Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


“Tiên sinh, anh xem, phu nhân không chịu xuống, cô ấy nói nhất định phải anh ôm mới được...”

Lệnh Hành Chỉ cởi áo khoác, xắn tay áo, gật đầu rồi bước ra phía ngoài.

Bên ngoài phòng gió lạnh, đường cong trên cơ thể anh được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi trắng tinh.

Ngụy Lạc Thần ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tay đặt lên bờ vai rắn chắc đó, tựa đầu về phía anh.

“Chồng à… Em nhớ anh lắm....” Nói xong, cô ta vòng tay ra ôm lấy cổ Lệnh Hành Chỉ.

Bảo mẫu và tài xế bên cạnh đều cười, ý chỉ tình cảm của tiên sinh và phu nhân tốt hơn nhiều rồi.

Ngược lại Lệnh Hành Chỉ không hề có ý cười, ôm cô ta vào nhà rồi lên tầng trên, mới vừa đặt cô ta lên giường, Ngụy Lạc Thần lấy tay mò mẫm xuống phía dưới của Lệnh Hành Chỉ, cô ta mở mắt ra nhìn Lệnh Hành Chỉ, trong miệng khẽ rên rỉ, “Ưm...!Em rất muốn uống sạch sẽ thứ....”

Lệnh Hành Chỉ không khước từ thỉnh cầu của cô ta, để tay cô ta tùy tiện sờ soạng.

Thấy cô ta nằm trên giường, mái tóc đen nhánh bung xõa, gương mặt Ngụy Lạc Thần đỏ ửng, vẻ mặt của Lệnh Hành Chỉ đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng.

“Chồng à...” Ngụy Lạc Thần tự cầm tay Lệnh Hành Chỉ đưa vào phía trong quần lót: “Giúp em với.”

Lệnh Hành Chỉ đưa một ngón tay vào, tay còn lại cởi quần cô ta ra một chút rồi kéo xuống, chỉ để lại một chiếc quần lót lọt khe.

Ngụy Lạc Thần cong chân lên rồi hạ xuống, sau đó ưm một tiếng, cơ thể rung lên một chút, cảm nhận được ngón tay của Lệnh Hành Chỉ đang khuấy đảo trong cơ thể mình.

Dâm thủy rất nhanh đã chảy ra, Lệnh Hành Chỉ lại đưa thêm một ngón tay khác vào âm đạo của Ngụy Lạc Thần, Ngụy Lạc Thần khẽ mở mắt, thấy trên mặt của Lệnh Hành Chỉ không có lấy một chút sắc dục nào cả.

Cô ta khẽ nhíu mày, không cam lòng hỏi: “Anh có yêu em không?”

Lệnh Hành Chỉ không nói gì, một ngón tay khác lại đi vào bên trong cơ thể cô ta.

Ngụy Lạc Thần nắm lấy cánh tay của Lệnh Hành Chỉ, móng tay đều như muốn cắm sâu vào trong da thịt.

“Anh yêu cô ấy sao? Nếu yêu cô ấy, tại sao tay của anh vẫn có thể làm em lên đỉnh?”


Giây tiếp theo, Lệnh Hành Chỉ sờ đến một khối thịt mềm mại, điên cuồng nhào nặn bóp lấy, Ngụy Lạc Thần đã lên đỉnh.

Toàn bộ cơ thể cô ta uốn cong trên giường, giống như một mỹ nhân rắn vậy, quần áo nửa thân trên đầy đủ, còn phía dưới mang quần lọt khe cực kỳ gợi cảm.

Lệnh Hành Chỉ đứng dậy, từ trong hộp giấy gần đó lấy ra một tờ, cẩn thận lau từng ngón tay một cách kỹ càng.

“Đỡ chút nào không? Đi tắm đi.”

Lau tay xong, anh khom lưng ôm Ngụy Lạc Thần dậy, đi về phía nhà tắm.

Nhẹ nhàng đặt Ngụy Lạc Thần vào trong bồn tắm, cùng lúc kê gối mềm bảo vệ đầu cho cô ta, sau đó xoay người điều chỉnh nhiệt độ của vòi hoa sen.

“Anh hãy nói đi, đã yêu Khổng Linh Kỳ, tại sao còn đối tốt với em như vậy?”

Ngụy Lạc Thần gặng hỏi, cô ta thật sự không hiểu.

Nước ấm đang tạt trên người, Lệnh Hành Chỉ giúp cô ta cởi bỏ quần áo, bầu ngực mềm mại căng mẩy lộ ra, quần lọt khe cũng bị ném xuống sàn.

“Nói! Tại sao yêu cô ấy nhưng lại muốn cưới em, còn nữa, tại sao lại đối tốt với em như vậy, anh không sợ cô ấy ghen sao?”

Lệnh Hành Chỉ lấy vòi hoa sen xịt vào âm đạo cô, Ngụy Lạc Thần co ngón chân lên, cả người ngồi dậy.

“Anh yêu cô ấy, điều đó không cản trở việc anh đối tốt với em.”

Khóe miệng Lệnh Hành Chỉ nở nụ cười như có như không, xắn áo lên tới cánh tay, vừa hay để lộ ra bắp tay rắn chắc của anh.

Mấy cúc áo ở cổ đều được cởi ra, nhìn thấy cả xương quai xanh của anh.

Trên quần áo lấm tấm nước, có thể do Ngụy Lạc Thần mới dây ra.

Bản thân anh thật sự rất có gu, Ngụy Lạc Thần đã bị anh chinh phục đến mức sớm đã quên cả chính mình.

“Giống như món chính và tráng miệng.”


Ngụy Lạc Thần đặt tay lên mép bồn tắm: “Ai là món chính, ai là món tráng miệng?”

Lệnh Hành Chỉ nhìn cô ta vài giây, đứng dậy cầm vòi hoa sen đặt về lại vị trí ban đầu: “Tỉnh rồi thì tự tắm đi.”

Cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại, ngọn lửa hy vọng trong mắt của Ngụy Lạc Thần dần tan biến.

Ra khỏi phòng tắm, Lệnh Hành Chỉ tự mình quay về phòng, cởi bỏ quần áo, không mặc gì bên trong cả, khi cơ thể trần truồng đang mở tủ quần áo muốn lấy đồ ngủ, điện thoại phía sau reo lên, Lệnh Hành Chỉ tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ màu xanh lam, khoác vào rồi nhấc điện thoại lên.

Bên trong điện thoại di động chỉ có cách liên lạc với bảo mẫu và em họ.

“Anh họ, ngủ chưa?”

Lệnh Hành Chỉ cởi quần, lần nữa đi về phía tủ quần áo lấy quần lót.

“Vẫn chưa, có chuyện gì sao?”

“Em phải đi Paris sớm… Anh thật sự không đi cùng em sao?”

Lệnh Hành Chỉ mặc quần lót vào, anh nhìn dương vật của mình trong gương rồi thở dài, kéo mở cửa sang một bên khác: “Không đi, gần đây rất bận.

Nhất định phải đi cùng em sao?”

Bên kia im lặng một chút: “Anh thật sự cưỡng hiếp người khác sao?”

Lệnh Hành Chỉ cầm quần lót ngồi lên giường, nghe thấy vậy cười nói: “Em đang sợ cái gì vậy?”

“Anh họ, cha em nói con trai của chủ tịch ngân hàng trung ương từ nước ngoài trở về rồi, muốn để em đi hẹn hò, gặp mặt anh ta, anh nói em......”

Lệnh Hành Chỉ đã lâu không nói chuyện.

“Anh họ, em không thể gả cho anh cho nên để anh kết hôn nhưng anh đã nghĩ đến em chưa? Anh muốn giữ em lại cả đời sao? Chúng ta đều chưa có con, anh lấy gì để em phải chấp nhận?”


Tay Lệnh Hành Chỉ siết chặt điện thoại.

Câu nói nhẹ nhàng đó, không có chút sức lực nào, giống như một lời nói dịu dàng này - “....!Thật là, buồn nôn mà” - đột nhiên trở thành một bộ móng vuốt, tàn nhẫn bóp lấy trái tim của Lệnh Hành Chỉ.

“Em đến Paris sớm, để đi gặp anh ta sao?”

Khổng Linh Kỳ “ừm” một tiếng, cô ấy kiên nhẫn chờ Lệnh Hành Chỉ nói.

Qua một lúc lâu, Khổng Linh Kỳ không thấy một âm thanh nào còn tưởng đối phương đã cúp máy, thấy không phải lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nghĩ Lệnh Hành Chỉ đã đi ngủ rồi.

“Em muốn đi, thì đi đi.”

Khổng Linh Kỳ tức giận cúp điện thoại.

Lệnh Hành Chỉ xem nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, bất lực cười trào phúng, quăng quần lót sang một bên, sau đó mặc bộ đồ ngủ màu xanh, chân trần đi trên mặt đất, lấy ra điếu thuốc bước đến sân thượng châm lên.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Lệnh Hành Chỉ không cần nhìn cũng biết đó là Ngụy Lạc Thần.

Cô ta mặc bộ đồ ngủ gợi cảm mà Lệnh Hành Chỉ thích, đi đến sau lưng anh, dang tay ôm lấy eo của anh, đầu tựa vào lưng anh.

“Chỉ có em mới có thể cùng anh trải quan màn đêm dài đằng đẵng, không phải sao?”

Lệnh Hành Chỉ dừng việc hút thuốc lại, tay của Ngụy Lạc Thần duỗi vào bên trong quần của bộ đồ ngủ, mò mẫm dương vật to lớn của anh, cảm thấy thỏa mãn không sao tả được.

Người đàn ông này, bây giờ là của cô ta, khoảnh khắc này của anh hoàn toàn thuộc về bản thân cô ta.

Cô ta vuốt cứng lên giúp anh, đeo bao cao su, nâng côn thịt của anh lên rồi nhét vào trong huyệt của mình, co rúm, run rẩy.

Lệnh Hành Chỉ rút ra khỏi cơ thể cô ta rồi quăng bao cao su đi.

Ngụy Lạc Thần còn đang ngơ ngác, anh nói một câu: “Đêm dài đằng đẵng đã qua rồi.”

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng hòa nhã ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.

Bảo mẫu đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này rồi, lúc hai vợ chồng không cãi nhau, trông thật xứng đôi, như kim đồng ngọc nữ.

Đừng thấy Ngụy Lạc Thần được nuông chiều nhưng lòng dạ cô ta lại rất tốt, đơn thuần hơn Lệnh Hành Chỉ nhiều.


Lệnh Hành Chỉ, nam chủ nhân, người mà bảo mẫu trước nay đều không hiểu được.

Cũng không dám suy đoán ý tứ của anh, trước đây có vài bảo mẫu liếc mắt đưa tình với Lệnh Hành Chỉ, toàn bộ đều bị Ngụy Lạc Thần nhìn thấu và hành hạ họ một trận rồi đuổi đi.

“Chở em đi làm đi.”

Lệnh Hành Chỉ không từ chối, lúc Lý Thanh Sơn lái xe tới, anh đưa Ngụy Lạc Thần đến tầng dưới của công ty trước, cô ta cúi đầu nói với người đàn ông trong cửa sổ xe: “Chồng ơi, tối nay nhớ đến đón em đấy nhé~”

Xe vừa rời khỏi, Lý Thanh Sơn đối với việc hai vợ chồng họ lúc tốt lúc xấu sớm đã không còn để ý, xe vừa tới trước cổng trụ sở thành ủy, bỗng một đám người lao ra ngoài.

Lý Thanh Sơn đạp phanh thật mạnh khiến cho cơ thể Lệnh Hành Chỉ theo quán tính nghiêng về phía trước, lông mày hơi nhăn lại.

“Chuyện gì vậy?”

Lời còn chưa dứt, mấy người đó đã bắt đầu vừa khóc vừa la làng: “Bí thư Lệnh, cứu người với, chính phủ Môn Đầu Câu không hành động và thế lực tà ác địa phương đã cấu kết giết người rồi!”

Binh lính ở cửa cầm súng chạy tới, đuổi đám người đó đi.

Lệnh Hành Chỉ hạ cửa xe, đối với những khiếu nại quần chúng này không để tâm đến.

Những tình huống này tuy không hay gặp nhưng cũng không phải là không có.

“Bí thư Lệnh! Cứu người với! Chính phủ không làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi cũng không còn cách để cứu người nữa rồi....!Muốn phá bỏ và di dời, muốn xây dựng thị trường lớn nhưng không thể ức hiếp dân thường chúng tôi được...”

Một đám người đông như kiến, xe lao thẳng vào trong trụ sở thành ủy.

“Dừng xe.”

Lý Thanh Sơn a một tiếng,rồi dừng xe lại.

Lệnh Hành Chỉ bước xuống xe, đi về phía đám người, theo sau là vài tên lính.

“Các người từ đâu đến, tại sao lại muốn gặp tôi?”

Tên cầm đầu người đầy bụi đất nhưng quần áo lại rất chỉnh tề, anh ta nói xong dăm ba lời, Lệnh Hành Chỉ cau mày, quay người nói với Lý Thanh Sơn: “Các anh mang người vào đi.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận