Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ


Lúc lâu từ phía ngoài cửa Bình An Vương Phủ Thanh Di cùng Lục Minh hối hả chạy vào.

Trên tay tỷ là 1 chiếc tay nải.
-Liễu Thanh Di: Tỷ không không quan tâm mà ai đang có mặt tại đây mà 1 mạch xong thẳng vào phòng nàng “Thuốc cầm máu đây.”
Tỷ nghe thông tin từ người của Bình An Vương Phủ.

Đã tức tốc tìm Lục Minh hỗ trợ tìm thuốc từ phòng nghiên cứu của anh.

Rất may anh là người rất tỉ mỉ và thận trọng.

Anh tạo nhãn cho từng lọ, tên và công dụng điều ghi rõ.

Và đặt ngăn nắp vào từng khu vực nên việc tìm kiếm của Lục Minh cũng dễ dàng hơn vì huynh là người vào phòng thường xuyên cũng được anh chỉ dẫn rất nhiều trước đó.
-Bà Mụ: Mặt bà vô cùng mừng rỡ, nghe được có thuốc bà như bắt được vàng “Tốt quá rồi.”
-Triệu Đinh Yên: Răng cắn chặt.

Nước mắt cũng đã chảy ra hai bên khóe mắt “Tỷ..tỷ…” Giọng nàng thều thào.
-Liễu Thanh Di: Nhanh chống đưa hai viên thuốc cho nàng uống “Đinh Yên! muội nghe ta uống thuốc này vào muội và tiểu bảo bối sẽ bình an thôi.” Nàng giờ đây chỉ biết lắng nghe mà không hề trả lời vì nàng mệt mỏi đến nổi nói không ra hơi.

“Đúng rồi uống vào.

Hãy lắng nghe lời ta.

Hít sâu vào.” Nàng làm theo, hít sâu.

“Thở ra” Nàng cũng thở ra.


Tỷ cứ bảo nàng hít thở điều đặn như vậy.
-Bà Mụ: Vui mừng “Máu đã ngừng chảy rồi.

Cũng nở ra rồi.

Tốt lắm thêm chút nữa thôi.”
Tỷ đã làm tương tự như những gì anh đã nói và làm trong lúc tỷ vượt cạn.

Thực sự nó đã có tác dụng với nàng.
-Bà Mụ: Hét lớn “Ra rồi.

Là 1 tiểu hài tử.” Bế đứa bé lên.
-Triệu Đinh Yên: Hét lớn “AAAAAA.”
-Liễu Thanh Di: Lo lắng “Đinh Yên! muội làm sao vậy?” Nắm chặt tay nàng.
-Bà Mụ: Mắt mở to hoảng hốt.

“Còn 1 đứa nữa.”
-Tuệ Đinh Dung: Nghe thấy bà cũng hốt hoảng chạy vào.

Rồi đóng cửa lại “Đưa đứa bé đó cho ta.

Giúp Quận Chúa mau lên đi.” Bế đứa bé.
-Liễu Thanh Di: Nắm tay nàng, miệng nhẹ nhàng nói cho nàng đủ nghe “Đinh Yên! Cố lên.

Trong người muội không chỉ có 1 tiểu bảo bối mà là 2.

Muội cố lên.

Đó là kết tinh và minh chứng cho tình yêu của Tử Khiêm dành cho muội.

Tử Khiêm mà biết được sẽ vui đến nhường nào.”
-Triệu Đinh Yên: Nàng nghe những lời từ tỷ.

Ghị thật chặt hít thở thật sâu./Song sinh sao?/ “AAAAAA.”
-Bà Mụ: “Được rồi, Được rồi.

Mẹ tròn con vuông.”
Tất cả nghe thấy điều vui mừng.

Nàng cũng mỉm cười trong hạnh phúc rồi thiếp đi vì quá kiệt sức.
 
-…: “Cấp báo! Đại hoàng tử bị ám sát.

Không qua khỏi.

Cả nước lập quốc tang 3 ngày.
Trong cung.

Hoàng hậu đã khóc đến ngất lên ngất xuống nhiều lần.


Bà không thể tin được trưởng tử của Hoàng thượng đứa con của mình lại đột ngột qua đời.

Chuyện này là chuyện khó có thể nào mà chấp nhận.
Sau hôm đó tang lễ.

Hoàng thượng đã hạ lệnh điều tra và truy tìm ra hung thủ hại chết Đại Hoàng Tử.

Các văn võ bá quan từ hôm đó đã cực lực ngày đêm truy tìm và điều tra nhưng tất cả chỉ là con số không.
 
-Trịnh Phong: “Đã tìm thấy chưa?”
-…: “Bẩm báo phó tướng quân.

Chúng thảo dân đã cực lực tìm và mở rộng phạm vi cũng không tìm được tung tích của Khâm sai đại nhân.”
-Hoài Ân: Lo lắng “Huynh ấy đã đi đâu được chứ?”
-Lâm Giang: “Đã 3 ngày rồi vẫn như biến mất tâm tích là sao?”
-…: “Báo chúng tôi tìm được thứ này nó nổi trôi trên sông bị nhiễm độc.”
-Trịnh Phong: Nhíu mài “Ống tre.”
-Lâm Giang: “Đưa ta.” Nhận lấy “Nó được bịt kín 1 đầu.” Mở ra “Bên trong có thêm 1 ống trúc nhỏ và 1 tấm vải trắng được nằm gọn bên trong.” Nhìn hai người còn lại.
-Hoài Ân: “Lấy ra xem thử đi.”
-Lâm Giang: Lấy ra.

Mặt đầy kinh ngạc “Là…là huyết thư.

Để ta đọc.”
*Lục Minh hãy thực thi kế hoạch.

Chủ mưu lộ diện.”
Họ nhìn nhau hoang mang.

Thì 1 tên lính từ đâu hối hả chạy đến.
-…: “Bẩm phó tướng.

Chúng tôi thấy có 1 vài nhánh lá cây nhỏ đã héo này được buộc vào ống tre trôi ngược dòng.


Rất giống mới cái trước đó tìm được nên mang đến để phó tướng xem thử.”
-Trịnh Phong: Nhận lấy “Để ta xem.” Trịnh phong và mọi người cố tìm tờ giấy nhưng không hề thấy.

“Không có thư.”
-Hoài Ân: Cầm ống tre lên xem thử.

2 từ được khắc nguệch ngoạc, có thể xem là khá vội vả trong lúc vô cùng khó khăn lên đáy ống tre “Thuốc giải.” Nhìn như hiểu ra gì đó.

Hoài An hét lên “Người đâu đưa số dược liệu này đến chỗ các vị đại phu xem xét.

Và thử bào chết ra thành thuốc giải cho người trúng độc.”
-Trịnh Phong: Nhìn Hoài Ân và Lâm Giang “Ta sẽ hồi kinh 1 chiến để gặp Lục Huynh.

Thông báo tình hình.”
-Lâm Giang: Hét “Còn lại cùng ta tập hợp thêm 1000 người tìm kiếm dấu vết của khâm sai đại nhân.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
---Tất cả: “Đã rõ.”
 
Tại Kinh Thành.
-Lục Minh: Giật mình khi nghe được lời kể tường tận của Trịnh Phong “Sao…sao đệ lại để chuyện này xảy ra hả?” Tức giận mà quát Trịnh Phong.
-Trịnh Phong: Cúi gầm mặt “Đệ…đệ là có lỗi.

Không biện minh hay bào chữa gì.” Ngước lên “Nhưng lời dặm của Bạch ca ca giao phó đệ mong huynh cho đệ góp chút sức để sửa chữa lỗi lầm.”
-Lục Minh: Nhìn Trịnh Phong “Được chúng ta cùng nhận lệnh thực hiện kế hoạch mà Tử Khiêm giao cho.”
-Trịnh Phong: Vui mừng “Đa ta Lục huynh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận