Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ


-Sứ Giả (Ngoại Quốc): Cung kính “Khấu kiến hoàng thượng của Triệu Quốc.

Hôm nay Thái Tử điện hạ cùng nhị công cháu của nước chúng tôi đến đây để dâng lễ vật theo thường niên.”
-Hoàng Đế: “Trẫm rất vui khi đích thân Thái Tử và cả công chúa cùng đến.

Trước khi đến Trẫm cũng đã nhận được thư ngỏ ý từ Đức Vua của các ngươi.”
-Thái Tử (Ngoại Quốc) Đứng lên cúi nhẹ người “Thưa hoàng thượng, chúng tôi cũng đã nhận được thư phản hồi của người về việc đồng về việc gắn kết tình hữu nghị giữa hai quốc gia.”
-Lý Công Công: Hoàng thượng nhìn Lý công công ông ta như hiểu ý mà cầm chiếu chỉ đọc thông cáo “Hoàng thượng nhân ngày đón tiếp đoàn sứ giả.

Người sẽ tổ chức cuộc so tài tuyển phò mã cho công chúa lân bang.

Vị anh tài nào dành chiến thắng qua các thử thách sẽ được ban thưởng, quan trọng hơn cũng được sự để mắt và lựa chọn từ công chúa.”
Bên dưới là một cuộc nháo nhào từ các vương tôn công tử.

Họ là một bước lên mây nếu được công chúa để mắt tới rồi.
Cuộc thi xem như bắt đầu.

Một số vị học sĩ nước lân bang đã đứng ra đưa đề là một số câu thơ để các anh tài bên ta đối lại.

Cả hai bên không ai nhường ai.
Tiếp theo lại là một trận bắn cung.


Trong số đó các vị hoàng tử chưa thành gia lập thất cũng được hoàng thượng kiến nghị tham gia.
-Triệu Đinh Yên: Nàng để mắt đến anh đang nghịch nước từ các chung trà “Quận mã là không hề hứng thú với cuộc thi này sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn nàng mặt có phần bất mãn “Tại sao lại phải hứng thú với cuộc khi không dành cho mình? Tuyển chọn phò mã cho cô công chúa kia.

Quận chúa là muốn tôi nạp thiếp à?”
-Triệu Đinh Yên: /Đương nhiên là không rồi? Ai đời muốn sống cảnh chung chồng./ “Đã vậy sao phải tốn thời gian ngồi ở đây?”
-Bạch Tử Khiêm: Chống cầm nhìn nàng “Cái gì cũng có nguyên nhân.” Nàng nhìn anh nghi hoặc “Không chỉ là cuộc tuyển chọn phò mã, còn là cuộc thi ngầm so nhân tài giữa hai nước.”
-Triệu Đinh Yên: Híp mắt “Rồi liên quan gì quận mã lại ở đây?”
-Bạch Tử Khiêm: Cười nhẹ “Hôm nay để xem ai ghi điểm trong mắt hoàng thượng.”
-Triệu Đinh Yên: Giật mình /Cuộc chiến tranh vị cũng xuất hiện luôn sao?/
Đâu đó có một ánh mắt đã hướng về cả hai rất lâu rồi.
-Công Chúa (Ngoại Quốc): /Một trong số người đặt biệt nhất ở đây thì phải.

Từ ngoại hình đến tính cách điều nổi bật.

Đường nét gương mặt tuấn tú khôi ngô ánh nhìn xuất thần, tính cách lại điềm đạm.

Chẳng hay chàng là định mệnh để ta đến đây? Nhưng người ngồi kế bên là ai mà nhan sắc lại đặt biệt đẹp đến khó tả như vậy? Nhìn họ trông như…/
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Nhỏ giọng hỏi “Muội muội là nhìn gì trong lại mất hồn thế kia?”
-Công Chúa (Ngoại Quốc): “Hoàng huynh! người có mao bạch đó là ai?” Nhẹ giọng nhìn ca ca hỏi.
-Thái Tử (Ngoại Quốc): “Ta cũng không rõ.

Nhưng muội là để mắt đến rồi.” công chúa nhẹ gật đầu “Vậy để vị ca ca này giúp muội.”

Các thử thách trong các cuộc thi đấu đã có người dành được chiến thắng.

Thiện xạ người dành chiến thắng là Đại Hoàng Tử.

Thi chuyển võ nghệ lại là Thất Hoàng Tử.

Thi Đối thơ lại là Lục Hoàng Tử.

Về tài năng các nhi tử của Hoàng Thượng điều không tầm thường chỉ mong chờ vào đức độ.

Nên sẽ lội bỏ các nhân vật có dã tâm để chọn ra tân vương hiền đức yêu dân có thể lo cho Triệu Quốc hưng thịnh về sau.
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Đứng lên “Cũng là một việc không hay ho.

Nhưng ngày hôm nay nhưng dịp có nhiều hiền tài tôi cũng thay mặt phụ vương nhờ giúp đỡ.

Mong sẽ nhận được cách giải quyết tốt nhất tại đây.”
-Hoàng Đế: Cười “Nếu là câu hỏi từ Đức Vua lân bang chắc hẳn là việc hệ trọng.

Mời Thái Tử.”
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Hướng về các quan viên văn võ “Thật sự trong nhiều năm nay vấn đề đúc tiền giả ở nước ta đang ngày một tăng.”
-Chu Thái Sư: “Vậy xin hỏi có đặt điểm nào để nhận dạng?”
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Lắc đầu “Thực sự rất tinh vi nên không phân biệt được bằng mắt thường.


Chỉ khi cân lên mới biết được tiền giả sẽ nhẹ hơn tiền thật.”
-Chu Thái Sư: “Vậy chỉ cần cân lên sẽ biết được nhưng sẽ mất thời gian nhỉ?”
-Thái Tử (Ngoại Quốc): “Và người đống thuế phải đợi quan thu tra lại tiền rất lâu.

Nên mong các vị có thể dùng cách nào tìm ra số tiền giả đó không?”
-Triệu Đinh Yên: Quay qua anh hỏi nhỏ “Quận Mã là không tham gia sao? Trông bình nhiên chắc hẳn có cách giải quyết nhỉ?”
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mài trầm giọng nói “Quận chúa cô thật sự là muốn tôi có cơ hội có thêm nương tử cô mới vui?”
-Triệu Đinh Yên: Nàng im bật /Chỉ là hỏi thôi có cần phải cọc cằn./
-Bạch Tử Khiêm: Thấy mình có phần quá lời nên nhẹ nhàng nói “Cho…cho tôi xin lỗi.

Tôi là không cố ý cọc cằn với cô.

Nhưng tôi mà đứng lên trả lời có phải là muốn cưới thêm vợ, chẳng phải là không giữ thể diện cho Bình An Vương Phủ.

Đây có thể xem như là một thử thách đấy.”
-Triệu Đinh Yên: Giọng nói có phần uẩn khuất “Ta là chỉ hỏi.

Cần phải nói như thế không?”
-Bạch Tử Khiêm: Nài nỉ “Đúng là lỗi của tôi cho tôi xin lỗi…”
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Hướng về phía anh “Chắc vị công tử này đây đã có câu trả lời chăng.

Hãy giúp ta trả lời.” Hướng tay mời anh.

Anh thì chỉ biết ngồi nhìn vì bị một người nhắm chặt vạt áo mình.
-Hoàng Đế: Như hiểu ra gì đó “Quận Mã nếu có câu trả lời thì giúp cho nước lân bang tìm cách giải quyết.”

-Công Chúa (Ngoại Quốc): /Quận quận mã sao? Vậy người kế bên là Quốc Sắc của Triệu Quốc, Đương Kim Quận Chúa Triệu Đinh Yên./
-Triệu Đinh Yên: Hướng mắt nhìn anh chằm chằm /Nếu trả lời không được thì mất mặt từ Bình An Phủ đến Triệu Quốc.

Còn trả lời được thì…/ Bên dưới bàn là nàng đang nắm vạt tay áo của anh.

Anh cũng quay qua nhìn nàng dù không hiểu ý gì nhưng anh cũng vỗ nhẹ tay nàng như một lời trấn an.
-Bạch Tử Khiêm: Nàng lúc này cũng nhẹ buông vạt áo và anh cũng đứng lên “Thưa Thái Tử điện hạ, nếu tôi giải đáp được thì sẽ được gì?
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Nhìn anh nói “Tất các sĩ tử hiền tài của Triệu Quốc điều nhiệt liệt tham gia hưởng ứng ngay cả các vị Hoàng Tử cũng điều tham gia dành chiến thắng.

Ngươi cũng là dân Triệu Quốc kia mà.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mài giọng đanh thép nhưng từ tốn đáp trả “Xin đừng lấy danh của con dân Triệu Quốc vô mà gắng ghép.” Tất cả điều giật mình vì lời đáp trả của anh.

Dám công kích luôn thái tử nước láng giềng sẽ là một ảnh hưởng không nhỏ cho đất nước.
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Hơi lớn giọng “Ngươi là dám nói với ta như thế sao? Cả hoàng thượng còn phải nể mặt ta vài phần đó.”
-Bạch Tử Khiêm: Ánh mắt cương trực “Con dân Triệu Quốc sẽ được gọi lên khi ai động chạm vào lãnh thổ của họ.

Họ sẽ dũng mãnh đứng lên đấu tranh dành lại quê hương đất nước chứ không phải một được so tài hơn thua.” Tất cả điều im phăng phất.

Anh nói rất đúng.

Đừng lấy danh của một dân tộc để bất ép họ làm một điều gì đó.
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Hơi rúng động nhưng vẫn giữ được bình tĩnh “Vậy ngươi cũng thấy tất cả điều tham gia sao ngươi lại không thể mà còn đồi hỏi ban thưởng?
-Bạch Tử Khiêm: Nhoẻn miệng cười /Đã hỏi đúng ý/ “Vì trong thử thách có phần thưởng vô cùng đặc biệt là được có cơ hội trở thành Phò Mã tương lai.”
-Công Chúa (Ngoại Quốc): “Nếu bổn công chúa nói ngươi có thể trở thành Phò mã tương lai thì sao?” Giọng nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại có ý đập chậu cướp hoa.”
-Triệu Đinh Yên: Ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn công chúa/Ý tứ quá rõ ràng đừng nói là Quận mã huynh không hiểu nha?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận