Ông… ông…
Chiếc nhẫn vốn rất yên tĩnh, lúc này đột nhiên phát ra một trận quang mang chói mắt.
Sau đó, từ trên cái đầu hồ ly được khắc ở trên chiếc nhẫn, bỗng dưng lay động, lộ ra một đôi mắt sáng như ngọc.
Tiếp theo đó, một cái hư ảnh Cửu Vỹ Yêu Hồ, hiện ra ngay giữa không trung.
Cho dù là Hồ Mị Nhi, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt của nàng cũng không khỏi lộ ra sợ hãi, vội vàng quỳ xuống ở trước mặt của Lưu Vũ, hô lên một tiếng.
“Tộc trưởng, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Giống như một vị đế vương trở về, trên người của Lưu Vũ lúc này mang theo các loại ánh sáng, rực rỡ muôn màu.
Thường ngày, bộ mặt của Đại Hắc Cẩu cực kỳ phách lối, lúc này nó cũng bị một màn trước mặt làm cho có một chút rung động, bên trong con ngươi của nó còn không thể che giấu được một loại hoảng hốt, vô cùng hiếm thấy.
Thế nhưng, huyễn tượng này chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Sau khi hư ảnh của Cửu Vỹ Yêu Hồ ở trên không trung biến mất, chiếc nhẫn ở trên tay của Lưu Vũ cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Chỉ có điều, trong đầu Lưu Vũ lúc này, dường như lại nhiều ra một thứ.
Mà cái thứ này, làm cho ánh mắt của Lưu Vũ khi nhìn về phía Hồ Mị Nhi lại có thêm mấy phần cổ quái.
“Chủ nhân… à không, tộc trưởng, ngài… ngài nhìn Mị Nhi như vậy là có ý gì?”
Trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm bất thường, bị Lưu Vũ nhìn chăm chú như vậy, Hồ Mị Nhi hơi có mấy phần giật mình, vội vàng xoay mặt tránh đi.
Nhưng không biết vì sao, trong tâm linh của nàng lại có một loại xúc động, như muốn thân cận với Lưu Vũ nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, từ trong ánh mắt của Lưu Vũ, Hồ Mị Nhi còn có cảm giác như toàn bộ thân thể của mình đều bị nhìn thấu.
Giống như một người thị nữ, không có một chút mảnh vải nào đang đứng trước mặt một vị quân vương, để chờ đợi được thị tẩm vậy.
“Không có việc gì, ngươi mau đứng lên đi!”
Lưu Vũ chỉ thoáng sững người một lúc, sau đó thần sắc của cậu ta cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lúc này, Hồ Mị Nhi cực kỳ nhu thuận, gật đầu đáp lại.
“Vâng, thưa tộc trưởng!”
Đại Hắc Cẩu nhìn thấy hai người bọn họ lại bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, hậm hực hừ lên một cái.
Sau đó, nó hóa thành một vệt lưu quang, chui vào trong thức hải của Lưu Vũ lẫn trốn.
Đối với phản ứng của Đại Hắc Cẩu, Lưu Vũ thật sự thấy đến quen thuộc.
Dù sao, tính tình của con chó này từ ngày nhận biết với nhau đã giống như vậy, cũng chẳng hề thay đổi một chút nào.
Nhanh chóng đem ký ức vừa mới thu được từ hư ảnh Cửu Vỹ Yêu Hồ truyền vào trong thức hải kiểm tra một hồi, Lưu Vũ cũng bắt đầu thu xếp lại suy nghĩ của mình.
Đồng thời, để xác nhận được tính chân thực của nó, trong lòng cậu ta không khỏi nảy sinh ra một cái ý nghĩ.
Mà ý nghĩ này vừa sinh ra, Lưu Vũ nhất thời không thể nào khống chế được, chỉ có thể tiến về phía Hồ Mị Nhi mấy bước.
Sau đó, cậu ta giơ lên một ngón tay trỏ, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc mấy cái.
“Mị Nhi, tới đây đi!”
Trước mệnh lệnh của Lưu Vũ, Hồ Mị Nhi lúc này giống như rơi vào trạng thái mê mang, không có một chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước mặt cậu ta.
Sau đó, cái cằm nhỏ của nàng bị Lưu Vũ nắm lấy.
Trên khóe môi của cậu ta còn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xấu xa.
Nhất thời, trong linh hồn bé nhỏ của Hồ Mị Nhi đột nhiên dâng lên một trận giãy giụa kịch liệt.
Nhưng nàng càng cố gắng giãy thoát, thì bản thân nàng như càng muốn lún sâu vào hố sâu vạn trượng.
Lúc này, ở bên trong linh hồn của nàng đã bị một tầng hắc vụ bao phủ.
Còn nàng thì hóa thân thành một con hồ ly nhỏ, đang cố gắng chạy trốn khỏi bóng đêm vô tận.
Nhưng càng chạy, bóng đêm lại càng kéo gần.
Đến cuối cùng, khi toàn bộ linh hồn của nàng đều bị bóng đêm bao phủ.
Lúc này, nàng mới sợ hãi, kêu lên vài tiếng.
“U… u…”
Thế nhưng, chỉ trải qua một lúc, nàng mới phát hiện ra được, bóng đêm này không chỉ muốn đem linh hồn của nàng nhiễm bẩn, mà còn muốn đem thân thể của nàng độc chiếm.
Chỉ có điều, trong lòng nàng thì không thể nào kháng cự được.
Chỉ có thể vừa sợ hãi trốn tránh, lại vừa cố ý nghênh hợp, để cho cả hai cùng vào trạng thái hư không, thoát khỏi phạm vi của vũ trụ.
Đợi cho đến lúc cánh môi của nàng đã mỏi nhừ, mà bàn tay phía trước ngực cũng rút ra khỏi người.
Lúc này, nàng mới giật mình tỉnh táo lại, ánh mắt mông lung mộng nước, nhìn lấy người đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt này không biết đã bao nhiêu lần, từng bị nàng dụ dỗ song tu.
Thế nhưng, kẻ này không bao giờ bị nàng mê hoặc.
Vậy mà, hôm nay hắn lại dùng đến một loại phương pháp bá đạo như vậy, chiếm đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của nàng.
Hơn nữa, vài thứ đồ vật ở trên người nàng, cũng bị bàn tay của hắn bóp nặn, chiếm hữu.
Đây là lần đầu tiên, có kẻ dám làm như vậy đối với nàng.
Nếu như là kẻ khác, có lẽ nàng đã đem hắn phanh thây phần trăm mảnh, thậm chí còn nghĩ cách hành hạ cho đến chết.
Nhưng ở trước mặt kẻ này, nàng lại không có một chút năng lực phản kháng.
“Thế nào, sau này còn dám dụ dỗ ta song tu nữa hay là không?”
Sau khi đem thiếu nữ trước mặt trừng phạt một hồi, Lưu Vũ lúc này mới vô cùng hài lòng, đem quần áo ở trên người của nàng chỉnh lý lại.
Sau đó, ánh mắt của cậu ta lộ ra một chút ý cười, nhìn lấy khuôn mặt vẫn còn đang ửng hồng, khóe mắt ngập tràn ánh nước của nàng trêu đùa.
Chỉ có điều, cho đến lúc này Hồ Mị Nhi vẫn còn chưa thể nào lấy lại được tinh thần.
Nàng không có lên tiếng trả lời câu hỏi của cậu ta.
Nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy, Lưu Vũ cũng không có ý định tiếp tục trêu đùa.
Cậu ta nghiêm túc đánh giá lại chiếc nhẫn đang đeo ở trên tay của mình.
Không gian ở bên trong chiếc nhẫn này thật sự rất lớn, hiện tại mặc dù đã chứa cái xác của con trăn khổng lồ kìa, nhưng diện tích chiếm dụng cũng không đạt tới một phần mười.
Đúng vậy, cái xác của con trăn kia là Hồ Mị Nhi cố tình thu vào bên trong chiếc nhẫn này.
Nhưng lúc đó nàng lại muốn giấu giếm, ý định dùng để trêu đùa Lưu Vũ một phen.
Nhưng ai biết được, thứ này sau khi nằm ở trên tay của Lưu Vũ, lại đột nhiên phát động ra một cái kỹ năng truyền thừa, đến ngay cả bản thân nàng cũng không thể phát hiện ra được.
Thế nên, vừa rồi nàng không chỉ bị Lưu Vũ đoạt mất đồ tốt, còn bị cậu ta chỉnh cho một trận, không có cách nào phản kháng.
“Thôi được rồi, hôm nay chỉ trừng phạt nàng như vậy thôi.
Lần sau, nếu còn dám trêu đùa ta như vậy nữa, ta nhất định sẽ đem nàng ăn sạch!”
Thấy Hồ Mị Nhi vẫn còn đang đứng thất thần, trên tay thì mãi mân mê cái miệng nhỏ của mình không ngừng.
Lưu Vũ thật sự nhịn không được, bước tới ôm lấy vòng eo của nàng, hôn nhẹ một cái.
Thiếu nữ lúc này mới giật mình, vội vàng xoay người tránh đi.
Nhưng sau đó một hồi, ánh mắt của nàng đột nhiên lưu chuyển, lại muốn tiến sát về phía Lưu Vũ để trả thù.
Bất quá, lúc này Lưu Vũ đã có thể thông qua chiếc nhẫn đeo ở trên tay, khống chế được toàn bộ thành viên của Hồ tộc, ngay cả chính nàng cũng không thể tránh thoát được vận mệnh.
Thế nên, ý nghĩ ở trong đầu của Lưu Vũ vừa chuyển động, thân hình của Hồ Mị Nhi liền bị chiếc nhẫn này hút vào, thu vào bên trong để giam cầm.
Thoáng giật mình một cái, ở bên trong chiếc nhẫn, âm thanh u oán của Hồ Mị Nhi không ngừng vang lên.
Nhưng lúc này, Lưu Vũ cũng không thèm để ý đến nàng, tự mình xoay người lại, bước nhanh về phía chân núi.
Đi theo ở phía sau lưng của Lưu Vũ, vẫn là chú cừu nhỏ tên Tiểu Cửu.
Nó vừa rồi, đã đứng ở đây quan sát một hồi lâu.
Nhưng không thấy ông chủ của mình di chuyển, nó cũng yên lặng đứng ở một bên.
Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy Lưu Vũ rời đi, bên trong ánh mắt của nó lúc này không hiểu lại xuất hiện một chút linh quang, giống như một đứa trẻ nhỏ hiếu kỳ, liên tục đánh giá ở trên người ông chủ của mình.
Nhưng vì Lưu Vũ tạm thời không có để ý đến nó, nên cậu ta không thể nào phát hiện ra chuyện này.