“A!!!”
Cảm giác như đầu óc của mình sắp bị nứt ra, Lưu Vũ vô cùng đau đớn, lăn lộn ở trên mặt đất ôm lấy đầu hét thảm.
Thế nhưng, không biết vì sao, lúc này tinh thần của cậu ta lại vô cùng tỉnh táo.
Dù cho bản thân của cậu rất muốn ngất đi, nhưng lại không có cách nào làm được.
Sau đó, vô số những ký ức xa lạ liên tục tuôn trào vào bên trong trí nhớ, khiến cho đầu của Lưu Vũ chỉ muốn nổ tung.
Tưởng chừng như sắp không thể nào trụ vững được nữa.
Thì lúc này, Lưu Vũ cảm thấy trước mặt của mình bỗng tối sầm lại.
Cuối cùng, ý thức của cậu cũng dần chìm vào trong hôn mê, không biết rõ là sống hay chết.
Bee… bee… bee…
Cảm giác trên mặt có thứ gì đó nhột nhột, lại nghe được tiếng gọi vô cùng quen thuộc, Lưu Vũ lúc này mới giật mình tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra nhìn lấy xung quanh, Lưu Vũ cảm giác như mình vừa mới trải qua một cơn ác mộng.
Không gian ở trước mặt của cậu ta vẫn là một tòa miếu hoang cũ nát.
Phía bên kia, vẫn là bức tượng thần, loang lỗ vết ố của thời gian.
Chỉ có điều, không hiểu vì sao, Lưu Vũ luôn có cảm giác bức tượng này hôm nay có một chút kỳ lạ.
Cũng không rõ là nguyên nhân gì, nhưng lúc này Lưu Vũ lại cảm thấy nó rất thân thuộc, giống như một người thân nào đó, lâu ngày mới được gặp lại.
Thế nhưng, lúc này Lưu Vũ cũng không quan tâm đến nhiều như vậy.
Cậu ta kiểm tra lấy cơ thể của mình một hồi, thấy rằng không có vấn đề gì bất thường xảy ra.
Ngay cả quần áo mặc ở trên người cũng đã trở nên khô ráo.
Lúc này, cậu mới thật sự yên tâm.
Dù sao, những gì xảy ra vào tối hôm qua, thật sự quá mức kỳ dị.
Cậu chỉ hy vọng, đó thật sự chỉ là một cơn ác mộng.
Thím Mai, vẫn là một người phụ nữ tốt, vẫn là một người vợ đàng hoàng, mà không phải là một người phụ nữ độc ác, đã hại chết chồng mình.
Chỉ có điều, dù cậu ta muốn lừa người dối mình như thế nào, thì sự thật vẫn luôn là sự thật.
Ở trên đời này, có rất nhiều điều gian dối, luôn ẩn sâu những lớp mặt ngụy tạo.
Bee… bee… bee…
Thấy từ lúc tỉnh dậy Lưu Vũ không thèm quan tâm gì đến mình, con cừu nhỏ lúc này mới bất mẫn kêu lên vài tiếng.
Nhìn thấy được bộ dáng quen thuộc của nó, Lưu Vũ nhất thời trở về với thực tại.
Cậu ta rốt cuộc nhịn không được, đem đầu nó ghì chặt trong lòng.
Đối với Lưu Vũ, dù trên đời này có bao nhiêu dối trá, lừa gạt, thì con cừu nhỏ này vẫn luôn là người bạn trung thành nhất với cậu ta.
“Thì ra mày vẫn luôn ở đây đợi tao!”
Bee… bee… bee…
Như đáp lại lời nói của Lưu Vũ, tiếng kêu của con cừu nhỏ lại lần nữa vang lên.
Nhưng lần này Lưu Vũ lại có thể nghe được, âm thanh của nó dường như vẫn còn rất bất mãn.
Hiểu ý, cậu ta mới lục tay vào trong túi quần, dự định lấy ra một viên kẹo ngọt để cho nó ăn.
Nhưng hôm qua quần áo bị ướt, ngay cả mấy viên kẹo cũng bị nước nhiễm vào.
Nên khi cậu ta thọc tay vào trong túi quần, chỉ lấy ra được mấy viên kẹo nhão nhoẹt, trong rất thảm hại.
Nhất thời, Lưu Vũ hơi có chút áy náy, nhìn lấy nó mỉm cười.
“Xin lỗi, kẹo đã hỏng hết rồi.
Hay là, để tao trở về, lấy thêm kẹo cho mày nhé?”
Bee… bee… bee…
Nó lại kêu lên mấy tiếng, nhưng Lưu Vũ cũng không biết, rốt cuộc là nó có đồng ý hay không.
Chỉ có điều, nhìn thấy mặt trời bên ngoài đã sáng bừng.
Hơn nữa, từ tối hôm qua đến giờ cậu ta chưa có cho thứ gì vào bụng, lúc này âm thanh sao trào không ngừng vang lên dữ dội.
Chính vì vậy, cậu ta không khỏi vội vàng đứng dậy, tìm xem bầy cừu có còn ở đây hay không.
Đáng tiếc, lúc này ngoại trừ con cừu nhỏ bên cạnh, bầy cừu còn lại đã đi đâu mất, cậu ta không thể nào tìm thấy.
Bất đắc dĩ, Lưu Vũ chỉ có thể kép theo cái bụng đói meo của mình, cùng với chú cừu bên cạnh, trở về trong thôn.
Từ chỗ miếu thần, đi xuống chân núi chừng hai ba cây số, có một cây cầu nhỏ bắt qua sông Ngô Đồng.
Lưu Vũ nghe nói, con sông này thật sự rất lớn, nó kéo dài từ thượng nguồn, xuyên qua tứ thành, lục tỉnh.
Đến chỗ thôn của Lưu Vũ, chỉ là một cái nhánh nhỏ.
Lúc này, ở bên dưới có mấy người phụ nữ đang giặt giũ.
Thỉnh thoảng, còn có mấy người tranh thủ thời gian lội xuống sông để tắm rửa.
Đi trên cầu, Lưu Vũ còn nghe rõ được tiếng cười khúc khích của bọn họ.
Nếu như lúc bình thường, nhìn thấy những người phụ nữ này Lưu Vũ đã nhanh chân tránh xa.
Bởi vì trong thôn rất ít đàn ông, mà Lưu Vũ tuy đã gần hai mươi, nhưng lại có thân hình nhỏ gọn, hơn nữa còn chưa trải sự đời.
Thế nên, cậu ta thường hay bị những người phụ nữ ở đây trêu chọc, nhiều lúc phải đỏ mặt chạy trốn.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy một đám đàn bà, con gái “thả rông”, đứng ở bên bờ sông tắm gội.
Thậm chí, có vài người còn chẳng thèm mặc quần áo, lội ở dưới nước, vẫy tay với mình, lại để cho cậu ta nhịn không được, phải liếc mắt nhìn nhiều một chút.
Bất quá, sau khi phát hiện ra ánh mắt tham lam của Lưu Vũ nhìn về phía mình, mấy người phụ nữ đang tắm gội ở dưới sông chẳng những không sợ hãi,
mà còn cố ý ưỡn ngực, để lộ ra một chút da thịt trắng hồng.
Sau đó, bọn họ mới lớn tiếng mở miệng ra trêu chọc.
“Ôi chao, Lưu Vũ nhà của chúng ta bây giờ có vẻ đã lớn rồi ha.
Cậu ta vừa mới nhìn ngực của tôi kìa.
Các chị nói xem, cậu ta thích ngực lớn giống như tôi, hay thích cái ngực nhỏ nhắn này của Thu Hồng?”
Thu Hồng là một thiếu phụ trẻ tuổi, xinh đẹp.
Trước kia, khi còn chưa lấy chồng nghe nói cô được gia đình thu xếp cho ôn thi vào một trường đại học ở trên thành phố.
Nhưng không biết vì sao, đột nhiên ở trong nhà xảy ra chuyện.
Rồi sau đó mới kết hôn với một người đàn ông ở thôn bên cạnh khi vừa mới tròn mười tám tuổi.
Chỉ có điều, hai người bọn họ lấy nhau được mấy tháng, thì ly hôn.
Cho đến nay vẫn còn chưa có con cái, hiện tại đang ở với cha mẹ, phụ giúp việc gia đình.
Vốn dĩ, da mặt của cô đã rất mỏng.
Lúc này, bị người phụ nữ bên cạnh trêu chọc như vậy, cô nhịn không được, gắt lên một tiếng.
“Ơ, cái chị này!”
Thật ra những người phụ nữ ở đây cũng chẳng hề có ác ý gì.
Bọn họ thường xuyên ở lại trong làng, không có đàn ông, nhiều lúc thiếu thốn rất nhiều thứ.
Thế nên, trông thấy một chàng trai trẻ, lại thật thà như Lưu Vũ, lại không nhịn được mở miệng ra trêu chọc.
Nhìn thấy những người phụ nữ này lại bắt đầu giở trò khiêu khích.
Trong lúc nhất thời, Lưu Vũ cảm giác cả người đều trở nên bức rức, khó chịu.
Thật sự, nếu đây không phải là ở bên cầu.
Cậu cũng không biết, bọn họ sẽ còn trêu chọc đến như thế nào nữa.
Trong lúc lưỡng lự không biết là nên rời đi hay lưu lại, Lưu Vũ đột nhiên nhìn thấy ở phía trước mặt có một người phụ nữ xinh đẹp, đạp xe chạy tới.
Người phụ nữ này tuổi còn rất trẻ, so với Thu Hồng còn nhỏ hơn một tuổi.
Là một trong số những người phụ nữ đẹp nhất ở trong thôn.
Nhưng Lưu Vũ biết rõ thân phận của cô, là con dâu duy nhất của ông trưởng thôn.
Mấy năm trước, chồng của cô ta lên thị trấn làm thuê, không biết gặp phải chuyện gì lại xảy ra tai nạn chết người.
Kể từ đó, trong nhà cũng chỉ còn lại một người cha chồng hơn sáu mươi tuổi, và một đứa con gái nhỏ chừng ba, bốn tuổi.
Tính cách của người phụ nữ này bình thường rất dễ gần.
Chỉ có điều, lúc nói nói chuyện cô ta hơi có vẻ lạnh nhạt, nên từ trước đến giờ Lưu Vũ vẫn rất ít khi tiếp xúc.
Lúc này, thấy cô ta đang lái chiếc xe đạp duy nhất ở trong nhà ông trưởng thôn chạy tới đây.
Lưu Vũ không khỏi lách người tránh đi.
Nhưng cậu ta lại không nghĩ đến, người phụ nữ này lại dừng xe ở trước mặt của mình.
Sau đó, cô ta còn trực tiếp đánh giá khắp lượt ở trên người cậu, giống như nhìn thấy một sinh vật lạ vậy.
“Chào chị Ngọc Khuê!”
Bị một người phụ nữ chỉ lớn hơn mình có một hai tuổi quan sát cẩn thận như vậy, trên người của Lưu Vũ hơi có một chút không được tự nhiên.
Thế nên, lúc này cậu ta mới mở miệng, lên tiếng chào hỏi trước.
“Ừm, cậu về rồi đấy à? Tối hôm qua, thím Mai có qua nhà tôi báo cáo, nói là cậu bị lạc ở trên núi, chưa về.
Thế nên, cha chồng của tôi vừa mới sáng ra đã cho người đi ra ngoài tìm kiếm.
Hiện tại, nếu cậu đã về rồi, vậy thì tôi có thể yên tâm, kêu người trong thôn không cần phải lên núi tìm người nữa!”
Nói xong, cô ta cũng không có dừng lại bao lâu, liền trực tiếp quay đầu xe rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ này đi xa, trong ánh mắt của Lưu Vũ xuất hiện mấy phần kỳ lạ.
Vừa rồi, trong lúc nói chuyện với người phụ nữ này, không biết có phải là nghe lầm hay không, nhưng Lưu Vũ lại đọc được suy nghĩ của cô ta.
Thế nhưng, chuyện này thật sự quá mức hoang đường, cậu ta chưa bao giờ nghe nói đến chuyện kỳ lạ như vậy.
Trong lúc nhất thời, nghĩ không ra được chuyện này thật hư như thế nào, Lưu Vũ chỉ có thể lắc đầu, dẫn theo chú cừu của mình trở về nhà.