Mặc dù biết rõ lời nói của Hồ Mị Nhi thế nào cũng có bẫy rập.
Nhưng trước sự cám dỗ của nàng, Lưu Vũ vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi thăm.
“Đó là phương pháp gì?”
“Song tu!”
Nói ra lời này, dáng vẻ của Hồ Mị Nhi nhanh chóng biến đổi, trở thành bộ dáng vô cùng dụ hoặc, tiến sát về phía lỗ tai của Lưu Vũ, thổi vào một luồng hương khí.
“Chủ nhân, ngài thấy đề nghị của Mị Nhi thế nào?”
Lưu Vũ tất nhiên là không đáp ứng, trực tiếp đem nàng đẩy ra ngoài.
Đến lúc này, Hồ Mị Nhi mới không khỏi u oán liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái.
Thế nhưng, sau một lúc nàng cũng trở nên nghiêm túc lại.
“Mặc dù chủ nhân tạm thời không thể trở thành một người tu luyện.
Nhưng nếu muốn đạt được thực lực như đám người kia, thậm chí mạnh hơn bọn họ thì không phải là không có cách.
Chỉ có điều, Mị Nhi cần chủ nhân phải đáp ứng một điều kiện.
Đến lúc đó, Mị Nhị sẽ đưa ra phương pháp cho ngài!”
Mặc dù trong đầu Lưu Vũ có rất nhiều ký ức truyền thừa, nhưng đa phần đều trong tình trạng tạm thời phong ấn.
Mà những kiến thức còn lại, thật sự Lưu Vũ cũng không biết vận dụng như thế nào.
Lúc vừa rồi nghe Hồ Mi Nhi nói mình không thể nào tu luyện được, trong lòng Lưu Vũ thật sự rất thất vọng.
Còn phương pháp song tu mà nàng đề cập đến, Lưu Vũ tất nhiên là không thể nào đồng ý.
Đừng nhìn nàng lúc này dụ dỗ liên tục, mà nghĩ rằng có thể chiếm được tiện nghi từ trên người nàng.
Theo như Lưu Vũ được biết, người của Hồ tộc các nàng có được một loại phương pháp đặc thù, có thể lợi dụng trong lúc song tu, cướp đoạt đi toàn bộ nguyên khí của người khác.
Chính vì thế, Lưu Vũ thà rằng mình vẫn làm một người bình thường, cũng tuyệt đối không thể để cho nàng dụ dỗ thành công.
Mà lúc này, lại nghe nàng nói đến một loại phương pháp khác, mặc dù không phải tu luyện, nhưng có thể để cho lực lượng của bản thân mạnh lên, trong lòng Lưu Vũ liền có ý động.
Bất quá, điều kiện mà Hồ Mị Nhi muốn đưa ra, Lưu Vũ hơi hơi có một chút đề phòng.
“Điều kiện là gì?”
Thấy Lưu Vũ nhìn về phía mình với dáng vẻ đề phòng như vậy, Hồ Mị Nhi tỏ ý không vui, môi nàng hơi vểnh lên.
Nhưng sau đó, thân hình của nàng lại tiến sát về phía Lưu Vũ, thổi vào lỗ tai của câu ta một hơi khí nóng.
Rồi sau đó, nàng mới thầm thì nói ra.
“Hiện tại, Mị Nhi chưa thể nghĩ ra được! Khi nào Mị Nhi nghĩ xong, Mị Nhi sẽ nói cho ngài biết!”
Thấy Hồ Mị Nhi muốn trêu đùa mình, trong lòng Lưu Vũ thật sự muốn nổi giận.
Nhưng ngay lúc này, từ bên trong ý thức của Lưu Vũ bỗng nhiên nhiều ra vài thứ.
Những thứ này, dường như có liên quan đến việc tăng cường thể chất của bản thân.
Đứng ở một bên quan sát từ đầu đến cuối, Đại Hắc Cẩu lúc này nhìn thấy hai người bọn họ không ngừng liếc mắt đưa tình với nhau.
Rốt cuộc nó cũng nhịn không được, hừ lên một tiếng.
“Hừ, đúng là không biết xấu hổ!”
Nghe được tiếng nói hầm hừ này của nó, sắc mặt của Hồ Mị Nhi tức thì biến đổi.
Nàng nheo mắt lại nhìn nó, cười tủm tỉm nói ra.
“Ừ, ta không biết xấu hổ đó, thì sao nào?”
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khiêu khích của Hồ Mị Nhi hướng về phía mình quăng tới, hai cái chân chó đang khoanh ở trước ngực của Đại Hắc Cẩu lúc này bỗng dưng thả lỏng ra.
Mấy cái răng nanh của nó lộ ra ngoài, bộ dáng hơi có mấy phần đắc ý, hung tợn.
“Ta có thể cắn chết ngươi!”
Nhìn thấy bộ mặt tràn đầy xấu xa của Đại Hắc Cẩu nhào về phía mình, trong lòng Hồ Mị Nhi khe khẽ rung lên một cái.
Nhưng rất nhanh, nàng liền tức giận gầm lên một tiếng.
“Đồ thứ chó chết, ngươi dám đánh lén ta!”
Lại thấy được một màn quen thuộc diễn ra ở trong thức hải của mình, Lưu Vũ thật sự rất lo lắng, không biết hai kẻ này có thể phá hủy nơi này hay không?
Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ một lúc, Lưu Vũ liền lắc đầu.
Bởi vì, công kích của hai kẻ này nhìn thì có vẻ liều mạng, ác liệt.
Nhưng thực chất, bọn chúng chỉ qua loa, không có bao nhiêu lực lượng.
Thấy bản thân đã đạt được mục đích, lại không cần phải lo lắng về thức hải sẽ bị Hồ Mị Nhi và Đại Hắc Cẩu làm cho sụp đổ.
Thế nên, Lưu Vũ cũng mặc kệ bọn họ đánh nhau, ý thức của cậu bắt đầu rời khỏi, trở về lại với thực tại.
Vừa mở mắt ra nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh, Lưu Vũ vẫn có cảm giác như mình vừa mới trải qua một đời một thế, thời gian rời đi rất dài.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Lưu Vũ mới phát hiện ra được dường như mọi thứ chỉ mới diễn ra trong một cái chớp mắt.
Cảm nhận này khiến cho Lưu Vũ cực kỳ rung động.
Đồng thời, cậu đối với việc tu tiên càng thêm thèm khát, lưu luyến.
Lúc này, Tiểu Cửu vẫn đang giả vờ đứng ở một bên vừa ăn cỏ, vừa quan sát về phía Lưu Vũ.
Mà đàn cừu vẫn tản mát ra bốn phía xung quanh, tìm kiếm thức ăn ở trên đồng cỏ.
Thế nhưng, ngay lúc Lưu Vũ dự định nhắm mắt lại suy tưởng về phương pháp rèn luyện mà Hồ Mị Nhi đã cố ý truyền vào cho mình, thì ở phía xa xa bên trong núi, đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, kêu cứu.
“Có ai không, cứu mạng với?!”
Nghe được âm thanh này, trong lòng Lưu Vũ không khỏi giật mình.
Bởi vì, cậu có thể nhận ra được, đây là âm thanh của chị Ngọc Khuê, con dâu của bác trưởng thôn.
Thế nhưng, sáng sớm hôm nay chị ấy vẫn còn đang ở trong thôn, cậu còn đụng mặt ở trên cầu một lần.
Làm như thế nào, hiện tại chị ta đã đi lên núi.
Hơn nữa, nghe âm thanh này dường như còn rất sợ hãi?
Không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình của Lưu Vũ cấp tốc đứng bật dậy, men theo sườn núi, hướng về phía nơi phát ra âm thanh chạy nhanh như điên.
Theo ở phía sau lưng của Lưu Vũ, Tiểu Cửu giống như cũng nhận ra cái gì, bốn cái chân ngắn cũn cỡn của nó cũng bám theo không bỏ.
“Có ai không, cứu mạng… a…”
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Nhưng âm thanh của Ngọc Khuê lúc này chỉ kịp kêu đến một nửa, rồi sau đó giống như bị cái gì đó nuốt chửng, im bặt.
Trong lòng Lưu Vũ không khỏi dâng lên một hồi hoảng hốt.
Trong miệng của cậu thì không ngừng hô lên.
“Chị Ngọc Khuê, chị hãy cố gắng lên, em sẽ đến cứu chị ngay!”
Mặc dù âm thanh của Lưu Vũ rất vang, nhưng lúc này bên trong rừng cây đã không có tiếng nói đáp lại.
Nghĩ đến cảnh tượng, một người thiếu phụ xinh đẹp, sắp phải phơi thây ở nơi rừng hoang hiu quạnh, bước chân của Lưu Vũ không khỏi tăng tốc liên tục.
Thânh hình của cậu như một cơn gió mạnh, xuyên qua những tán cây xanh, vượt qua những bụi dây gai chằng chịt, phóng nhanh qua khỏi con suối với những tản đá trơn trượt, sắc bén.
Nhưng khi chạy được hơn một nửa, thân hình kiều mị của Hồ Mị Nhi đột nhiên xuất hiện bên ngoài, ánh mắt hướng về trong phía rừng sâu lẩm bẩm.
“Thật kỳ quái, nơi này làm sao lại có thể cảm nhận được yêu khí?”
Thấy Hồ Mị Nhi đột nhiên xuất hiện, Lưu Vũ hơi có một chút giật mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại tỏ ý vui mừng, hô lên.
“Mị Nhi, mau xác định thử xem, tiếng kêu vừa rồi còn cách nơi này bao xa?”
Trông thấy bộ dáng gấp gáp lúc này của Lưu Vũ, Hồ Mị Nhi dự tính mở miệng ra trêu đùa mấy câu.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của nàng đột nhiên khẽ biến, vội vàng hô lên một tiếng.
“Hướng bên này, khoảng chừng hai trăm thước nữa!”
Theo hướng tay của nàng chỉ, thân hình của Lưu Vũ nhanh chóng lách qua một bụi dây leo.
Sau đó hướng về phía bên trái của sườn núi, lao tới.
Thế nhưng, khi nhìn thấy được cảnh tượng diễn ra ở trước mắt mình, Lưu Vũ không khỏi kinh hoảng, hô to một tiếng.
“Con rắn này, làm sao lại to như vậy?”
“Cứu… cứu mạng…”
Ngay sau đó, Lưu Vũ nghe được một âm thanh vô cùng yếu ớt truyền đến.
Lúc này, toàn bộ cơ thể của con dâu bác trưởng thôn đang bị quấn chặt bởi một con trăn khổng lồ.
Thân hình của nó phải dài đến mười mấy mét, cái đầu to như một chiếc quạt nan.
Hơn nữa, cái miệng khổng lồ của nó, đang muốn hướng về phía đỉnh đầu của chị Ngọc Khuê nuốt chửng.