Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ


Tại phòng nghỉ của phu thê tướng quân.
~ cốc ~ cốc ~ cốc ~
-Ngọc Tiêu Vân: Nhìn ra cửa “Vào đi.” Lúc này cánh cửa mở ra.

Anh và nàng cùng bước vào.
-Triệu Đinh Yên: Cúi nhẹ đầu chào hỏi “Mẫu thân!”
-Bạch Tử Khiêm: Cúi thấp người “Mẫu thân!”
-Ngọc Tiêu Vân: Nhìn anh mặt lạnh vô cùng “Đến đây làm gì?”
-Bạch Tử Khiêm: Bất ngờ quỳ gối trước mặt bà, làm bà và Đinh Yên giật mình một phen “Mẫu thân! Khanh nhi có tội gì mong người chỉ dạy.

Đừng để mà ấm ức trong lòng.

Đừng lạnh lùng với Khanh nhi.” Cúi gầm mặt, giọng anh rung rung nói.
-Ngọc Tiêu Vân: Đứng dậy trước anh.

Giọng lạnh lẽo, mặt vô cảm giáng xuống từng lời làm tim anh đau điến “Lỗi của cậu có chết ta cũng không thể tha thứ được.” Đinh Yên nghe mà đơ người.
-Bạch Tử Khiêm: Ngước lên nhìn bà.

Anh nhìn bà thì bản thân như chết chân với thái độ đó “Mẫu…mẫu thân...”
-Ngọc Tiêu Vân: Chỉ thẳng mặt anh “Cấm.


Ta cấm gọi ta.

Nếu còn gọi thì đừng trách.

Không còn gì thì cút khỏi phòng cho ta.” Quay lưng không nhìn anh.
-Bạch Tử Khiêm: Mắt đỏ hoe, cơ thể rung lên từng cơn “Khanh nhi là mắc tội gì? Xin người đó nói…nói cho con biết đi…đừng, đừng làm vậy với Khanh nhi mà mẫu thân.

~ chát ~”
-Ngọc Tiêu Vân: Trừng mắt, tay thu về “TA BẢO KHÔNG ĐƯỢC GỌI.

CÚT”
-Triệu Đinh Yên: Nhanh chạy đỡ anh “Quận mã! Mẫu thân đang tức giận, chúng ta nên về phòng.

Khi nào mẫu thân bình tĩnh hơn ta lại đến.”
-Bạch Tử Khiêm: Anh như kẻ mất hồn, được nàng dìu đi /Bà ấy biết rồi.

Có thể là biết về Gia Khanh không tồn tại rồi./
-Triệu Đinh Yên: Lo lắng nhìn anh “Quận mã! Có sao không? Có đau…” Bất ngờ gọi lớn “Quận mã! Quận mã…”
Rất nhanh rời khỏi nàng mà chạy đi mất.

Nàng bàng hoàng mà đuổi theo, đến vài con hẻm thì mất dấu anh.
-Bạch Tử Khiêm: Ngồi bó gối tại một bó gơm lớn /Nhanh thôi, rất nhanh thôi.

Tôi mệt lắm rồi.

Chắc là không trụ được nữa rồi./
Anh nói bản thân đã mệt rồi.

Vậy có thể biết mọi thứ đã đi hết giới hạn của anh rồi.

Anh của hiện tại là không gòng nổi nữa.
 
Khi nàng quay về phủ đã kể lại mọi chuyện cho Thanh Di và cho người của mình đi kiếm anh.

Nhưng anh chốn quá kỉ.

Có thông tin thì đến tìm lại không thấy.


Làm nàng và cả Thanh Di lo lắng vô cùng.
Rất khuya anh lê lết thân ảnh say mèm về phòng, ~ Cạch ~.

Nàng ngồi tại bàn tròn trong phòng mà chờ đợi.
-Triệu Đinh Yên: Thấy dáng vẻ loạng choạng của anh, rất nhanh chống dìu anh về giường.

“Uống say đến thế này!” Đặt anh nằm trên giường, cởi giày và áo ngoài cho anh thoải mái.

Chỉnh lại tư thế cho anh thoải mái nhất rồi nhanh chân rời phòng.Khi quay lại trên tay là một chậu nước và chiếc khăn.

Lau người giúp anh “Buồn lắm sao? Đi uống cả ngày đã ăn gì chưa? Rồi…”
-Bạch Tử Khiêm: Nằm trên giường.

“Tử ~ ực ~ Khiêm chưa muốn ăn ~ ực ~ nhưng con muốn đi theo người rồi mẹ ơi!” Nàng dừng mọi động tác nhìn anh.

“Tử Khiêm mệt quá rồi.

Người có nghĩ con xuất hiện ở đây là sự sai trái to lớn.

Con gián tiếp giết người, con ~ ực ~ chia cắt mẫu tử người ta.

Con chia cắt…uyên ương.

Người con thương… không hạnh phúc cùng ý trung nhân.

Con là tên khốn.

Đáng lẽ…đáng lẽ ra con phải chết đi sau cái lần bọn người nhà họ Lâm truy đuổi con đến vạch núi.”

-Triệu Đinh Yên: Giọng rung rung hỏi “Lúc đó quận mã đã làm gì?”
-Bạch Tử Khiêm: “Tử Khiêm đã ~ ực ~ đã nhảy xuống vực.

Và khi tỉnh lại thì bản thân đã trong thân xác Bạch Gia Khanh rồi.”
-Triệu Đinh Yên: Mắt đỏ hoe hỏi tiếp “Vậy họ đỗ tội cho chàng, nhưng vì sao chứ?”
-Bạch Tử Khiêm: “Tử Khiêm có ca phẫu thuật cho một bé gái bị tim.

Nên một bác sĩ khác đã thực hiện cho người thân nhà họ nhưng thất bại.”
-Triệu Đinh Yên: Đứng hình /Sao họ có thể tàn ác quy chụp tội lên đầu chàng như vậy./ Tay cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cho anh, nhìn anh hỏi “Chàng giờ bao nhiêu tuổi rồi?”
-Bạch Tử Khiêm: Im lặng một lúc lâu “Từ khi hai người bỏ lại Tử Khiêm cũng là 20 năm rồi giờ con cũng 35 rồi.”
-Triệu Đinh Yên: Ngơ ra /15 tuổi đã xa 2 thân sinh rồi sao?/ “Chàng sống cùng ai?
-Bạch Tử Khiêm: “Cậu nuôi con.

Nhưng không mấy tốt đẹp nên 3 năm sau con đã xin ra ngoài sống.”
-Triệu Đinh Yên: “Hẳn là cực cho chàng.

Nhưng lại là một đại phu tốt đến vậy.”
-Bạch Tử Khiêm: “~ Khò ~ khò ~ khò ~” Ngủ ngon lành trong cơn say.

Hoà cùng nhiều áp lực đã chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận