Khi Ngụy Lạc Thần biết Lệnh Hành Chỉ không đi đâu cả mà chỉ trở về nhà anh, tảng đá trên đầu trong lòng cô ta lập tức rơi xuống, tâm tình không vui lắm, đi tắm, đắp mặt nạ và đi spa.
Sáng sớm hôm sau, tài xế đưa cô ta đến văn phòng tạp chí, trên đường đi, cô ta xem tạp chí Alle số mới nhất, trên trang bìa có hình một ngôi sao trẻ mới nổi vừa đạt giải Kim Kê, tên là Quan Thiên.
Vàng chín bạc mười, bìa tháng chín được trao cho người mới nổi, nhưng hiệu quả lại khác xa với những gì cô ta mong muốn.
Thành thật mà nói thì cô ta không hài lòng lắm với trang bìa này, sự hiểu biết về thời trang của người trong nước vẫn còn rất hạn chế, chỉ dừng lại ở việc bắt chước phong cách phương Tây, muốn phá vỡ những quy luật thông thường để kéo những hạn chế của nhãn mác phương Đông xuống thì vẫn rất là khó.
Đưa tay ra, móng tay đính đầy kim cương, Ngụy Lạc Thần mở weibo, tìm kiếm xu hướng hàng đầu đều là đánh giá bìa tạp chí mới của Quan Thiên, có khen có chê, nhưng bình luận nhiều nhất đều là về Ngụy Lạc Thần, người mới được bổ nhiệm làm tổng biên tập tạp chí thời trang.
"Nghe nói đã kết hôn, gia thế không bình thường."
"Tôi đã từng gặp người phụ nữ này trước đây.
Cô ấy rất gợi cảm trong quán bar.
Nhưng hầu hết đàn ông đều không dám đi lên tán tỉnh cô ấy.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp cao quý."
"Cô ta có thể trở thành tổng biên tập của Alle, có thành tựu gì về thời trang không? Tôi thấy cô ta lúc trước hình như một là IT girl, lúc đi du học ở nước ngoài cũng làm người mua hàng, người nổi tiếng trên mạng, sao có thể làm tổng biên tập được chứ? Lại chẳng phải trong nhà có người à."
"Tôi biết cô ấy.
Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi khi tôi du học.
Lúc đầu cô ấy dốc hết sức làm việc chăm chỉ ở tạp chí Dave, sau đó đột ngột kết hôn và trở về Trung Quốc, vẫn có thực lực nhưng không nhiều lắm."
Ngụy Lạc Thần nhìn bình luận này, cử động ngón tay, like.
Xe dừng lại, cô ta đeo kính râm, tài xế mở cửa ra, cô ta khoác trên vai chiếc áo khoác lông giả họa tiết da báo D&G mẫu mới nhất, trên tay xách túi Hermes, đi giày cao gót bước vào tòa nhà, chỗ cô ta đi lướt qua còn lưu lại một luồng gió.
Nước hoa có mùi hương cấm kỵ nhưng lại rất gợi cảm.
Mặc dù Ngụy Lạc Thần đeo kính râm nhưng cô ta gặp bất cứ ai đi ngang qua đều nở nụ cười.
Không biết có phải vì ở cùng Lệnh Hành Chỉ quá lâu hay không mà cô ta đã lây phải thói quen của anh, dù là chuyện tốt hay xấu, chỉ cần không liên quan đến Lệnh Hành Chỉ thì phản ứng đầu tiên của cô ta là nhếch khoé miệng lên.
Bao gồm cả khi cô ta nhìn thấy những bình luận tiêu cực về mình cũng như những người xa lạ muốn tìm hiểu đời sống cá nhân của cô ta dù cô ta mới chỉ gặp thoáng qua lúc đi du học.
Vừa bước vào thang máy, nụ cười trên môi Ngụy Lạc Thần đã biến mất, khí thế cực kỳ kiêu ngạo và ương bướng.
Người không biết còn tưởng cô ta là siêu mẫu.
Cũng có những người nổi tiếng và người mẫu thường đến tạp chí, nhưng những người làm việc trong tạp chí đều có ngoại hình không quá nổi bật, cũng không cao, ngoại hình bình thường và thường sẽ không ăn mặc quá loè loẹt.
Ngụy Lạc Thần cực kỳ nổi bật đứng trong đám người.
Khi cô ta bước vào văn phòng, trợ lý thực tập và phó tổng biên tập đã đợi cô ta rất lâu trong phòng họp, Ngụy Lạc Thần trực tiếp mở cửa phòng họp, đi đến ghế chính ngồi xuống.
"Tôi đã xem số mới nhất của tạp chí, trang bìa thật rác rưởi.
Trước đây mấy người đều làm việc ở bãi rác à?"
Ngụy Lạc Thần tháo kính râm xuống, lời đầu tiên cô ta nói ra khiến sắc mặt của mọi người tham dự đều tối sầm lại, Ngụy Lạc Thần nhếch khóe miệng cười nói: “Mấy người nhìn xem ngoài hành lang chất đầy trang phục, còn có quần áo của người mẫu được mang đến đây, không thấy giống bãi rác à?”
