Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Nghe xong lời này, Lệnh Thanh Vân cũng đưa tay ra chắp sau lưng nhìn thư ký Tiết.
Hai người dùng ánh mắt trao đổi những suy nghĩ trong lòng, im lặng một lúc lâu, Lệnh Thanh Vân mới nói: "Có thể làm được hay không...!đối với đội của Trung Quốc, ngài nghĩ thế nào?"
Thư Ký Tiết cúi đầu dùng chân quét nhẹ cỏ dưới mặt đất: “Chỉ cần không làm mất mặt là được, dù sao cũng là thi đấu thể thao, công bằng chính nghĩa mới là quan trọng nhất.” Ông ta mỉm cười, quay người hoàn toàn nhìn về phía Lệnh Thanh Vân: “Cậu cảm thấy cái này có thể làm được không?”
"Chủ tịch đã giữ chức gần năm năm, chỉ cần không có quá nhiều ý kiến phản đối thì nhất định có thể làm được.

Hơn nữa, huống gì cái này cũng lợi cho việc phát triển kinh tế, được người dân yêu thích."
Thư ký Tiết cau mày, thở dài và lắc đầu: “Vấn đề chính là ở đây, viện trợ của chính phủ cho châu Phi, mua những vũ khí cao cấp, chính phủ chi tiêu hơn một nửa là các hoạt động ngoại giao, cả nước toàn lực tổ chức một trận bóng đá, có vẻ không ăn được chút thịt gì đâu.”
"Nhưng hiện tại đất nước đang rất cần một sự kiện với quy mô lớn để có thể kích thích nền kinh tế.

Ngoài việc hỗ trợ tài chính cho nền kinh tế đất nước, quan trọng hơn là nó có thể khiến người dân trở nên giàu có về mặt tinh thần và có động lực hơn."
Lệnh Thanh Vân hoàn toàn hiểu ý của chủ tịch, gật đầu nói với Tiết Diên An: "Thư ký Tiết, đừng lo lắng, cứ đi từng bước một." Nói xong, ông mỉm cười và vỗ nhẹ vào bả vai Tiết Diên An: “Thứ hai lúc họp, tôi sẽ nói thử, xem ý của mọi người ra sao, sẵn viết luôn một phần báo cáo.”
Thư ký Tiết cười hài lòng: "Trên đời không có việc gì đơn giản, đây là bước đầu tiên trong chặng đường dài của hồng quân công nông Trung Quốc mà thôi." Sau đó quay người nhận lấy tách trà từ tay Lệnh Hành Chỉ, nhấp một ngụm, nhìn anh nói: “Sao rồi, gần đây bận lắm à?”
Lệnh Hành Chỉ không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại câu hỏi của cấp trên và trưởng bối: “Việc chính sự hàng ngày, lễ duyệt binh sắp bắt đầu, tất cả các quân khu đều phải về Bắc Kinh, bận nhưng cũng không bận lắm."
"Ừm, không tệ." Thư ký Tiết uống xong trà, cầm tách trà của mình: "Thật sự rất cần thắt chặt an ninh trong lễ duyệt binh, còn Bộ An ninh quốc gia bên kia thì sao rồi? Khoảng thời gian này đặc vụ...!gián điệp thế nào rồi, có tiến triển gì không?"
“Có rất nhiều vấn đề kinh tế, còn những việc khác thì nhỏ, Bộ An ninh Quốc gia cũng không có động thái lớn nào cả.”
Vẻ mặt Thư ký Tiết trở nên nghiêm túc: "Chủ tịch rất coi trọng cuộc duyệt binh này.

Hai kỳ họp năm sau không chỉ sửa đổi hiến pháp và bầu cử lại chủ tịch, mà quan trọng hơn là sẽ thể hiện phong thái của một nước lớn, một cường quốc quân sự."

Lệnh Hành Chỉ gật đầu: "Được, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Rời khỏi câu lạc bộ golf, xe chạy qua phố Trường An và đi qua Tử Cấm Thành.
Lệnh Hành Chỉ dùng ngón tay gõ gõ cửa sổ xe: "Cha, Trung Quốc muốn làm World Cup là một chuyện, nhưng FIFA có tổ chức cho chúng ta hay không lại là một chuyện khác."
"Sao bọn họ có thể không tổ chức..." Lệnh Thanh Vân nghe xong thở dài: "Việc tổ chức này thật phiền phức.

FIFA không chịu sự quản lý của bất kỳ chính phủ nào, họ chỉ cần tiền."
“Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.”
Lệnh Thanh Vân bật cười, da mặt rung lên theo nụ cười: “Qatar đã hối lộ FIFA để tổ chức World Cup vào mùa đông, đặc sản của nơi đó là dầu mỏ, vàng trắng từ dưới đất không ngừng trồi lên, tiêu ít gì cũng hai trăm tỷ, nếu Trung Quốc muốn làm lại, ngân sách sẽ có vấn đề mất.”
Số tiền mỗi quốc gia chi cho World Cup ngày càng tăng qua các năm, dù Mỹ chi một chút tiền nhỏ nhưng đó là do nước họ có rất nhiều sân vận động lớn.

Còn Trung Quốc thì sao, tổ chim ở Bắc Kinh*, sân vận động Công nhân, Thượng Hải cũng không hề có một chỗ nào đủ lớn để có thể tổ chức World Cup cả.
*Tổ chim Bắc Kinh: sân vận động quốc gia ở Bắc Kinh có hình dạng như tổ chim.
Lệnh Hành Chỉ cũng không hề nghĩ đến: "Đăng cai World Cup là một hành trình lâu dài.

Hàng năm, ngân khố quốc gia lấy hơn một tỷ nhân dân tệ để xây dựng, có thể kích thích nền kinh tế...!Thật ra có thể coi là bỏ ra một số tiền nhỏ để làm được một việc lớn."
Lệnh Thanh Vân cau mày: "Vậy con nghĩ sau khi kết thúc World Cup, chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại phá hủy sân vận động à? Mấy buổi biểu diễn ở quốc nội cũng không nhiều, mấy ca sĩ được đề cử kia còn ai nổi tiếng chứ rồi ai thèm ủng hộ chỗ này nữa?”
Lệnh Hành Chỉ và cha anh nhìn nhau: "Vậy thì hãy để người nước ngoài đến Trung Quốc tổ chức buổi hòa nhạc, đồng thời phát triển thị trường giải trí của đất nước, để cho tư bản ít tham gia một chút, nếu cứ để tư bản tiếp tục làm loạn như vậy, bất kể chiều hướng dư luận thế nào đi nữa, nền tảng văn hóa riêng của đất nước sớm muộn gì cũng sẽ biến mất”.
"Hừ, ngu ngốc, con nghĩ thật là đẹp!" Lệnh Thanh Vân chửi rủa rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lệnh Hành Chỉ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, phản chiếu khuôn mặt của chính mình, anh nở một nụ cười giễu cợt.
Qua một lúc lâu, xe đã đến dưới nhà của Lệnh Thanh Vân ở tầng dưới: "Khi cha chưa có hành động thì con đừng có hành động thiếu suy nghĩ!"
Lệnh Hành Chỉ nhìn cha mình xuống xe, nụ cười trên mặt biến mất, điện thoại lúc này reo lên, anh liếc nhìn rồi nhận điện thoại, đó là thư ký của anh, Lý Thanh Sơn: "Thư ký, Chu Hề Dã còn có một người em trai, tên Chu Bồi, ở quân khu Bắc Kinh…”
Sau khi nghe báo cáo của cậu ta, Lệnh Hành Chỉ ậm ừ rồi cúp điện thoại.
Xe chạy một lúc lâu mới dừng lại trước cửa nhà.

Lệnh Hành Chỉ không xuống xe, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, tài xế và Trần Nhiên đều im lặng không dám nói một lời, im lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Ngụy Lạc Thần lộ ra: “Bí thư Lệnh, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, anh không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn chỉ vì bị cha mắng lập tức phải tìm nơi an ủi đâu!”
Trần Nhiên và tài xế Đỗ nghe vậy, vội vàng xuống xe, Ngụy Lạc Thần mở cửa xe ở bên kia, ngồi vào bên cạnh Lệnh Hành Chỉ.
Lệnh Hành Chỉ không mở mắt: “Anh không có ý định đi tìm cô ấy.”
"Vậy sao anh lại không xuống xe chứ!"
Ngụy Lạc Thần hỏi tới tấp, khí thế tức giận.
Lệnh Hành Chỉ chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Ngụy Lạc Thần: "Anh đang suy nghĩ một chuyện."
"Ở trong xe có việc gì phải suy nghĩ?" Ngụy Lạc Thần khẩn trương hỏi.
Lệnh Hành Chỉ lắc đầu, đẩy cửa xe ra: "Trở về đi."
Ngụy Lạc Thần từ cửa bước xuống xe, nhưng chưa kịp quay người lại đã phát hiện Lệnh Hành Chỉ mở cửa tài xế, giây tiếp theo lập tức lái xe rời đi.
"Lệnh, Hành, Chỉ!"

Ngụy Lạc Thần đi giày cao gót chạy phía sau hai bước, chân lập tức bị bong gân, lúc thấy chiếc xe gần biến mất, nước mắt của cô ta liền trào ra.
Lệnh Hành Chỉ lái xe rất nhanh, không để ý đến đèn giao thông, anh không muốn đi tìm Khổng Lệnh Kì, bây giờ anh không muốn gặp bất cứ ai.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, xe chạy tới Quốc hội, đi về phía trước thì nhìn thấy Chu Hề Dã cùng một người con trai cao lớn đang đi bên lề đường.
Trong lòng ngực của cô còn ôm một bó hoa.
Lệnh Hành Chỉ dừng xe, viên cảnh sát từ xa đi tới, muốn nói với anh rằng anh không thể đỗ xe ở đây, nhưng khi nhìn thấy biển số xe thì lập tức tránh.
Anh châm một điếu thuốc, nhìn hai người đang đi về phía xa, lúc này trong đầu anh tràn ngập cảnh hai người ân ái, hơi ấm của âm đạo cô bao lấy anh.
Sự phản kháng nhỏ bé của cô cũng rất thú vị, hai người làm tình giống như đang đánh giặc.
Nghĩ đến đây, Lệnh Hành Chỉ mỉm cười và hút một điếu thuốc.
Khi hai người biến mất, Lệnh Hành Chỉ dập thuốc lá rồi cho xe quay đầu lao về phía nhà mình.

Đẩy cửa phòng mình ra, anh nhìn thấy hai màu đen trắng, lạnh lẽo như băng, như thể không có ai ở vậy.

Anh tận hưởng thế giới của riêng mình, hai màu đen trắng rõ ràng, tùy tiện cởi giày và vứt lung tung.
Phòng khách có một bức tường phủ đầy nhựa đen và một dàn âm thanh khổng lồ.
Anh lấy ra một chiếc đĩa nhựa, bật nhạc lên, âm thanh gần như làm cho bụi bặm trong không khí rung cả lên, bản giao hưởng tao nhã vang lên trong ngôi nhà yên tĩnh.

Lệnh Hành Chỉ ngâm nga tiếng nhạc, từ trong tủ lấy ra một bình rượu nho trắng, rót cho mình một ly đầy.
Sau khi uống một hơi, anh bước đến giường và nằm xuống đó.
m thanh của bản giao hưởng chói tai, như muốn phá thủng cả màng nhĩ.
Hôm nay, chuyện chẳng ra thể thống gì cả, hành vi ma quỷ của Lệnh Thanh Sơn có thể so sánh với hai từ - "ngu ngốc" lại càng khủng khiếp hơn, đó là cơn ác mộng mà anh không thể tránh khỏi và là địa ngục mà anh không thể trốn thoát.

Lệnh Hành Chỉ ở một mình trong căn hộ của anh suốt hai ngày, ngoại trừ uống rượu thì anh không hề ăn cái gì cả.
Sáng hôm sau đi làm, buổi họp sáng, các bộ phận báo cáo về tiến độ mới nhất của cuộc duyệt binh.
Báo cáo cuối cùng cũng hoàn thành, nội dung cuộc họp gần như đã ổn, nhưng Lệnh Hành Chỉ lại không hề có ý định tan họp.

Người đang ngồi ở ghế chủ hỏi người đang ngồi ở dưới: "Sáng nay mọi người đã ăn gì chưa?"
Lệnh Hành Chỉ chính là như vậy, hành vi thất thường, tâm tình không thể hiểu được.
Lý Thanh Sơn mỉm cười gật đầu: "Ăn rồi, bí thư đã ăn chưa?"
Lệnh Hành Chỉ gật đầu và chuyển chủ đề: "Hiện tại Bắc Kinh có bao nhiêu sân vận động? Ở đâu có sân vận động có sức chứa từ năm ngàn người trở lên, ngoài Tổ Chim, còn có chỗ nào nữa không?"
Những người trong cuộc họp lắc đầu nói không có, Lệnh Hành Chỉ lại hỏi: "Bắc Kinh hiện tại còn lô đất trống nào không? Hay là những tòa nhà chưa hoàn thiện nào không?"
Không nhiều lắm, cuộc họp kéo dài thêm nửa tiếng nữa mới kết thúc, sau cuộc họp, Lý Thanh Sơn đi đến phòng làm việc của Lệnh Hành Chỉ, rót cho anh một tách trà.

Lệnh Hành Chỉ lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ ngăn kéo trong tay, đưa cho Lý Thanh Sơn: "Thư ký Tiết cho lá trà, tặng cậu."
Lý Thanh Sơn nhìn anh, trà Thư ký Tiết đưa nhất định là thượng phẩm, tại sao lại đưa cho cậu ta chứ?
Lệnh Hành Chỉ xua tay: "Mang nó đi đi, trước đó giúp tôi nhìn một vòng Bắc Kinh, sau đó..." Anh nghĩ đến Chu Hề Dã: "Liên hệ với nhóm chủ nhiệm Văn phòng Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến, Quảng Châu, Thái Nguyên, Thạch Gia Trang, Thẩm Dương...Thanh Đảo, những chủ nhiệm này sẽ cùng nhau họp mặt rồi dùng một bữa cơm."
Lý Thanh Sơn gật đầu ghi chú lại, lúc cậu ta rời đi, Lệnh Hành Chỉ lại ngăn cậu ta lại: "Chờ một chút, thêm cả Tương Đàm vào."
"Hả?" Lý Thanh Sơn bối rối sau khi thu lại biểu cảm rồi đi ra ngoài.

Chân trước thì bảo cậu ta đi nhìn chằm chằm Chu Hề Dã, giờ lại mở họp mặt rồi sau lưng muốn hơn nữa với cô à?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận