng em muốn nghe về điều gì? [Chloe]

Kể từ đây đến sáng mai cũng không hết nổi đâu, vì thế tôi sẽ kể theo yêu cầu của em ấy.

- Chị nói rằng quê của chị không có quái vật, không có Á nhân và cũng không có nô lệ. Vậy chắc hẳn nơi đó hoà bình lắm đúng không? [Sara]

"Hoà bình" chỉ là thứ viển vông thôi em, sao có thể gọi là "hoà bình" khi tỉ lệ tôi phạm cứ ngày một gia tăng. Các quốc gia thì luôn lăm le lãnh thổ của nhau.

Nhưng vì đang nói với trẻ nhỏ nên tôi sẽ không nói những thứ ấy đâu.

- Ừ, đúng vậy. Nhưng để có được hoà bình như thế cũng phải bỏ 1 cái giá tương xứng, hoặc hơn. [Chloe]

Haiz... tại sao đang kể về quê hương mà giờ lại lái sang chính trị luôn rồi vậy?

- Vậy giá nó bao nhiêu? [Sara]

Ôi em tôi ơi! Cha em đã tiêm cái gì vào đầu em vậy?! Tiền đúng là giải quyết được nhiều thứ thật đấy, nhưng cái đó không mua được "hoà bình" đâu, chỉ mua được "chiến tranh" thôi.

- Haha... đây không phải là thứ có thể mua được bằng tiền, nó chỉ có thể mua bằng máu và nước mắt thôi. [Chloe]

Riết tôi cũng chịu với 2 cha con nhà này. Hi vọng chị của Sara đừng như 2 người đó.


- Tuy em không hiểu rõ lắm, nhưng nghe chị nói vậy em cũng không muốn chiến tranh xảy ra đâu. [Sara]

- Không ai mong muốn chiến tranh cả, ngoại trừ mấy thành phần phản động. [Chloe]

...

- Chúng ta qua câu hỏi khác nhé? [Chloe]

Tôi nhận ra rằng câu trả lời ban nãy của mình hơi có chút gì đó "tăm tối". Không phù hợp với việc kể cho trẻ em nghe.

- Uhm, vậy thì— [Sara]

*Tiếng gõ cửa*...

Tiếng gõ cửa vang lên ngắt lời em ấy.

- Chị đem sữa tới. [hầu gái]

Chỉ là người hầu gái thôi, làm tôi cứ tưởng tên con trai nào đấy. Để thằng con trai thấy bộ đồ tôi đang mặc thì có mà nhục tới chết!

- Em tới liền!! [Sara]

Tôi tính đi ra mở cửa nhưng Sara đã nhanh hơn tôi một bước. Em ấy trèo xuống giường rồi đi ra mở cửa.

*Tiếng cửa mở*...

- Để em đem vào cho. [Sara]

- Chị cảm ơn, nhưng cứ để chị tự đem vào, cái này dễ đổ lắm. [hầu gái]

Em ấy mở to cánh cửa ra để chị hầu gái kia bước vào.

- Ồ, em vẫn còn ở đây à. [hầu gái]

Chị ấy đem ly sữa đến đặt trên cái bàn kế bên tôi. Cái đó không phải dành cho tôi đâu, của Sara đấy.

- Em đã hứa với em ấy là sẽ chơi cùng rồi, nãy giờ em đang kể về quê nhà của em. [Chloe]

Kể truyện thì ít, phổ cập kiến thức thì nhiều. Tôi chịu mình luôn.

- Ara, mệt cho em rồi. [hầu gái]

Chị ấy che miệng lại cười khúc khích.

- Không đến vậy đâu, tuy quan tâm và chăm sóc em ấy không là 1 phần trong nhiệm vụ của em, nhưng ngài Nam tước đã nhờ cậy em rồi thì sao có thể phụ lòng tin của ngài ấy được. [Chloe]

Thật ra tôi làm vậy vì chính tôi cũng muốn làm như thế. Đem Nam tước ra cho có lí do thôi. Không thể trả lời là "em làm vì em thích" với chị ấy được.

Phải làm 1 con người lịch sự.

- Vậy sau này tiểu thư nhờ em chăm sóc rồi, bọn chị bận công việc cả ngày nên cũng chẳng có ai chơi với em ấy được cả. [hầu gái]

- Thành ra dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng mọi người ai cũng biết là em ấy rất cô đơn. [hầu gái]

Sara coi bộ là 1 cô bé kiên cường đấy. Khác xa so với vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh của ẻm.

- Em có cô đơn đâu! Chị đừng nghe chị ấy nói bậy nhé!! Chẳng qua là em thấy mọi người bận bịu quá nên không dám làm phiền thôi. [Sara]

Câu nói của em đã phản bội chính em rồi đấy.

- Thôi được rồi, chị tin em. Nhanh chóng uống hết ly sữa đó đi rồi 2 ta trò chuyện tiếp. [Chloe]

Em ấy gật đầu rồi 2 tay cầm lấy ly sữa và bắt đầu uống.

Uống từ thôi coi chừng sặc giờ.

- Thật lòng, nhìn 2 đứa như này chị đây cũng không muốn ngăn cản đâu. Nhưng chị rất tiếc khi phải thông báo rằng đã đến giờ đi ngủ rồi. [hầu gái]

Gì? Mới đó đã đến giờ đi ngủ rồi cơ á?!

Không ngờ 2 bọn tôi lại trò chuyện lâu đến vậy.

Nhìn Sara ngưng uống sữa lại và đưa cái bản mặt bất mãn ra kìa. Hài thật.

- Nhưng em chưa chơi đủ mà... [Sara]

Nhưng chị đủ rồi em, 2 cha con em đã "thanh lý" chị từ trưa đến tận bây giờ đấy.

- Chị mách với Nam tước đó. [hầu gái]

Chị hầu gái kia đang hành xử như một người chị gái nghiêm khắc đúng nghĩa luôn.

- Xin đừng... em sẽ nghe lời mà... [Sara]

Em ấy buồn bã trả lời.

- Haiz... em nghe lời chị ấy đi, chị cũng mệt rồi. Thời gian sau này còn nhiều mà. Tha hồ vui chơi em nhé. [Chloe]

Tôi xoa đầu em ấy.

- Uhm! [Sara]

Ok, ẻm vui vẻ trở lại rồi.

- Vậy giờ uống hết ly sữa đó rồi đi ngủ đi nhé, chị cũng về phòng ngủ đây. [Chloe]

- Chúc chị ngủ ngon. [Sara]

- Uhm, chúc em ngủ ngon. [Chloe]

Tôi chào tạm biệt 2 người kia rồi quay về phòng mình.

Buồn ngủ quá đi mất. May mà giờ này không có tên con trai nào ở...

- Chào "nữ hiệp", vừa qua chơi với tiểu thư Sara à? [Gideon]

Đậu má!!! Vừa nghĩ không có tên con trai nào ở đây xong!

- Để chúc mừng cho chiến thắng, bọn tôi quyết định... [Gideon]

Đôi mắt tên đó nhìn xuống phần ngực của tôi.

Tôi bất giác lấy tay che cả phần ngực lẫn "phần dưới" lại.

- ...mời cô đi ăn... [Gideon]

Nhìn đủ chưa?!

- Tôi cảm ơn, nhưng ngài không nên dùng ánh mắt ấy để nhìn tôi đâu, hơi xúc phạm đấy. [Chloe]

Nhìn không?! Móc mắt luôn bây giờ!!

- Ấy chết! Tôi thất lễ rồi, thực sự tôi chưa nhìn thấy gì cả!! [Gideon]

Không, ông nhìn no con mắt rồi chứ ở đó mà chưa thấy.

- Mời cô đi qua, để tôi úp mặt vào tường. [Gideon]

Tên đó dí sát mặt vào tường.

- Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng. Nếu còn lần sau... [Chloe]

- Đừng trách tôi xử lý luôn cái "cây" đó. [Chloe]

Tôi nói rồi rời đi, bỏ lại đằng sau 1 thằng con trai đang khép háng run lẩy bẩy.

****************
5k6 chữ.

Nhạt quá đúng không? Quê hương thấy có chút còn lại toàn kiến thức không. Chắc lần sau hạn chế phổ cập kiến thức nhiều như thế.

Đố mấy bác dám để lại 1 lời nhận xét ở cuối mỗi chap đấy! Làm ko được thì cúi cúi cái đầu xuống :))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận