Hai đóa hoa nở, mỗi bên cành một bông.
Bên này, Lệnh Hành Chỉ ra khỏi đồn cảnh sát, anh ngồi trong xe im lặng châm một điếu thuốc, tài xế nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu, cẩn thận hỏi: “Bí thư, ngài muốn đi đâu?”
Lệnh Hành Chỉ nhả khói thuốc ra, ngón tay tao nhã kẹp đuôi thuốc, hai chân thon dài hơi gác lên nhau, ánh mắt lạnh lùng như biển cả dưới đêm đông lạnh giá, dưới độ sâu sâu nhất là những cơn sóng bão cao nhất.
Một lúc sau, thư ký Trần Nhiên mới kéo ghế lái phụ ra, cùng lúc đó, Lệnh Hành Chỉ giơ tay dập thuốc lá, tay còn lại kéo cà vạt: “Về nhà đi.”
Sau đó tấm ngăn từ từ nâng lên.
Xe chạy vào khu chung cư, bảo vệ cổng đứng nghiêm, lái xe chạy thẳng đến tầng hầm gara rồi đi đến làn xe dành riêng cho bí thư thành ủy thì dừng lại.
Trần Nhiên xuống mở cửa xe, Lệnh Hành Chỉ đi ra ngoài: “Mười giờ ngày mai đến đón tôi.”
“Được.”
Trong phòng đèn còn sáng, có lẽ là Ngụy Lạc Thần đã về.
Lệnh Hành Chỉ đi đến bấm chuông cửa, bảo mẫu nhanh chóng ra mở cửa.
“Bí thư, ngài về rồi, bà chủ cũng vừa về.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, đi đến tủ giày đổi giày, đôi giày cao gót của Ngụy Lạc Thần vẫn còn vứt lộn xộn ở cửa ra vào, bảo mẫu vội vàng cúi xuống chỉnh lại giày của cô ta: “Bà chủ uống nhiều quá, tôi vừa đỡ cô ấy nằm ngủ và nấu canh giải rượu.”
Lệnh Hành Chỉ không để ý đến, một tay cởi bỏ cà vạt ném lên ghế sô pha, áo khoác vẫn còn ở trên ghế sô pha, xoay người đi lên tầng hai.
Nhà ở là một công trình kiến trúc song lập, trên dưới rộng khoảng 400 mét vuông, là phòng được chính phủ cấp cho, dù sao cũng là viên chức nên mọi phương diện đều phải chú ý.
Mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn đang sáng, Ngụy Lạc Thần đang đeo một cái thắt lưng gợi cảm chữ V màu đen, tựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn tạp chí thời trang.
Lệnh Hành Chỉ dựa vào cửa, nhướng mi mắt, bình tĩnh từ từ ngáp một cái.
Ngụy Lạc Thần ngước mắt lên nhìn anh.
ánh mắt chỉ lướt qua mép trang tạp chí: “Em vẫn chưa tắm, anh có muốn tắm cùng không?”
“Không được, ngày mai anh còn có việc.”
Nói xong, Lệnh Hành Chỉ đi vào phòng, đứng ở trước tủ đồng hồ, giơ tay lên cởi đồng hồ xuống.
“Em tắm trước đi.”
Ngụy Lạc Thần đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, nhìn bóng lưng cao lớn của Lệnh Hành Chỉ, dưới lớp áo sơ mi màu trắng ẩn giấu một cơ thể hoang dã lại gợi cảm, sau khi hít sâu một hơi, cô ta vén chăn đứng dậy: “Ngày mai anh đi xã giao với cha sao?”
“Ừm.”
Ngụy Lạc Thần dừng lại một chút, Lệnh Hành Chỉ quay đầu lại, áo sơ mi đã cởi bỏ mấy nút, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện, còn có xương quai xanh mà cô ta rất thích.
Cả hai người bọn họ đều có dục vọng cao, với tư cách là bí thư, từ khi kết hôn Lệnh Hành Chỉ đã thắt lưng buộc bụng, không muốn vướng vào phụ nữ và sa ngã vào chuyện giường chiếu.
Cho nên, dục vọng cao chỉ có thể tìm Ngụy Lạc Thần để giải quyết, lúc hai người vừa mới kết hôn, bọn họ chỉ có thể làm hai ngày là thứ bảy và chủ nhật.
Điều mà cô ta thích nhất là sau đó hai người sẽ châm một điếu thuốc, không nói lời nào, trong mắt tràn đầy dục vọng.
“Chuyện ngày hôm nay…” Lệnh Hành Chỉ dừng lại một chút, khóe miệng không có nụ cười: “Vừa rồi rất gấp nên anh chưa nói rõ ràng được.
Đầu tiên, xin lỗi nhưng anh bị người khác gài.”
Ngụy Lạc Thần vốn đang cau mày, nghe anh nói như vậy thì có hơi kinh ngạc.
“Anh có ý gì?”
Lệnh Hành Chỉ ngồi trên sô pha gần ban công, không có đèn sáng: “Anh đang nghỉ ngơi ở trong phòng, sau đó có một người phụ nữ bước vào, trên người cô ta có mùi nước hoa rất giống với em, anh tưởng đó là em, sau đó cô ta trói anh lại, anh và cô ta u mê làm với nhau một lần.”
Anh nói dối, mùi hương kia giống với Khổng Lệnh Kỳ như đúc.
Chân của Ngụy Lạc Thần để trần đứng trên đất, cô ta đột nhiên cảm thấy mặt đất rất lạnh.
“...!Sau đó thì sao?”
Lệnh Hành Chỉ dựa lưng vào ghế sô pha, Ngụy Lạc Thần không thấy rõ nét mặt anh, chỉ nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Cô ta báo cảnh sát, nói anh cưỡng hiếp cô ta, lúc hai người bọn anh làm không có mang bao cao su.”
Ngụy Lạc Thần mở miệng, về phương diện ngoại tình thì cô ta tin tưởng Lệnh Hành Chỉ.
Hai người họ kết hôn, không chỉ là cá nhân mà là liên hôn gia tộc, quan hệ đôi bên rắc rối, là một tập đoàn lợi ích.
Có một số chuyện, phải hỗ trợ lẫn nhau mới có thể cùng tiến cùng lùi.
“Cô ta là người của ai?”
Lệnh Hành Chỉ lắc đầu, trong bóng tối không thể nhìn thấy ánh mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên, sau đó vang lên tiếng cười trầm thấp từ cổ họng khiến người khác không lạnh mà run.
“Diệp Lợi Phong, bộ trưởng Diệp.”
Cả hai rơi vào trầm mặc, Ngụy Lạc Thần quay lại giường ngồi, hai chân đan vào nhau: “Là nhắm vào cha đúng không?”
“Không biết, đi một bước tính một bước.” Lệnh Hành Chỉ đứng dậy: “Em đi tắm đi.”
Ngụy Lạc Thần gật đầu, nghe lời đứng dậy đi vào phòng tắm, đi được một nửa cô ta dừng lại, quay lại nhìn anh: “Cô ta là ai?”
Lệnh Hành Chỉ đi đến vùng sáng của ánh đèn: “Chu Hề Dã.”
Ngụy Lạc Thần không biết bản thân tắm xong thế nào, ngồi trước gương trang điểm, Lệnh Hành Chỉ mặc áo ngủ màu xanh đen, sau khi vỗ vai cô ta thì bước vào phòng tắm.
Ấn tượng về Chu Hề Dã chỉ có sự bảo thủ và quê mùa ngày hôm nay, không ngờ ngày đầu tiên cô đã ngủ với chồng cô ta.
Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, Ngụy Lạc Thần bật cười, tuy cảm thấy buồn nôn nhưng cô ta chỉ có thể nuốt cục tức này trước, qua khoảng thời gian này, sau khi duyệt binh xong thì dạy dỗ cô.
Ngụy Lạc Thần ngồi trên giường xoa kem dưỡng thể, Lệnh Hành Chỉ bước ra, cô ta đưa kem trong tay cho anh.
Lệnh Hành Chỉ thuần thục nhận lấy, nhẹ nhàng lấy một chút kem, Ngụy Lạc Thần nằm lên giường, làm lộ tấm lưng.
Tay Lệnh Hành Chỉ xoa trên lưng cô ta.
“Ngủ với cô ta thích không?”
Ngụy Lạc Thần vẫn lên tiếng hỏi.
Lệnh Hành Chỉ hừ một tiếng: “Làm sao thích bằng em được.”
Bàn tay thuận theo lưng cô ta xoa xuống eo, eo của Ngụy Lạc Thần rất đẹp, khi “yêu” Lệnh Hành Chỉ thích véo eo của cô ta, không ngừng đẩy vào.
Ngụy Lạc Thần cười nhẹ: “Ngày mai có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần, hai bộ trưởng, thêm một lãnh đạo trong chính quyền trung ương, em đi không thích hợp.”
Lệnh Hành Chỉ vừa nói, tay vừa sờ đến giữa mông cô ta, ngón tay đâm vào bên trong: “Ướt rồi?”
Ngụy Lạc Thần quay người lại, bầu ngực trắng nõn mềm mại, cô ta bắt lấy tay Lệnh Hành Chỉ đưa lên trước ngực mình: “Làm một chút không?”
“Phu nhân à, em xem anh là cái gì thế?” Lệnh Hành Chỉ vừa cười vừa rút tay ra, lau sạch dịch trên ngón tay lên chăn: “Khi tan ca bị em ăn rồi, buổi tối còn ngủ với người khác, em nói xem cơ thể của anh được làm bằng sắt sao?”
Ngụy Lạc Thần lộ ra vẻ không vui, Lệnh Hành Chỉ đóng nắp kem dưỡng lại, đặt sang bên cạnh, vươn người qua tắt đèn ở đầu giường.
Trong bóng tối, Lệnh Hành Chỉ nằm xuống, Ngụy Lạc Thần quay người ôm lấy anh, thò tay vào đũng quần anh, sờ qua: “Đừng mặc quần nữa, nếu muốn làm thì trực tiếp đâm vào là được.”
Nói xong cô ta lập tức muốn cởi quần của Lệnh Hành Chỉ, Lệnh Hành Chỉ ngăn tay cô ta lại, quay người ôm Ngụy Lạc Thần: “Tối nay ngậm ngực em ngủ?”
Nói xong, anh mở miệng ngậm nhũ hoa của Ngụy Lạc Thần, cả mặt vùi vào ngực cô ta.
Ngụy Lạc Thần xoa tóc anh, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hành Chỉ bị Ngụy Lạc Thần làm thức giấc, anh cũng không khách sáo, sau khi bắn một lần, còn ôm mông Ngụy Lạc Thần làm thêm một lần nữa mới dậy.
Ngụy Lạc Thần nằm trên giường nhìn Lệnh Hành Chỉ buộc nút bao cao su sau đó ném vào thùng rác, cô ta bĩu môi: “Mẹ nói chúng ta nên sinh con rồi.”
Lệnh Hành Chi không quay đầu lại, vừa mặc quần vừa nói: “Ý muốn nói chúng ta “yêu” chưa đủ nhiều à?”
Ngụy Lạc Thần bất đắc dĩ ngồi dậy: “Sao anh không nghiêm chỉnh chút nào vậy?”
Lệnh Hành Chỉ mặc quần áo xong ngồi lên giường: “Ô, trên giường còn cần nghiêm chỉnh sao?”
“Đang nói chuyện nghiêm túc mà.”
Lệnh Hành Chỉ xoa mũi: “Không “yêu” thì làm sao có con được?”
Ngụy Lạc Thần đột nhiên dừng lại: “Anh không sợ cô ta sinh con của anh sao?”
Nghe xong lời này, Lệnh Hành Chỉ cũng ngẩn người, sau đó cười lắc đầu: “Sao có thể chứ, em đừng nghĩ linh tinh.
Chuyện con cái, đợi năm sau kết thúc Hội nghị hiệp thương chính trị rồi nói, lúc này là lúc cha đang bận.”
Ngụy Lạc Thần có chút hối tiếc: “Ừm, được.”
“Còn nữa, nếu muốn có con thì phải cai thuốc chứ?” Lệnh Hành Chỉ cười nói, sau đó đứng dậy: “Anh ra ăn cơm trước đây, chút nữa phải ra ngoài rồi.”
Trần Nhiên có mặt đúng giờ đón Lệnh Hành Chỉ, hôm nay bọn họ đến một câu lạc bộ gôn đánh bóng, câu lạc bộ này rất bí mật, người có chức lớn ở Bắc Kinh và người có cấp bậc nhất định trở lên mới có thể vào được.
Lệnh Hành Chỉ mặc quần áo bình thường, ngồi trong xe xem điện thoại, không lâu sau anh gọi một cuộc điện thoại.
“Sắp tới cậu chú ý đến Chu Hề Dã.”
Khóe mắt Trần Nhiên liếc nhìn Lệnh Hành Chỉ, biểu cảm của cậu ta thờ ơ, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Bí thư, dạo này thời tiết ngày càng khô hanh, ngài phải chú ý bổ sung thêm nước đó.”
Tài xế lái xe được nửa đường đột nhiên nói như thế, Lệnh Hành Chỉ ngẩng đầu lên, bỏ điện thoại xuống: “Lão Đỗ, trong nhà có chuyện gì sao?”
Tài xế tên lão Đỗ bất cười, đối mặt với Trần Nhiên: “Vâng, trẻ con trong nhà đi học, muốn vào trường trung học trực thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc nhưng không vào được…”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu: “Chuyện này nói với Trần Nhiên, chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại.”
Lão Đỗ cười ha ha gật đầu.
Một lúc lâu sau, đến câu lạc bộ gôn.
Câu lạc bộ này nằm ở quận Đông Thành, nơi tấc đất tấc vàng ẩn giấu một sân gôn lớn.
Anh xuống xe, nhìn thấy xe của cha anh, Lệnh Thanh Vân đã đến từ lâu, Lệnh Hành Chỉ nhanh chóng đi tới, giúp mở cửa xe.
“Cha.”
Lệnh Thanh Vân xuống xe, ánh mắt như dao, dái tai rủ xuống, rãnh cười ở khóe miệng khá sâu: “Chuyện đó giải quyết rồi?”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu: “Vâng, nhưng tiếp theo con vẫn phải chú ý đến cô ta.”
Lệnh Thanh Vân đi lên phía trước, Lệnh Hành Chỉ bước theo sau ông ta.
“Đây là chuyện nhỏ, con đừng để trong lòng, Diệp Lợi Phong đi nước cờ này, lấy phụ nữ làm điểm yếu sao? Đúng là viển vông!” Sau khi Lệnh Thanh Vân mắng xong, sắc mặt thay đổi: “Thư ký thứ hai của Chủ Tịch sẽ đánh bóng với chúng ta, chắc có chuyện gì đó cần dặn dò.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, đeo kính râm nhìn sân cỏ phía xa, mọi người đều bao quanh một người đàn ông, nghĩ chắc chắn người đó là thư ký thứ hai.
“Thư ký Tiết, sao ngài đến sớm thế! Là tôi đến muộn rồi!”
Ngữ khí của Lệnh Thanh Vân lại thay đổi, trở nên hòa nhã hơn, bước nhanh đến, hai người bắt tay.
Người được gọi là thư ký Tiết, tên đầy đủ là Tiết Diên An, là thư ký thứ hai của Chủ Tịch.
“Không muộn, không muộn, vừa đúng lúc tôi bàn xong chuyện làm ăn với họ, ha ha ha.”
Hai người cười ha ha, nhóm người bắt đầu cùng nhau đánh bóng.
Ở sân gôn đánh bóng, thật sự muốn vận động sao? Thư ký Tiết nhận ly trà từ tay người bên cạnh uống một ngụm, nhìn sân cỏ xanh mướt, thở dài: “Môn thể thao đánh bóng quốc gia vẫn nên là bóng bàn.”
Lệnh Thanh Vân nở nụ cười.
Thư ký Tiết quay người, nhìn lướt qua, đột nhiên nhìn sang Lệnh Hành Chỉ: “Này, tôi nghe nói cậu thích uống trà, cậu thấy trà này của tôi có ngon không?”
Lệnh Hành Chỉ cười nhẹ, nhận lấy ly trà, nói: “Thư ký Tiết, để ngài chê cười rồi, trà của ngài tất nhiên là trà ngon rồi…”
Thư ký Tiết bật cười: “Nếu cậu thích, chút nữa, khi về tôi đưa cho cậu một ít.” Nói xong, ánh mắt ông ta nhìn về phía xa: “Bộ trưởng Lệnh, chúng ta đến đó xem chút đi.”
Nói xong, hai người đi về phía trước, người ở phía sau không di chuyển, đứng yên cười nhìn họ rời đi.
Lệnh Hành Chỉ cầm ly trà đi theo, anh đi theo phía sau hai người.
“Bộ trưởng Lệnh, cậu cảm thấy mấy loại bóng nhỏ như bóng bàn hay gôn có tương lai phát triển không?”
Lệnh Thanh Vân thở dài: “Những môn bóng này chú trọng đến kỹ năng, thực ra tính thưởng thức không cao, không giống những loại bóng vận động như bóng đá, quần vợt, bóng chuyền.”
Bước chân của thư ký Tiết chậm lại, tay ông ta để phía sau lưng: “Đúng vậy, cậu xem bóng bầu dục hay khúc côn cầu ở nước ngoài đều có giá trị thương mại rất cao, Trung Quốc không có những thứ đó, đúng là đáng tiếc.”
Không đợi Lệnh Thanh Vân nói gì, thư ký Tiết dừng bước: “Hôm đó tôi và chủ tịch cùng đến thăm Maroc, còn nhớ có một người nói ‘Bóng đá của Maroc rất đơn thuần’, sau khi chủ tịch nhìn thấy vẫn luôn tán thưởng bộ môn vận động này.”
Lệnh Hành Chỉ cúi đầu, nghe thấy lời này lập tức ngẩng đầu, anh và Lệnh Thanh Vân nhìn về phía thư ký Tiết.
Ông ta bật cười, liếm môi: “Bộ trưởng Lệnh à, hai người xem khả năng Trung Quốc đăng cai World Cup có lớn không?”