Editor: Xoài – Meow Team
Suýt nữa là Trịnh Sở cho rằng mình nghe lầm.
Gió chiều có hơi nóng ẩm, nhiều người đang làm công việc đồng áng ngoài đồng.
Cố Nguyên Trạch đứng ngoài hàng rào trúc cầm một phong bì trên tay, bên trong có một xấp tiền.
Hiện giờ Lục Vi Chân đang vắng nhà, sáng sớm anh đã ra ngoài làm ăn.
Nhưng con chó lại ở trong nhà, nằm trong sân lè lưỡi nhìn bọn họ.
Trịnh Sở ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải đã nói là năm sau sao? Bây giờ mới đầu tháng tám thôi mà? Sao nhanh vậy?”
“Chú Trịnh và bố mẹ anh không nỡ thấy em khổ nên định điều chúng ta về trước.” Cố Nguyên Trạch đưa tiền cho cô: “Em cầm cái này trước rồi đợi thông báo đi.
Ngày mai anh dẫn em ra ngoài một chuyến, chú Trịnh sẽ tới đây, nhiều nhất hơn nửa tháng chúng ta sẽ về, nhà họ Tống đang theo dõi gắt gao, sẽ nhanh thôi.”
“Bố em tới ư!?” Trịnh Sở mừng rỡ: “Sức khỏe ông đã tốt hơn chưa?”
Cô trả lại thứ mà Cố Nguyên Trạch đưa cho mình: “Hiện tại em không cần tiền, nhưng tại sao ông ấy lại đột nhiên qua đây thăm em?”
Cố Nguyên Trạch đáp: “Còn chẳng phải vì bông tai của em rơi vào tay ông ấy rồi sao? Chú Trịnh lo gần chết nên mới đến thăm em.
Trước hết em đừng nói cho ai khác biết, sức khỏe của chú Trịnh vẫn chưa tốt hẳn đâu.”
Trịnh Sở gật đầu, mũi cô cay cay, suýt chút nữa là bật khóc.
Hai năm nay cô chưa từng gặp bố mình, bây giờ cũng chẳng biết ông như thế nào rồi.
Cố Nguyên Trạch thấy buồn cười: “Khóc cái gì, em như vậy ở quê gọi là kết hôn nhưng lại về nhà mẹ đẻ, anh nghĩ em sẽ không muốn gặp chú Trịnh trong tình trạng này đâu.
Chơi cũng chơi đủ rồi, mau nói rõ mọi chuyện với Lục Vi Chân, sau đó dọn về chỗ thím Lý, nói rằng nửa tháng sau sẽ đi, còn chuyện ngày mai đừng cho anh ta biết.”
“Về thì về, em cũng không phải đang chơi đùa với Vi Chân, em không kể anh nghe nhiều vì xấu hổ thôi.” Trịnh Sở hít sâu một hơi: “Em sẽ cố không nói chuyện ngày mai cho anh ấy biết, mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi sao?”
Ban đầu Cố Nguyên Trạch tuổi trẻ sung sức, xung đột với một đám con nhà giàu trong khách sạn do mẹ Trịnh Sở đứng tên, cuối cùng được bảo vệ ngăn lại.
Đúng lúc mẹ cô chuẩn bị về nhà, bà khuyên Cố Nguyên Trạch một câu rồi lên cùng một chiếc xe với anh ta.
Không ngờ đám con nhà giàu đó nổi điên, phóng xe trên đường đâm thẳng vào xe Cố Nguyên Trạch.
Sau đó họ điều tra được trong đám con nhà giàu đó có một tên bốc đồng họ Tống.
Khó khăn lắm mới cứu được Cố Nguyên Trạch, còn tên nhà giàu đó thì mất mạng, mẹ cô cũng qua đời.
Dù nói gì thì đây cũng là rắc rối mà Cố Nguyên Trạch gây ra, nên nhà họ Cố luôn cảm thấy có lỗi với nhà họ Trịnh.
Lúc Trịnh Sở nghe được tin này, cô phát sốt cả đêm, hoang mang một hồi lâu, lúc hoàn hồn lại mới phát hiện chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Vốn dĩ là tên con nhà giàu sai, nhưng nơi xảy ra tai nạn lại là điểm mù trong camera giám sát.
Nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Lúc gia đình kia sắp phá sản, một luồng dư luận đột nhiên nổi lên.
Một đoạn video không có bất kỳ vết cắt ghép nào bỗng dưng được chia sẻ rầm rộ.
Nội dung trong đó là con nhà quan chức cướp bạn gái người khác, con nhà giàu không đấu lại con nhà quan chức nên tức giận, bệnh tim tái phát ngay trên đường dẫn tới vụ tai nạn xe.
Nhà họ Tống nhân cơ hội này đổ dầu vào lửa, chủ đề liên quan đến quyền thế lập tức trở thành chuyện lớn.
Nhà họ Cố nhanh chóng thanh minh đó là giả, làm rõ chân tướng của sự việc này, nhưng có rất nhiều tin đồn thật giả lẫn lộn trên mạng.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Cố bị người khác theo dõi.
Tuy không có tổn thất gì, song họ không thể động tay vào gia đình của hung thủ nữa.
Sau đó, trong nhà họ Cố có nội gián, ngụy tạo ra một đống bằng chức “xác thực” khiến bác Cố bị vu oan là tham quan ô lại, nhưng ông vẫn bình tĩnh tiếp nhận điều tra.
Âm mưu này rõ ràng là do nhà họ Tống trù tính, vậy mà bố của Trịnh Sở và nhà họ Cố lại án binh bất động.
Song người tính không bằng trời tính, chưa đầy nửa tháng sau, bố Trịnh Sở bỗng dưng gặp tai nạn xe nghiêm trọng.
Tuy mạng ông được cứu về nhưng trở thành người thực vật.
Tuy nhiên, nhà họ Tống cũng chẳng chiếm được ích lợi gì, thủ đoạn của bọn họ lợi hại thì nhà họ Cố cũng chẳng phải người ăn chay.
Ngôn Tình Hay
Ông Tống có hai thằng con trai.
Một người con ruột dốt nát và một người được nhận nuôi từ cô nhi viện, thông minh hơn nhiều.
Hai người vốn không ưa nhau nên thường đâm chọt lẫn nhau.
Xét thấy nhà họ Trịnh và nhà họ Cố sắp đổ, ông Tống lại chuẩn bị thêm một mồi lửa, nhưng quên mất xung quanh con trai mình cũng có người theo dõi.
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống – Tống Hàng Ninh trong một lần lầm lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị mất đi khả năng sinh sản, không thể có con được nữa.
Nhưng Tống Hàng Ninh không có con, người yêu mới vừa mang bầu vài ngày trước đã bảo gã đưa đến bệnh viện phá thai.
Ông Tống cưng chiều thằng con trai này như bảo vật, bỗng dưng lại xảy ra chuyện làm bệnh tim của ông ta tái phát, chuyện uống nhầm thuốc không phải là không thể xảy ra.
Nhà họ Cố chẳng có phản ứng gì về chuyện này, chỉ nhìn hai người Tống Hàng Ninh và Tống Trí Huy đấu đến kẻ sống người chết.
Cố Nguyên Trạch và Trịnh Sở tới nơi nghèo khó này là do nhà họ Cố sắp đặt.
Vị họ Mạnh kia năm đó bỏ trốn theo người khác, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ nói cho anh em thân thiết của mình về địa chỉ chung chung.
Bọn họ hiếm khi liên lạc với nhà họ Mạnh, cũng chẳng biết nhà họ Mạnh đã xảy ra chuyện gì.
Hai nhà Trịnh Cố đều cho rằng nếu nhà họ Mạnh nhìn thấy bọn Cố Nguyên Trạch sẽ đoán ra được là chuyện gì, có thể có người chăm sóc.
Nơi này hẻo lánh, không bị ảnh hưởng bởi dư luận bên ngoài.
Họ quyết định mấy năm không ló đầu ra ngoài vì sợ tên điên Tống Hàng Ninh kia sẽ dời sự chú ý, liều mạng muốn trả đũa bọn họ.
Chỉ cần họ vừa ra khỏi nơi này, e rằng sẽ bị người ta tính kế.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Cố đang truy tìm đám nội gián.
Có rất nhiều nội gián được người khác cài vào, sắp đi sâu vào nơi nòng cốt.
Cố Nguyên Trạch không trả lời Trịnh Sở, chỉ nhìn cô một cách kỳ lạ, hỏi: “Giữa em và anh có gì mà phải xấu hổ?”
Trịnh Sở đáp: “Anh trả lời em trước đi.”
“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi.
Tuy hai người đó cắn nhau ác liệt nhưng vẫn phải tốn chút sức.” Cố Nguyên Trạch nhướng mày nhìn cô: “Trước tiên em nên chia tay với Lục câm.
Anh ta đã ở đây thành như vậy rồi, nhà thì nhất định phải về.
Đừng nói với chú Trịnh về chuyện của hai người, anh không hề cho ông ấy nghe là em đang ở cùng với Lục câm.”
Trịnh Sở bình thường không có hứng thú với đàn ông, Cố Nguyên Trạch cũng không biết Lục Vi Chân chính là mẫu người mà cô thích.
Trước kia anh ta từng ăn chơi rất nhiều, nên vô thức cho rằng Trịnh Sở cũng như mình.
Anh ta không thích Trịnh Sở quen với người đàn ông khác, nhưng nếu Trịnh Sở thật sự muốn thì Cố Nguyên Trạch sẽ không ngăn cản.
Trịnh Sở không muốn cùng anh ta nói thêm về vấn đề này, cô chỉ khẳng định: “Em thích anh ấy, anh cũng đừng bảo đấy là vui đùa này nọ.
Từ nhỏ anh ấy đã lớn lên trong môi trường này, nghe nhiều rồi không có nghĩa sẽ không để trong lòng.”
Cố Nguyên Trạch gần như luôn ở bên ngoài suốt thời gian qua nên anh ta không biết Lục Vi Chân gây chuyện ở thôn.
Song từ tận đáy lòng, anh ta có thành kiến với Lục Vi Chân.
Mặt trời chiều hiện ra từ trong áng mây, ánh nắng có hơi chói chang.
Cây cối bên cạnh tỏa bóng mát, Trịnh Sở ngắt lời Cố Nguyên Trạch, bảo anh ta vào nhà ngồi nghỉ.
Cố Nguyên Trạch từng đến đây vài lần, nhưng do anh ta quá bận rộn nên chẳng có thời gian nhìn kỹ xung quanh.
Trịnh Sở mời anh ta vào nhà, Cố Nguyên Trạch cũng không khách khí, anh ta quan sát xung quanh hai lượt.
Con chó đột ngột đứng dậy, nhìn anh ta với đôi mắt sáng ngời, vui vẻ thè lưỡi ra.
Nó định chạy ra ngoài nhưng bị Trịnh Sở gọi về.
Con chó quay đầu lại, có vẻ hơi nghi hoặc, Trịnh Sở cũng thấy khó hiểu.
Nhà có khách tới, theo tính tình của nó thì sẽ quấn lấy Cố Nguyên Trạch, sao hôm nay lại chạy ra ngoài?
Trịnh Sở nhìn ra ngoài vài lần, không phát hiện điều gì khác lạ.
Cô sờ sờ đầu chú chó, nói: “Bình An ngồi xuống, bọn chị đang nói chuyện, lát nữa sẽ chơi với em.”
Tuy con chó trông to lớn nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, lại quay về nằm sấp xuống.
“Bây giờ em cảm thấy mới mẻ, nhưng qua hai năm nữa sẽ thấy chán.” Cố Nguyên Trạch nhìn con chó, ngồi xuống ở bên cạnh, coi thường: “Đàn ông đều như nhau.
Khi anh ta ra ngoài mở mang kiến thức nhìn thấy thành phố rồi, đến lúc đó em bỏ anh ta hay là anh ta bỏ em, cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Trịnh Sở không nghe lời anh ta nói, rót cho anh ta ly nước.
Bấy giờ, Cố Nguyên Trạch càng cảm thấy kỳ quái, giống như đây là nhà của Trịnh Sở, còn mình chỉ là một vị khách.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Cố luôn thân thiết với nhau, Cố Nguyên Trạch xem nhà họ Trịnh như một gia đình khác của mình, không ngờ anh ta lại cảm nhận được sự xa lạ ở đây.
Trịnh Sở luôn tin tưởng vào nhân phẩm của Lục Vi Chân.
Tính tình anh cương trực, không giấu được chuyện gì trong lòng, tâm tư còn khá nhạy cảm nên nếu anh thích người khác… Trịnh Sở thật sự không nghĩ ra anh sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào.
Nếu Lục Vi Chân ở đây, có lẽ anh sẽ trả lời một câu rằng mình chỉ thích cô.
Trịnh Sở không muốn nói chuyện tương lai với Cố Nguyên Trạch, bèn đổi chủ đề: “Chuyện con gái anh đã điều tra ra được gì chưa?”
Cố Nguyên Trạch cảm thấy có gì đó không đúng, anh hỏi: “Sở Sở? Đừng nói đùa với anh nữa.”
Trịnh Sở đứng cạnh nhìn anh ta, khẽ đáp: “Có lúc nào em lại nói đùa với anh những chuyện thế này không?”
Cố Nguyên Trạch nhìn cô, ngây người, dường như không thể tin nổi: “Ý em là sao? Trịnh Sở? Em xem lời của anh như gió thoảng bên tai à?!”
Giọng nói của anh ta có hơi lớn, Trịnh Sở đỡ trán, cảm thấy tại sao Cố Nguyên Trạch cứ như vậy? Cô chỉ nhỏ hơn anh ta hai tuổi thôi, tội gì phải làm như cô là con nít.
Trịnh Sở không đáp lời anh ta.
Cố Nguyên Trạch thấy hơi ngột ngạt trong lòng, chẳng biết phải nói gì.
“Trước anh, Tạ Thần từng quen với người đàn ông khác, hai người rất thân thiết, anh cũng biết hết những gì họ làm.
Trước kia anh thấy cô ấy khá yếu đuối nên muốn bảo vệ cô ấy, nhưng khi thấy có điều sai sai, anh bắt đầu nghi ngờ.
Sau đó cô ấy gặp chuyện, anh bèn không để ý nữa, anh cũng không ngờ nguyên nhân là ở chuyện này… Dù sao anh chẳng có ý kiến gì về vấn đề này, cũng chẳng phải ruột rà gì nên không cảm nhận được tốt xấu.”
Bọn họ không có người thân ở trong thôn, người ở đây không thể không bài ngoại.
Nếu như để Trịnh Sở chịu uất ức, không chỉ bố mẹ anh, mà ngay cả anh cũng không làm, còn chẳng bằng im lặng, bớt một chuyện còn hơn là thêm một chuyện.
Trịnh Sở lấy làm ngạc nhiên.
Ban đầu cô tưởng chuyện này là giả, khi đó nói hai câu với Cố Nguyên Trạch chỉ vì không muốn làm lỡ thời gian, không ngờ đây là chuyện này là thật?
“Vậy Nam Nam…”
“Người nhà họ Tạ lừa anh, anh nuôi con bé hai năm cũng xem như không phụ lòng gia đình họ, em không cần quản.”
Trịnh Sở cũng không thể nói gì nữa, chỉ bảo: “Vậy đến lúc đó em sẽ nói một tiếng với Vi Chân.”
Cố Nguyên Trạch chợt khựng lại, muốn hỏi cô điều gì đó.
Dường như Trịnh Sở biết anh ta muốn hỏi gì, cô lắc đầu trả lời: “Em đi chuẩn bị trước, anh về nhà đi.
Tốt nhất chúng ta nên nói chuyện này cho người trong thôn một tiếng, nhỡ đâu có người đến tặng quà thì sao?”
“Em muốn cái này làm gì?” Anh ta mím môi: “Vì Lục câm đó ư?”
“Anh phải gọi tên anh ấy chứ đừng học theo người khác.” Trịnh Sở đáp: “Trước hết em sẽ nói rõ chuyện này với Vi Chân, anh ấy sẽ không cho người khác biết đâu.”
…
Cố Nguyên Trạch không ở đây lâu vì anh ta còn có công chuyện.
Lúc rời đi, chân mày anh nhíu chặt, nhưng Trịnh Sở vờ như không thấy.
Chẳng bao lâu sau khi anh ta đi, Lục Vi Chân cũng về, dường như chân trước vừa đi thì chân sau đã đến.
Trịnh Sở không ngờ anh về nhanh đến thế.
Đường ở nông thôn khá tệ, đi một lượt là mất đến ba tiếng, trừ khi anh chẳng làm gì cả, nếu không sẽ không về nhanh như vậy.
“Vi Chân, tại sao anh về nhà sớm thế?”
Trịnh Sở đang ngồi trong sân, cô đứng dậy bỏ sách xuống, chạy lon ton đến chỗ anh.
Lục Vi Chân lại bất động, trông có gì đó không đúng.
Anh cúi đầu, siết chặt tay.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?!” Trịnh Sở hoảng hồn, cầm tay anh hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?!”
Lục Vi Chân hít sâu một hơi, từ từ buông hai tay đang nắm chặt ra, sau đó lắc đầu với Trịnh Sở, ra hiệu mình không sao.
Trịnh Sở hiếm khi thấy anh như vậy, cô vội vã hỏi: “Nếu có chuyện xảy ra, anh phải nói em biết.
Vi Chân à?”
Lục Vi Chân lại lắc đầu.
Anh chỉ là giao tất cả mọi việc cho một người đáng tin cậy, sau đó chạy về thật sớm thì nhìn thấy Cố Nguyên Trạch ngồi trong nhà mình, tán gẫu với Trịnh Sở mà thôi.
Trịnh Sở sẽ không làm điều gì có lỗi với anh, chỉ là anh suy nghĩ nhiều.
Lục Vi Chân tin tưởng cô.
Trịnh Sở cau mày, cho rằng anh không khỏe nên đỡ anh vào nhà.
“Anh về nhà vì khó chịu trong người à?” Trịnh Sở bảo: “Anh nghỉ ngơi trước đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lòng bàn tay của Lục Vi Chân đột nhiên lạnh lẽo một cách khó hiểu, anh cảm thấy mình không muốn nghe cô nói.
Cố Nguyên Trạch đến tìm cô ấy làm gì?
“Hồi nãy Cố Nguyên Trạch đến tìm em.” Trịnh Sở đỡ Lục Vi Chân đi lên cầu thang: “Ngày mai em phải ra ngoài một chuyến, anh đừng lo cho em.
Nhắc mới nhớ đã hai năm rồi em cũng không có ra ngoài…”
Trịnh Sở còn chưa nói xong thì Lục Vi Chân đã dừng ở cầu thang.
Hai tay và cơ thể anh run rẩy dữ dội, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Lúc này Trịnh Sở thật sự bị anh làm cho hoảng sợ.
Cô vừa định đưa tay ra sờ trán anh thì Lục Vi Chân lập tức ghì chặt cô lên tường, ôm lấy cô khiến Trịnh Sở hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm của anh.
Cơ thể của Lục Vi Chân run lẩy bẩy, sức anh lại lớn làm Trịnh Sở cảm thấy đau.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lục Vi Chân, nhưng Lục Vi Chân hiểu rõ mình đang nghĩ gì.
Cứ cách vài năm lại có chuyện người trong thôn chạy đi với đàn ông ở bên ngoài, vì nơi này nghèo, không có đường ra, người ở đây lại còn độc miệng nên ai cũng cảm thấy sống ở đây như là cực hình.
Chỉ có đồ ngu mới ở lại chỗ này, không muốn rời đi.
Nếu Trịnh Sở đi ra ngoài, chắc chắn cô sẽ không quay về nữa, vĩnh viễn cũng không quay lại.
Vì cô chẳng có lý do gì để quay lại cả.
Lục Vi Chân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đen tối.
Tại sao Cố Nguyên Trạch không chết đi? Tại sao Cố Nguyên Trạch phải tới nhà anh? Tại sao phải gặp Trịnh Sở?
Anh ta đã có vợ con, tại sao còn chú ý tới Trịnh Sở?
Trịnh Sở từng bảo cô thích anh, chỉ thích mỗi anh! Đàn ông khác cô không thèm nhìn đến.
Cố Nguyên Trạch dựa vào đâu mà đến tìm Trịnh Sở?
Lục Vi Chân hoàn toàn không muốn Trịnh Sở rời xa mình.
Anh như muốn dung hòa cô vào xương máu của mình, đến nỗi hai mắt đều đỏ ửng.
Người khác đều có gia đình, tại sao anh lại không có? Vất vả lắm anh mới thích một người, tại sao lại để cô ấy đi?
Không công bằng, không công bằng tí nào.
Môi của Lục Vi Chân run rẩy, bắt đầu ghét mình là đồ câm, đến một câu cũng không hỏi được.
Lục Vi Chân định mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng anh chỉ gục đầu lên vai cô..