Không một ai lên tiếng, Ngụy Lạc Thần liếc nhìn phó tổng biên tập: "Tôi đưa người tới đây để hỗ trợ cho mấy người, chụp ra bức hình xấu như vậy hay là anh muốn kéo tôi xuống rồi tự mình lên làm tổng biên tập?"
Phó tổng biên tập đẩy kính lên, mở miệng nói: "Không có, ảnh chụp là do ý của Quan Thiên."
Ngụy Lạc Thần hừ một tiếng: “Anh đắc tội tôi thì không sao, Quan Thiên nhìn thấy chính mình xấu như vậy chẳng lẽ cô ta không mua tin để lên bài tiêu cực về tạp chí sao? Cuối cùng thì tiếng xấu này vẫn là tôi mang, mưu kế của anh cũng ghê lắm đấy.”
Phó tổng biên tập cúi đầu không nói gì, Ngụy Lạc Thần khoanh tay nhìn mọi người có mặt ở đây, đây là chiến trường thứ hai của cô ta, cô ta nhất phải giữ vững tâm thế.
"Được rồi, rất nhiều nhà thiết kế đã bắt đầu chuẩn bị cho show thời trang xuân hè, đi sắp xếp phỏng vấn với các khách mời tới buổi biểu đi, còn móc nối thêm với các thương hiệu nữa.
Mặt khác, về việc lựa chọn người sẽ xuất hiện trên trang bìa tháng Mười, đã chọn người nào rồi?"
Đúng vậy, hiện tại Ngụy Lạc Thần chỉ quan tâm đến hai việc, một là show thời trang xuân hè, hai là người sẽ ở trên trang bìa tháng mười.
Các biên tập viên đã sớm thảo luận về hai vấn đề này cũng như đã đưa ra kế hoạch và ý tưởng của mình.
Ngụy Lạc Thần từ trong túi lấy cuốn sổ của mình ra, mở sổ ra, nghe bọn họ nói chuyện, thuận tay viết mấy chữ vào sổ của mình.
Thật ra nhiều công ty quản lí đã giới thiệu không ít người có thể xuất hiện trên trang bìa tháng Mười cho cô ta, Ngụy Lạc Thần nghe ý kiến của ban biên tập và cảm thấy không tồi lắm, những ứng cử viên mà danh sách công ty quản lí đưa ra cũng rất tốt.
Câu hỏi đầu tiên mà một biên tập viên mới phải đối mặt là liệu có nên đi theo đám đông như biên tập viên trước đó hay là kiên trì đi theo những lựa chọn của riêng mình hay không.
Sau khi nghe ý kiến của mọi người, Ngụy Lạc Thần cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, cô ta chỉ lựa chọn những người sẽ xuất hiện trên tạp chí cho số báo này cùng với một số vị trí quảng cáo.
Trở lại văn phòng của chính mình, bàn làm việc của cô ta rất đơn giản và sạch sẽ, bên cạnh bàn làm việc là khung cảnh đắt giá của trung tâm thương mại Quốc tế Bắc Kinh.
Trên bàn có đặt một tách cà phê, cô ta ngồi xuống nhấp một ngụm, trợ lý thực tập đứng bên cạnh cô ta: “Đi lấy tạp chí Pháp, Ý, còn có cả Anh từ năm 2002 đến năm 2010 đến đây, chỉ cần lấy tạp chí tháng chín và mười thôi.”
Cô ta, Nguỵ Lạc Thần, ngồi ở vị trí này không chỉ dựa vào gia thế của gia đình mình mà còn vì có thực lực… và một chút cố gắng.
Sau giờ nghỉ trưa, trợ lý thực tập gõ cửa và đem bộ quần áo mới chưa được tung ra vào văn phòng Ngụy Lạc Thần, Ngụy Lạc Thần không có ở đó, nhưng túi xách trên ghế vẫn mở, ngoài ra còn một chiếc sandwich cắn dở trên tay lúc nãy.
Chỉ có chiếc điện thoại di động đã biến mất cùng với Ngụy Lạc Thần.
Bây giờ cô ta đang ở đâu? Cô ta đang uống trà chiều cùng mẹ chồng tại khách sạn Bulgari.
Vị mẹ chồng này không phải là mẹ ruột của Lệnh Hành Chỉ mà là một người mẹ kế xinh đẹp, dịu dàng động lòng người.
Mẹ ruột của Lệnh Hành Chỉ qua đời rất sớm, sau khi bà qua đời, Lệnh Hành Chỉ chăm sóc cho em gái Lệnh Hành Hề thua anh hơn mười tuổi, Lệnh Thanh Vân tái hôn, Lệnh Hành Chỉ có mẹ kế tên là Quách Hoài Thịnh.
“Mẹ, Hành Chỉ gần đây bận chuyện duyệt binh, có lẽ kịp không gọi điện về nhà thôi.”
Quách Hoài Thịnh cắn một miếng bít tết, lắc đầu, nuốt xong rồi mới nói chuyện: “Mẹ đến tìm con không phải là vì chuyện của nó, con và Hành Chỉ cũng nên có một đứa con được rồi.”
Ngụy Lạc Thần nhìn viên ngọc lục bảo đang đu đưa trong không trung trên vành tai Quách Hoài Thịnh, quả là một vật tốt.
Nghe đến hai từ đứa con, Ngụy Lạc Thần hơi cau mày.
"Con đã kết hôn cũng sáu năm rồi, sắp tới sẽ là bảy năm, dù là vì hôn nhân ổn định hay là vì Ngụy gia và Lệnh gia đều nên có một đứa con rồi."
Ngụy Lạc Thần đặt dao nĩa xuống với vẻ mặt thất vọng: “Mẹ, Hành Chỉ không có ý này.
Cả hai chúng ta đều đã bước vào một thời kỳ mới trong sự nghiệp.
Hiện tại có con cũng không phải là một ý kiến hay đâu… "
Quách Hoài Thịnh nhìn cô ta cười nói: “Mẹ biết con làm tổng biên tập một tạp chí không hề dễ dàng, bên chỗ Hành Chỉ tạm thời không có chuyện gì…” Bà dừng lại một chút: “Mẹ và ba con cũng muốn có một đứa nhỏ."
"Vâng?" Ngụy Lạc Thần nở nụ cười, sau đó ánh mắt dời đến bụng của Quách Hoài Thịnh, Quách Hoài Thịnh cười lớn hơn một chút: "Nó không phải ở trong bụng mẹ, mẹ chịu không nổi cực khổ khi mang thai hộ đâu."
Ngụy Lạc Thần còn chưa kịp nói gì, Quách Hoài Thịnh lại nói: “Nếu không được thì các con tìm người mang thai hộ cũng được, không chậm trễ sự nghiệp, chỉ tốn chút tiền thôi.”
"Mẹ, chuyện này không phải một mình con có quyền quyết định.
Hành Chỉ có chủ ý hơn con, anh ấy lớn tuổi hơn con, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn nhiều."
Ngụy Lạc Thần đối với bà mẹ chồng này vừa yêu vừa ghét, yêu vì mẹ chồng chỉ tán thành cô ta là con dâu, ghét vì quan hệ giữa Quách Hoài Thịnh và Lệnh Hành Chỉ không tốt, mỗi lần gây áp lực đều bắt đầu từ chỗ của Ngụy Lạc Thần.
Quách Hoài Thịnh không có coi trọng lời nói của cô ta, vội vàng nói: “Vậy thì sao, nếu con có thể trở thành vợ nó thì có thể sinh con của nó.”
Lúc này, cảnh tượng Lệnh Hành Chỉ buộc bao cao su ném vào thùng rác hiện lên trong đầu Ngụy Lạc Thần.
“Chẳng lẽ con muốn nó sinh cho con một đứa con ngoài giá thú hay sao?”
Những lời này kích động Ngụy Lạc Thần, cơm nước xong trở lại văn phòng, trong đầu tràn ngập Lệnh Hành Chỉ.
"Chúng tôi không đeo bao cao su khi làm chuyện đó."
Làm với người lạ thì không dùng bao cao su, làm với vợ lại hết sức cảnh giác.
Trước khi tan tầm, mấy nhóm trên điện thoại đã sớm hoạt động rồi: "Đi thôi, tối nay chúng ta phải đi sân vận động Công Nhân!"
Ngụy Lạc Thần không muốn đi, mỉm cười nhìn một nhóm thế hệ đỏ thứ hai và thế hệ quyền lực thứ ba đang nói đùa.
Lệnh Hành Chỉ gửi tin nhắn được soạn sẵn: "Buổi chiều có họp, buổi tối có xã giao."
Nụ cười trên miệng Ngụy Lạc Thần trở nên cô đơn, cô ta nghĩ rằng kiểu gì mình về nhà cũng chỉ là một căn nhà phòng trống nên nhanh chóng dùng ngón tay trả lời tin nhắn: "Tối nay gặp ở sân vân động Công Nhân."
Chu Hề Dã nhận được thông tin có cuộc gặp với Bí thư Thành ủy vào buổi trưa, nhìn qua một số thành phố khác, thành phố Tương Đàm nổi bật hẳn lên.
Nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu tại sao Lệnh Hành Chỉ lại muốn gặp mình, anh ta ngủ chưa đủ à? Hay muốn trả thù?
Đang lúc chuẩn bị đi đến trụ sở thành uỷ, Chu Hề Dã nhìn trợ lý ở bên cạnh, lại nhìn sinh viên đại học mới đến, giơ tay nói: "Đi theo tôi."
Sinh viên đại học không biết gì nên đi theo Chu Hề Dã lên xe rồi xuất phát đến trụ sở thành uỷ.