Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Tách trà bốc khói trước mặt, đặt trên một chiếc bàn gỗ màu nâu đỏ.

Năm người trong phòng hội nghị ngồi thành một hàng, người đứng đầu dõng dạc nói, Lệnh Hành Chỉ chú ý đến nước bọt của anh ta đang phun ra rơi tung tóe trên mặt bàn, vô thức cau mày.

“Bí thư Lệnh… Sự tình chính là như vậy, ngài có chỗ nào chưa hiểu, tôi sẽ nói lại?”

Người nói tên Tôn Tường Thụy, là người quản lý khu chung cư phải mở rộng phát triển của Môn Đầu Câu, thấy Lệnh Hành Chỉ cau mày, anh ta còn tưởng đối phương cảm thấy có chỗ không đúng không vừa ý.

“Tôi hiểu ý của mọi người rồi, chính phủ Môn Đầu Câu đã phê chuẩn để khu chung cư của các người bị phá bỏ và di dời, nhận thầu để mở mang thương nghiệp, chính phủ và các nhà đầu tư đã hợp tác lừa gạt mọi người, không những đưa tiền không đủ mà khu chung cư khác rời đi cũng không giống như chấp thuận ban đầu.”

Tôn Tường Thụy gật đầu đồng ý: “Chỗ chúng tôi có một hộ gia đình rất cứng đầu, nghe nói con cái họ đang du học, theo quy định gia đình họ cũng phải phá bỏ và di dời, bọn họ có thể mua nhà cho con cái để xuất ngoại không cần lo lắng, bây giờ tiền đưa không nhiều, không đủ mua nhà, con cái vẫn còn ở bên ngoài, hai vợ chồng già thì không có nơi ở.”

Lệnh Hành Chỉ uống một ngụm trà, ừm một tiếng lắng nghe.

“Hai người họ đã trở thành cái đinh trong mắt, hai ngày trước thương nhân đã đánh hai người họ một trận sau đó cho người tìm một nơi trực tiếp chôn sống họ rồi.”

Nghe đến đây, Lệnh Hành Chỉ mặt biến sắc trông rất khó coi: “Chôn sống rồi sao?”

“Phải, chôn sống rồi! Quan chức chính phủ đang quan sát bên trên, chúng tôi cũng đã nhìn thấy, còn có người quay video lại, ngài xem thử!”

Người đứng sau Tôn Tường Thụy hoa chân múa tay nói, lấy điện thoại ra, đưa cho Lệnh Hành Chỉ.

Lệnh Hành Chỉ cầm lấy điện thoại, xem đoạn video bên trong, âm thanh của video trong phòng hội nghị vô cùng lớn.

“Bí thư Lệnh, ngài phải giúp chúng tôi, bây giờ cùng đường bí lối rồi, đi cục công an báo cảnh sát, cảnh sát và chính phủ lại đứng cùng một phía không có cách nào minh oan, chỉ có thể đến thành phố...”

Lệnh Hành Chỉ tắt video: “Các người cứu người ra hay là đã chết rồi?”

Mấy người nhìn nhau, Lệnh Hành Chỉ trông thấy bộ dạng của bọn họ, nhếch mép: “Người chết rồi, thi thể có còn không?”


Tôn Tường Thụy lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết....”

“Ngoài video này ra, có còn chứng cứ nào khác không?”

“Mọi người chỗ chúng tôi đều có thể làm chứng, là người của bên đầu tư giết người… Cũng bức ép chúng tôi, không theo hợp đồng, không đập xe thì đến quấy rối chỗ chúng tôi làm việc...”

Sau khi Lệnh Hành Chỉ đại khái hiểu được sự tình, nói Lý Thanh Sơn bên cạnh tự mình xuất phát đi xem thử chỗ chôn người, kết quả nếu có thi thể thì đi báo, không có thì quay về.

“Bí thư Lệnh, ngài nhất định phải giúp đỡ chúng tôi!”

Lệnh Hành Chỉ cầm tay Tôn Tường Thụy: “Tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng, nếu thật sự có chuyện chính phủ không hành động thì ở Bắc Kinh, nhất định trừng trị không tha, mọi người yên tâm đi, sẽ cho mọi người một lời giải thích.”

Đưa người đến cửa thang máy, anh đặc biệt dặn dò mọi người: “Mấy ngày này tôi sẽ phái người bảo vệ mọi người, ra ngoài phải chú ý.”

“Được, được...”

Người đi rồi, Lệnh Hành Chỉ quay về phòng làm việc, xem đoạn video trong điện thoại, còn có thư liên minh, đều là chữ ký của người dân nơi đó tố cáo chính phủ Môn Đầu Câu và nhà đầu tư.

“Anh tra thử là nhà đầu tư nào.” Lệnh Hành Chỉ căn dặn Trần Nhiên, sau đó anh nhấc điện thoại lên gọi cho sở công an thành phố: “Bên Môn Đầu Câu có chuyện, cần các người phối hợp một chút, đến lúc đó có người đến báo là được.”

Một lúc sau, Trần Nhiên đã tra ra tên của nhà đầu tư: “Công ty trách nhiệm hữu hạn Kinh Nhiên Minh Thần, khu Hải Điến Bắc Kinh, công ty này chủ yếu đầu tư bất động sản, ở nơi khác cũng có nghiệp vụ.”

Lệnh Hành Chỉ cầm lấy tư liệu lật qua xem.

“Kinh Nhiên Minh Thần....”

Chu Hề Dã nhìn tấm danh thiếp, trên đó là tên của một chủ đầu tư mà cô hiểu rất rõ, ông chủ bên đó tên là Thôi Hạo Nhiên, gương mặt hung dữ, bụng tròn kêu liên tục, cầm ví da, chân đi giày da mắc tiền nhưng lấm lem vết đất.

“Xin chào chủ nhiệm Chu, nghe nói Tương Đàm đã đổi chủ nhiệm trụ sở mới nên tôi đến thăm hỏi một chút...”


Chu Hề Dã để Lý Tiểu Sầm đến rót trà cho anh ta, Thôi Hạo Nhiên, sau khi ngửi thấy mùi thơm, anh ta ngẩng đầu nhìn Chu Hề Dã nói: “Chủ nhiệm Chu có biết trà Long Tĩnh không? Trà này ngửi mùi không được tươi.”

Một kẻ xấu tính đến, Chu Hề Dã cười một chút: “Không có, anh không thích có thể không uống.”

Thôi Hạo Nhiên cũng cười: “Lúc trước khi tôi đến đây, chủ nhiệm trụ sở đều cho tôi uống trà Thiết Quan m hảo hạng...” Nói xong thì nhìn Chu Hề Dã lắc lắc đầu.

Chu Hề Dã bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu: “Chẳng trách anh ta ngồi không vững vị trí này.”

Thôi Hạo Nhiên dừng lại một chút, sắc mặt không vui vẻ lập tức bị quét sạch: “Chủ nhiệm trụ sở là một chức vị tốt....!Là miếng mồi béo bở, chức vị làm cầu nối trung gian, tôi không phải vì nghe nói cô đã nhậm chức nên đặc biệt đến thăm hỏi sao.”

“Tôi biết cô, trung tâm hội triển lãm của thành phố Tương Đàm là do công ty các cô đầu tư, rất nổi tiếng.”

Thôi Hạo Nhiên mở miệng gật đầu, anh ta cảm thấy vị chủ nhiệm trước mắt này cứng đầu cứng cổ, muốn tạo mối quan hệ có chút tốn công.

Nhưng đó là lẽ thường, nhân viên mới đều như vậy, qua một thời gian cô sẽ biết tốt xấu thôi.

Trò chuyện một lúc, Thôi Hạo Nhiên nóng lòng đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm Chu, chẳng phải sắp chuẩn bị duyệt binh sao, nghe nói không ít lãnh đạo tỉnh đều đến, cô....”

Chu Hề Dã cười nói: “Tôi là thành phố Tương Đàm, không phụ trách tiếp đón lãnh đạo tỉnh.”

Thôi Hạo Nhiên thở dài gật đầu, có chút không kiên nhẫn: “Tôi muốn đến lúc đó, cô có thể làm sợi dây liên kết, chúng ta cùng nhau đến đó, lôi kéo một chút quan hệ.”

“Có thể anh không biết, trong phòng làm việc này có camera” Chu Hề Dã nhìn lướt qua, sau đó đẩy tấm thẻ trên bàn lại: “Cựu chủ nhiệm trụ sở đã tiếp đãi anh thế nào, tôi không biết.

Anh ta có quy tắc của anh ta, tôi cũng có quy tắc của tôi.”

“Bây giờ tôi là chủ nhiệm trụ sở, xin anh hãy tuân thủ theo quy tắc của tôi, lối cũ không thích hợp, không sớm thì muốn cũng phải loại bỏ.”

Thôi Hạo Nhiên nghe xong những lời này thì mặt biến sắc, trong lòng thầm mắng một câu con đĩ đã bị vạn người cưỡi, nhất định là đã lên giường rồi, cản trở đường tài lộc của anh ta sớm muộn gì cũng sẽ đuổi cô đi.


Chu Hề Dã chỉ cười không nói, tiễn Thôi Hạo Nhiên rời đi, vừa ngồi được ở văn phòng chỉ vài phút.

Điện thoại đã vang lên, là mẹ cô gửi đến: “Tiểu Dã, chúng ta đã đến Bắc Kinh rồi.”

Cô hận không thể quăng điện thoại đi, chỉ trả lời một câu: “Đi đến khách sạn Orange ở bên chỗ trụ sở làm việc đợi tôi.”

Tan làm, Chu Hề Dã đi bộ đến khách sạn Orange, quản lý đại sảnh sớm đã quen biết cô rồi.

Suy cho cùng khách sạn bên trụ sở làm việc giống nhau đều là nơi những quan chức đi lại, chắc hẳn ai cũng biết chủ nhiệm đã đổi người, đặc biệt là lễ tân khách sạn.

“Chủ nhiệm, ba mẹ cô ở phòng 303, xin hãy đi theo tôi.”

Chu Hề Dã theo phục vụ đi lên tầng ba, cửa mở ra, bên trong có hai người ngồi, một người đứng.”

Ngồi là cha và em trai cô, còn đứng là mẹ của cô.

Cửa không đóng kín, Chu Hề Dã đi thẳng đến và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường, vắt chéo chân, cách xa ba người còn lại.

Ba người bọn họ đến vây quanh, Chu Hề Dã mở chai nước, uống một ngụm.

“Nói đi, chuyện kết hôn làm sao, công việc lại thế nào.”

Người mẹ tạm dừng một chút rồi mở miệng nói: “Em trai mày kết hôn, tiền sính lễ là mười bốn vạn một ngàn ba, tiền hôn lễ là mười vạn, tiền sửa sang cũng không có....”

Chu Hề Dã đặt chai nước xuống, nhìn em trai mình: “Họ đã mua nhà cho cậu rồi?”

Em trai gật gật đầu: “Một trăm năm mươi mét vuông, trả trước một trăm hai mươi vạn.”

Chu Hề Dã thuận tay ném chai nước đi, chưa vặn nắp chai làm nước ở trong chai văng ra rớt tung tóe ra ngoài, chai nước rơi trúng bả vai của em trai.

Cha mẹ bảo vệ em trai: “Nó là em trai mày, mày thật sự không tiếc mà đánh nó sao!”

Chu Hề Dã cười một tiếng: “Trả trước một trăm hai mươi vạn, các người có bao nhiêu tiền? Bây giờ bà đang đi làm công việc lương mỗi tháng được năm nghìn, còn vay mượn nhà, còn tiền để sống sao? Với bộ dạng này cậu còn muốn kết hôn, đúng là lù đù như lợn mà.”


Nói xong, trong mắt cô đầy khinh thường em trai mình.

“Thế nào là lù đù như lợn, ai mà không có lúc khó khăn, vay chút tiền thì đã sao, mày không phải chị gái nó sao? Mày đã 30 tuổi rồi, cũng không chịu kết hôn, tiêu một ít cho em trai mình không được sao? Lẽ nào còn muốn tiêu cho đứa em trai rẻ tiền đó của mình sao?”

Mẹ bênh em trai nói.

Chu Hề Dã từ lâu đã quen với những chuyện như này từ chối nói: “Tiền sính lễ không có, tiền sửa sang không có, tiền hôn lễ, cũng không có? Chu Hề Bằng tôi hỏi cậu, đám cưới này tôi bỏ tiền, rước dâu về là vợ của cậu hay là vợ của tôi? Cậu trả tiền lại sao? Hai mươi năm, hay là ba mươi năm?”

“Kết hôn là chuyện lớn, mày không kết hôn, nhà họ Chu dù sao vẫn còn người thừa kế, em trai mày chính là hậu duệ của chúng ta.”

Chu Hề Dã nhặt lấy một chai nước khác ném qua: “Hậu duệ của nhà họ Chu sao? Tôi thấy chỉ là tên rác rưởi, hút máu của các người chưa đủ, còn muốn hút máu tôi.”

Người cha đưa tay muốn tát Chu Hề Dã, cô quay đầu nhìn sang, hùng hổ hăm dọa: “Ông đánh đi, cái tát này hạ xuống, tôi sẽ để con trai ông đứng ăn xin ở thành phố Bắc Kinh này.”

“Tại sao lại sinh ra một kẻ lòng lang dạ sói như mày vậy, có chút quyền thế liền ức hiếp người khác.” Mẹ cô mắng: “Chẳng trách mày không thể gả đi được, loại con gái như mày không ai cần! Cả một đời này mày cứ ôm lấy quyền thế mà sống đi.”

Chu Hề Dã giống như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đời vậy, cười ha ha không ngừng, thật sự là cười đến đau cả bụng.

“Có quyền thế không ức hiếp người vậy tôi còn muốn quyền thế để làm gì?” Chu Hề Dã dụi dụi giọt lệ ở khóe mắt, đứng dậy, nhìn ba người họ đang rúc vào nhau: “Tôi có quyền lực chính là để ức hiếp những kẻ thượng đội hạ đạp này.”

Lúc này, em trai lấy ra máy ghi âm: “Nếu chị không cho tiền, em sẽ tung đoạn video này lên mạng, nói chị bất hiếu, ức hiếp người lớn, lăng nhục em trai.”

Nụ cười của Chu Hề Dã biến mất, mặt đầy sát khí nhưng chỉ vài giây sau, cô nhìn em trai suy ngẫm, giống như tay thợ săn nhìn con mồi đang hấp hối vậy: “Em trai thân ái, cậu có thể không biết, quyền thế là một thứ tốt, có thứ tốt đó ở đây, có thể muốn làm gì thì làm.”

“Ghi âm cậu muốn gửi thì cứ gửi”, Chu Hề Dã lấy điện thoại ra: “Tôi gửi tin nhắn cho lãnh đạo của các cậu, nói cậu không muốn làm nữa, không cần…”

Em trai đứng dậy cướp lấy điện thoại, ném xuống đất.

Chu Hề Dã tức điên, kéo cổ áo của em trai, tát hai cái rồi đẩy anh ta té xuống đất.

“Cậu là cái thá gì mà dám ném điện thoại của tôi.”

Người cha tức giận, muốn cầm chiếc ghế bên cạnh đánh Chu Hề Dã, còn chưa hạ xuống, ngoài cửa đã vang lên tiếng vỗ tay: “Chủ nhiệm Chu, có cần giúp không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận