Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ


-Bạch Tử Khiêm: “Mẫu thân, Lục huynh hai người dùng thử đi.” Trên tay là một cái mâm đồng, đặt một cái thố, vài cái chén và vài cái muỗng.

Anh múc ra đưa về hướng mỗi người.

“ Hai người ném thử đi Khanh nhi đích thân nấu đó.”
-Ngọc Tiêu Vân: Tươi cười “Hôm nay Khanh nhi lại nghiên cứu món mới sao?” Bà khuấy lên rồi múc một muỗng bỏ vào miệng.

Nước dùng ngọt thanh, được kết hợp với các thảo mộc ăn vô cùng ngon miệng.
-Lục Minh: “Ukm đúng là vừa ngon, vừa thanh mát, Công tử món này gọi là gì?”
-Bạch Tử Khiêm: “Hì hì đây là chè dưỡng nhan, nó có công dụng thanh nhiệt giải độc, giúp đẹp da, ăn vào mùa nóng này là tuyệt vời.”
-Ngọc Tiêu Vân: “Tiểu tử này sao càng ngày càng được việc.

Cha con biết sẽ mừng lắm.

Cũng gần đến ngày cha và nhị ca con về rồi đấy.

Đừng có mà chọc giận ông ấy.”
-Lục Minh: “Phu nhân người yên tâm.

Ngoại trừ việc công tử nhớ lại mới có hậu hoạn.”
-Bạch Tử Khiêm: Mặt dè trừng hỏi “Ông ấy rất đáng sợ sao? Nhìn có hung thần lắm không.

Cao ba thước tay cầm bảo đao.”
-Ngọc Tiêu Vân: Cười tươi rối “Con đấy, trước đây làm gì sợ ai.

Ta không hiểu sinh con ra giống ai nữa, ngang bướng vô cùng, không sợ bất kì một ai.

Giờ lại sợ cha con đến thế cơ à?”
-Bạch Tử Khiêm: “Không nha, con nói thật là giờ nhìn ai con cũng sợ.”
-Ngọc Tiêu Vân/Lục Minh: Cười hả hê khi anh nói thế “Sao lại nhát gan đến thế không biết”
-Bạch Tử Khiêm: “Mà mẫu thân con vẫn chưa có cơ hội đi thăm tỷ tỷ, khi nào người đi cho con theo cùng được không?”
-Ngoc Tiêu Vân: “ Chắc tỷ tỷ con biết sẽ vui và bất ngờ lắm, ta sẽ cho người chuẩn bị thu xếp có thể tháng sao chúng ta đi.”
-Bạch Tử Khiêm: “Vậy con sẽ làm vài món chay cho mọi người ở đó.

hihi”
Tại một hiệu thuốc không quá lớn, có một người đàn ông trên lưng là một cậu bé tầm mười tuổi.
-Đại phu: “Đi mau không là ta báo quan tống cổ hai người.”
-…: “Đại phu xin người thương xót chữa trị cho thằng bé, nó còn quá nhỏ không thể đến đó chờ chết, tôi xin ông.

Đại phu ông rộng lượng.”
-Đại phu: “Trời ơi, ông có biết đây là lệnh không, cả thái y cục còn không có cách tôi thì làm được gì.

Ông không đưa nó đi nó lây bệnh hết kinh thành ông có chịu trách nhiệm không?”
-…: …: …: “ Đúng đó lão già mau đi, mau đi đi.

Đừng có mà lây bệnh, ông coi trừng cũng mắc bệnh rồi đấy.

Cút đi.

Đi mau.” Cả một đám người đang đuổi hai phụ tử họ.
-Bạch Tử Khiêm: “Lục huynh, bên đó có chuyện gì đến xem thử đi.”
-Lục Minh: “Dừng lại, tại sao các người lại đuổi đánh họ?”
Anh lúc này chạy nhanh lại bế cậu bé trên tay rồi đỡ người đàn ông ấy ngồi xuống.
Tất cả họ điều run sợ khi thấy anh.

Mà dừng hẳn mọi hành động.

Lúc này quan binh cũng đến.
-…: “Phía này, mau mau bắt họ lại.”
-Bạch Tử Khiêm: Lúc này anh mất kiên nhẫn mà hỏi “Tôi cần biết họ đã mắc tội gì để phải bị như vậy?”
-Chu Thống lĩnh (Chu Tấn): Giọng mỉa mai “Thì ra là Bạch Công Tử.

Ngài lại muốn giở trò gì đây, lại muốn quấy phá sao, lạng quạng bay đầu đấy.”
-Bạch Từ Khiêm: Tức giận nhưng anh không lớn tiếng mà giọng lại trầm vô cùng “Tôi hỏi lại họ bị tội gì? “
-Triệu Đinh Yên: Giọng nói nhẹ nhàng cất lên “Có chuyện gì, mà đích thân Chu thống lĩnh đến tận đây?”
Tất cả điều cung kính cuối đầu tham kiến nàng.

Ngoại từ anh và đứa bé trên tay.

-Chu Thống lĩnh: Cung kính “Bẩm Quận Chúa thần được thông báo ở đây có người nghi ngờ mắc bệnh lạ nên đến dò xét thế nhưng Bạch Công Tử lại ngáng đường.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn về hướng anh nói giọng như giải bày “Chắc do Bạch công tử mất đi hoàn toàn kí ức trước đó cho nên không nhớ.

Bây giờ Bạch công tử có thể giao người cho Chu…”
-Bạch Tử Khiêm: “Bệnh lạ là bệnh gì? Sao đại phu không chịu trị bệnh lại giao người cho quan phủ? Họ chữa được à?” trầm giọng.
-Triệu Đinh Yên: Nàng nhẹ giọng nói “Bệnh này không có cách trị, họ sẽ được đưa đến nơi khác nếu không sẽ lây cho những người dân khác.”
-Lục Minh: Lúc này anh cũng nói, để ngăn lại việc làm của công tử nhà mình, có thể không chỉ gây hại cho bản thân mà còn nhiều người khác nữa “Công tử họ nói đúng đấy, ngài nên để họ đưa đi, ngài đừng tiếp xúc với họ nữa sẽ có thể mắc bệnh đấy.”
-…: “Bạch công tử tôi cám ơn người đã giúp nhưng tôi nghĩ mình nên đưa thằng bé đi tránh gây ảnh hưởng đến ngài.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh không nhìn họ mà nhìn người đàn ông rồi đứa bé trên tay giọng ôn nhu nói “Bệnh gì mà không có cách trị? Ông có thể nói và chỉ cho tôi, thằng bé bị gì, ở đâu, có triệu chứng gì không?
-…: “Thằng bé nổi các nuốt mủ trên cánh tay.

Và đã phát sốt ba ngày nay, đến hôm nay thì ngủ li bì.

Nên tôi mới đưa thằng bé đi gặp đại phu.” Ông kéo quạc áo cậu bé lên.
-Chu thống lĩnh: “Vậy là rõ, mang người đi.”
Anh đứng nhìn các vết mủ rồi ôm khư khư thằng bé không cho quân lính mang đi, dù kéo đến thế nào.

Lục Minh thấy càng để sẽ như vậy sẽ gây hại đến cả phủ tướng quân nên đã điểm huyệt đạo Anh.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Lục Minh tức giận nói “LỤC MINH, Huynh bị điên à, mau lấy thằng bé lại cho tôi.
-Lục Minh: Ôm vào bả vai anh, sợ anh kích động “Công tử nếu làm như vậy sẽ là kháng chỉ, cả phủ tướng quân điều bị liên luỵ”
-Triệu Đinh Yên: Nàng cũng có phần tức giận với tên này, hắn bị gì nàng trả quan tâm nhưng để hại thêm người nàng sẽ không cho phép “Nếu làm việc ngu xuẩn tự mình chịu ta sẽ không ngăn.

Nhưng việc mình làm không suy nghĩ hậu hoạn, mà gây hại người khác ta không thể không màng.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh suy nghĩ gì đó, mắt lại không ngừng nhìn theo đám người vừa đi đến khuất dạng “ Họ được đưa đi đến đâu?” Đinh Yên và Lục Minh điều nhìn anh.

“Tôi hỏi họ được đưa đi đến nơi nào?” Nhìn Đinh Yên “Cô đừng lo tôi sẽ không làm gì liên luỵ đến ai.

Tôi tự làm tự chịu.

Mà có làm thì ma không hay quỷ không biết.”
Tối hôm đó Lục Minh đã kể cho Anh nghe.

Trước đây kinh thành đã có rất nhiều hộ gia đình bị đuổi đến vùng đất hoang phía Bắc vì bị mắc bệnh lạ.

Người bệnh sẽ nổi vài nuốt mụn chứa mủ trên người, lúc đầu chỉ vài nuốt ở vài nơi.

Đến khi phát hiện thì có rất nhiều người đã trở bệnh nặng và những người cùng khu vực cũng bắt đầu bệnh, đặc biệt là những người tiếp cận với người bệnh.

Và khi đưa đến đại phu cũng không có cách chữa trị.

Những người dân khác sợ bị lây bệnh mà gây ra náo loạn.

Triều đình nhận được tin cũng truyền cho các thái y trong thái y viện nghiên cứu tìm thuốc giải bệnh nhưng vẫn không có hiệu quả.

Mà tình hình thì ngày càng trầm trọng không thuyên giảm vì thế triều đình đã chia ra hai phe.

Một phe đưa ra ý sẽ mang chôn sống người mắc bệnh để tránh bệnh lây lang khắp nơi.

Nhưng nhận thấy đây là hành động không có nhân tính nên triều đình đã thống nhất đưa ra cách là đưa hết tất cả về một vùng đất ở phía Bắc để họ tự sinh tự diệt.

Và gần đây có dấu hiệu tiếp diễn.
Sáng hôm sau Anh thức dậy thật sớm tự mình đến cửa hiệu thuốc lớn nhất kinh thành để thu mua một số loại thảo dược mình cần.

Ba ngày sau, anh đã lên kế hoạch để tối đó chuẩn bị lên đường.

Anh để lại một bức thư cho mẫu thân đại nhân yên tâm hơn.
Sau khi anh được phu xe đưa đến gần khu rừng phía bắc thì thả xuống vì có lính canh.

Vì sợ người bệnh trốn ra khỏi đây.

Anh cũng phải khó khăn lắm mới tìm được đường, mất cũng đến hai ngày một đêm.

Ở đấy ai cũng nghĩ anh là người bệnh nên cũng không quan tâm mà họ quan tâm túi vải lớn của anh vì ở đây làm gì có lương thực, từ khi họ bị đưa vào đây phía triều đình trả cung cấp lương thực cho họ, họ phải tự tìm kiếm thức ăn xung quanh về.

Nên họ không chết vì bệnh thì cũng chết vì đói.
-…: “Bạch công tử cậu có sao không? Chẳng lẽ cậu bị mắc bệnh do tiểu tử nhà tôi gây ra?
-Bạch Tử Khiêm: Anh bị chầy xước nhẹ và túi vải cũng lăn lốc ở một góc nhờ gặp được người cha cõng đứa bé hôm trước.

“Này huynh nghe tôi nói đây, tôi lén đến đây để chữa bệnh có mọi người và nếu huynh tin, thì người đầu tiên tôi muốn chữa là con trai huynh.” Thấy ánh mắt ngập ngừng có phần e dè của người đàn ông đó “Huynh nghe tôi nói, tôi chỉ quen biết hai phụ tử huynh và huynh cũng biết tôi không có ý xấu.

Huynh đã là cha, nên huynh hiểu con mình ở tại đây không được chữa bệnh thì cũng chết.

Nhưng tôi lấy tính mạng mình đảm bảo sẽ chữa khỏi.

Huynh nghĩ tôi cất công đến đây lừa huynh để làm gì, tôi muốn lấy việc chữa bệnh cho thằng bé để tạo lòng tin cho mọi người….”
Anh hướng dẫn và nói rõ cách trị bệnh của mình cho mọi người.

Đầu tiên sẽ dùng dao rọc và loại bỏ các nuốt mụn mủ một cách sạch sẽ và dùng khăn thắm nước ấm lao sơ qua, đến khi nào loại bỏ tất thẩy các nuốt mụn thì thôi.

Kế tiếp…
-Bạch Tử Khiêm: “Tỷ đun nước sôi lên và bỏ các loại thảo dược tôi đã chuẩn bị sẵn vào.

Đến một canh giờ, có thể lấy nước thuốc đó tắm cho thân thể người bệnh sao khi loại bỏ các nuốt mụn mủ.

Nó giúp làm sạch các tác nhân gây hại (Virut, vi sinh vật gây bệnh.).

Sau đó thoa thuốc lên trên từng các vết thương đó.”
-Bạch Tử Khiêm: “Đây là thuốc được sắc, sao hai lần sắc, bây giờ thuốc còn nữa chén có thể cho người bệnh uống, uống và thoa thuốc điều đặn trong ba ngày người bệnh sẽ khỏi hẳn”… “Huynh cho thằng bé uống đi, tôi sẽ ở lại đến khi thằng bé khỏi hẳn.
Ba ngày sau.
-Bạch Tử Khiêm: “Mọi người yên tâm tôi sẽ đến và đem theo thảo dược cho mọi người.

Hiện tại chỉ đủ cho ba người nữa.

Tôi sẽ chỉ định người được chữa tiếp theo, cũng như sẽ phân loại theo các cấp bậc nặng nhẹ.

Mọi người đừng quá nóng lòng và tranh dành.

Chúng ta cùng đồng lòng thì mới thoát khỏi đây được.Tôi mong mọi người sẽ nghe lời tôi.

Tôi chắc chắc tất cả điều sẽ được đưa ra khỏi đây.

Và đây cũng là bí mật của chúng ta mọi người hãy giữ kính bí mật.

Tôi không mong sẽ bị bắt đâu.

Một số người đã được tôi hướng dẫn, đã sẵn sàng bắt đầu rồi chứ?"
-----Tất cả: “Rồi.” “Đã sẵn sàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui