Chu Hề Dã khựng lại một chút, cô nhướng mày đối mặt với Lệnh Hành Chỉ, một giây sau đó giật lấy khẩu súng trong tay cha cô rồi dùng sức ném cái ghế vào gương.
Vẻ mặt Lệnh Hành Chỉ vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Ba người cha mẹ và em trai sợ đến mức run cầm cập, Chu Hề Dã ném ghế qua nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Làm loạn đủ chưa? Đây là bí thư thành phố Bắc Kinh, mấy người có oan ức gì thì nói với anh ấy, để coi anh ấy có thể mua phòng cưới vợ cho mấy người không?”
Mẹ tức giận, em trai không dám thở mạnh mà nhìn xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Còn cha Chu Hề Dã cực kỳ tức giận, đỏ mắt, tay nắm thành quyền không dám nói gì.
Trong phòng yên lặng, Chu Hề Dã bình tĩnh đánh giá ba người bọn họ.
Lệnh Hành Chỉ không biết tại sao bỗng cười, anh đứng thẳng người đi vào, tay nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Hóa ra là cha mẹ và em trai của chủ nhiệm Chu, tôi vào chỉ để chào hỏi một chút, không phải đến giải quyết việc nhà.”
Chu Hề Dã nhìn Lệnh Hành Chỉ.
Buổi chiều màu sắc ngoài cửa sổ giống như hoa hồng màu nhạt, người phụ nữ trước mắt giống như ánh sáng kỳ dị khiến bước chân của Lệnh Hành Chỉ khựng lại.
Hoa hồng.
Trong đầu Lệnh Hành Chỉ hiện lên một suy nghĩ, cô là hoa hồng.
Anh gặp không ít hoa hồng mỹ lệ, không có đóa nào mê người, thơm ngát, quỷ mị như trong sách miêu tả, mà hoa hồng phủ đầy gai làm người ta chảy máu khi chạm vào chúng.
Chu Hề Dã làm được, phóng đãng, mê người nhưng lại phủ đầy gai.
Bên dưới cặp kính không gọng và tây trang nhàm chán của cô là một bông hồng.
Lệnh Hành Chỉ nhếch khóe miệng, tâm trạng không tốt vừa rồi đỡ hơn rất nhiều.
Chu Hề Dã cũng bước vài bước về phía Lệnh Hành Chỉ, dừng ở trước mặt anh, nhón mũi chân tiến đến cổ anh, nhăn mũi ngửi, sau đó lui lại mấy bước, ý cười chứa đựng cảm giác “thì ra là thế.”
“Bí Thư Lệnh, nếu không có việc gì thì tôi còn phải xử lý việc nhà.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, không nói gì xoay người định rời đi, vào lúc tay cầm ở then cài cửa, động tác mở cửa bỗng khựng lại: “Hoa sơn trà không hợp với em, bụi gai hoa hồng có vẻ hợp với em hơn.”
Nói xong anh bước ra ngoài, đóng cửa kín mít,
Chu Hề Dã không có hứng thú với nước hoa, hơn nữa bây tất cả tâm tư của cô đều đặt lên chuyện gia đình, những lời Lệnh Hành Chỉ nói đều từ tai này lọt qua tai kia.
Cửa đóng lại, Chu Hề Dã ngồi ở vị trí phía trên, vòng tay quanh ngực nhìn bọn họ.
“Chuyện kết hôn này tôi không đồng ý, một hai cứ muốn kết hôn cũng được, công việc tôi sắp xếp đừng làm, tự lực cánh sinh đi.”
Em trai không nói gì, tay cha nắm thành quyền, ông ta cắn răng nói: “Tại sao không cho nó kết hôn, mày là con biến thái, mày…”
Chu Hề Dã không muốn nhiều lời với ông ta, cô giơ tay nhìn đồng hồ: “Cứ nói vậy đi.”
Sau đó đứng lên đi ra ngoài.
“Vậy chuyện nhà ở của em trai mày thì sao! Thiệp mời cũng phát rồi…”
m thanh mẹ hét lên chói tai rất lớn, Chu Hề Dã cảm thấy khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Sau khi nói xong cô kéo cửa ra, thậm chí không hề dập mạnh cửa, lễ phép đóng kỹ cửa.
Sau khi đi ra ngoài cô đến trước cửa thang máy gọi một cuộc điện thoại: “Alo, tôi là Chu Hề Dã, ngài là chủ nhiệm Vương đúng không?”
Cửa thang máy mở ra: “Ừm, đúng vậy, không phải lần trước tôi giới thiệu cho ngài một thằng nhóc đến chỗ ngày làm việc hay sao, công việc của cậu ta bên đó thế nào?”
Giọng điệu Chu Hề Dã dịu dàng nhưng vẻ mặt lạnh băng, cô ấn nút tầng lầu muốn đến trong thang máy, cửa dần dần khép lại.
“...!Đúng vậy, tôi cảm thấy đối phương không được, ngài để cậu ta đi đi, không cần quan tâm tôi…”
Bên ngoài khách sạn dòng xe cộ liên tục chạy qua, Chu Hề Dã thở dài một hơi.
Trong khi cô đang định rẽ trái về đơn vị lái xe, một chiếc c600 chạy băng băng ven đường bỗng bóp kèn, xe từ từ chạy đến bên cạnh cô.
Lúc này điện thoại đang cầm trong tay bỗng khẽ rung.
Xe chạy lại đây, cửa sổ xe hạ xuống, là Lệnh Hành Chỉ.
“Chủ nhiệm Chu đi đâu, có cần tôi đưa đi không?”
Chu Hề Dã mở cửa xe ngồi vào trong, mùi hương nước hoa bên trong chất nồng, rất khó thở.
“Tôi không đi đâu cả, chỉ định nói vài câu với bí thư Lệnh.”
Lệnh Hành Chỉ gật gật đầu: “Trần Nhiên, mua dùm tôi gói thuốc.”
Nói xong, tài xế và Trần Nhiên cùng xuống xe, cửa sổ dần dần nâng lên.
Lệnh Hành Chỉ không biết từ đâu lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu đặt ở bên miệng, sau đó lại đưa cho Chu Hề Dã một điếu.
Chu Hề Dã nhận lấy, quay đầu nhìn thấy qua người đàn ông đang đốt thuốc, nghiêng đầu, cằm có đường cong sắc nét càng lộ rõ, có thể biết được lúc anh còn trẻ yêu đã nghiệt biết bao nhiêu.
Lệnh Hành Chỉ đốt xong điếu thuốc của mình, anh cầm bật lửa đốt lửa lên, ngón tay kẹp điếu thuốc của Chu Hề Dã tiến đến gần đốt thuốc.
“Lách tách” một tiếng, bật lửa sáng lên, sau đó lại tắt hẳn.
Hai người rít một điếu thuốc, phun ra một làn khói, vẻ mặt có chút sung sướng.
“Anh đến tìm em họ của anh à?” Chu Hề Dã giữa một khuỷu tay chống bên sườn cửa sổ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Lệnh Hành Chỉ không trả lời vấn đề của cô: “Thôi Hạo Nhiên, tại sao anh ta lại đến tìm cô?”
Chu Hề Dã không tỏ ý kiến, hút thuốc nhìn anh: “Sao vậy?”
Lệnh Hành Chỉ rít một hơi thuốc, sau đó hạ cửa sổ xe xuống, tay đưa ra ngoài khẩy một ít khói thuốc, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Đừng thân thiết với anh ta quá, sau lưng anh ta có án tử.”
Chu Hề Dã hiểu rõ, đây là chỗ tốt do cô ngủ với anh: “Cảm ơn bí thư Lệnh đã nhắc nhở.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, không nói nữa.
Chu Hề Dã rất biết điều mở cửa xe ra: “Bọn họ mua thuốc về rồi, bí thư Lệnh, tôi đi trước đây.”
Lệnh Hành Chỉ cầm điếu thuốc rít một hơi, anh nghiêng đầu nhìn Chu Hề Dã: “Nếu muốn đi lên phía trên, không ngại nghĩ đến tôi một chút.”
Nghe được lời Lệnh Hành Chỉ nói, tay đóng cửa của Chu Hề Dã khựng lại: “Được.”
Vào lúc Chu Hề Dã bước xuống, Trần Nhiên và tài xế lên xe ngồi xuống, lái xe đi.
Chu Hề Dã đứng ở ven đường hút xong điếu thuốc, phía sau có một đồng nghiệp từ trong văn phòng Bắc Kinh đi ra chào hỏi cô.
Chu Hề Dã cười đáp lại sau đó lấy điện thoại ra nhìn, điện thoại cầm trong bàn tay rất nóng.
“Chỗ cũ.”
Dãy số quen thuộc, ám hiệu quen thuộc, Chu Hề Dã đi đến văn phòng dưới lầu, khởi động ô tô, thuận tay gửi một tin nhắn cho Chu Bồi: “ Đêm nay có việc về trễ một chút, em dọn dẹp hành lý đi.”
Xe rẽ trái rẽ phải, lên xuống đường cao tốc trên cao rồi lái đến một quán trà nằm giữa thành phố sầm uất trên đường vành đai thứ hai.
Tìm sự yên tĩnh trong sự hối hả và nhộn nhịp và ẩn mình khỏi thành phố, điều này có ý nghĩa rất tốt.
Chu Hề Dã đậu xe xong, dưới sự dẫn dắt của ông chủ đi vào một căn phòng thuê.
Cửa phòng thuê là kiểu kéo, ở giữa trà lâu là kiểu Trung Quốc, cũng không biết là Đường Tống hay là phong cách thời kỳ triều Nam Bắc.
Nói chung là không giống với phong cách của triều Thanh.
Đẩy cửa ra, Chu Hề Dã đi vào trong.
Dường như người bên trong đã đợi rất lâu, ông ta nâng mắt nhìn Chu Hề Dã, quân cờ trên tay đặt lên bàn cờ, phát ra âm thanh.
Mùi hương trong phòng rất nồng, Chu Hề Dã sờ mũi, không biết mùi hương nồng và mùi trà hợp lại, suy cho cùng cái nào dễ ngửi hơn.
“Ngồi.”
Diệp Lợi Phong chỉ nói một chữ, Chu Hề Dã ngồi trước mặt ông ta, nhìn Diệp Lợi Phong chơi cờ.
Một khoảng thời gian lâu sau, ông ta mới đánh cờ xong nâng chung trà lên nhấp một hớp: “Cô nếm thử đi đây là Long Tỉnh Minh Tiền.”
Chu Hề Dã uống một hớp, mùi hương rất thanh dư vị ngọt lành.
“Ông tìm tôi có chuyện gì sao?”
Diệp Lợi Phong đặt chén trà xuống: “Bên phía Lệnh Hành Chỉ có thu hoạch gì không?”
Chu Hề Dã vuốt chén trà trong tay, rất nóng: “Anh ta khác với Lệnh Thanh Vân, chúng ta nên bắt đầu từ anh ta, anh ta khó nhai hơn.”
Diệp Lợi Phong “ừm” một tiếng, ánh mắt dừng trên người Chu Hề Dã, ý bảo cô tiếp tục nói.
“Ngài muốn vị trí, nhà họ Lệnh cũng muốn, tuy rằng chúng ta đã sớm bố trí tất cả nhưng mà nhà họ Lệnh và nhà họ Diệp ưu và khuyết điểm không giống nhau, ngài cần phải tùy cơ ứng biến.”
Trong mắt Diệp Lợi Phong có nhiều thêm phần đồng ý và tán thưởng.
“Nhà họ Lệnh ở thành phố có thế lực rất lớn, trong khu quân đội cũng có người.
Thế lực của nhà họ Diệp rải ở các địa phương, số lượng nhiều, nhưng về phần năng lực thì không so được với nhà họ Lệnh.”
Nghe đến đây Diệp Lợi Phong hừ cười: “Nhà họ Lệnh quả thực đúng là hai cha con Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phan* chuyển thế, gãi đúng chỗ ngứa, muốn làm World Cup thì làm, muốn làm sao thì làm, không phải chỉ vì chức vụ thủ tướng thôi sao.”
*Nghiêm Thế Phan là con trai của Nghiêm Tung, một trong "lục đại gian thần" khét tiếng dưới triều đại nhà Minh.
Quần thần thường lén gọi là "Đại Tiểu thừa tướng" ý chỉ hai cha con họ Nghiêm quyền lực che trời, là thừa tướng lớn và thừa tướng nhỏ.
Chu Hề Dã gật đầu nói tiếp: “Con người Lệnh Thanh Vân rất xảo quyệt, mọi việc đều có thể thương lượng nhưng Lệnh Hành Chỉ thì không như vậy.
Anh ta rất khó nuốt, tôi nhìn những chiến tích trước đây của anh ta, tất cả đều cướp được từ trong miệng đại hổ, hơn nữa tính cách… anh ta không phải người lòng dạ hẹp hòi.”
Diệp Lợi Phong nghe những lời này, nhấp miệng, khóe miệng hơi cong, ánh mắt nhìn về phía Chu Hề Dã có chút suy tính: “Cô đánh giá rất cao anh ta à.”
“Không phải, con người Lệnh Thanh Vân không có danh tiếng.
Hơn nữa… rất để ý quyền lực, ông ta không thể mất mặt, rất thích chèn ép Lệnh Hành Chỉ.
Nếu chúng ta muốn làm khó ông ta, xuống tay từ Lệnh Thanh Vân thì Lệnh Hành Chỉ nhất định sẽ giúp đỡ, vì vậy một lúc đối phó hai người có hơi mệt.”
Diệp Lợi Phong gật đầu.
“Ngược lại chúng ta đối phó Lệnh Hành Chỉ trước, Lệnh Thanh Vân sẽ không quan tâm, khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa ông ta sẽ cảm thấy đây là một bài kiểm tra cho Lệnh Hành Chỉ.
Chúng ta gặm cái khó trước gặm đến xương cốt, còn lại Lệnh Thanh Vân thì bố cục của chúng ta sẽ dễ hơn nhiều.”
“Được.” Diệp Lợi Phong vừa lòng gật gật đầu: “Bước đầu tiên cô có suy nghĩ gì không?”
Chu Hề Dã đậy nắp trà lại: “Châm ngòi ly gián.”
Hai bông hoa nở, mỗi bên một bông.
Sau khi Lệnh Hành Chỉ rời khỏi văn phòng Tương Đàm thành phố Bắc Kinh, anh đi thẳng đến khu Môn Đầu Câu.
Lý Thanh Sơn đưa người đến đó kiểm tra hiện trường và không tìm thấy thi thể nào, nhưng trên mặt đất có dấu vết rõ ràng.
Khi bọn họ đến Môn Đầu Câu thì trời đã tối.
“Bí thư, ở đây.”
Lệnh Hành Chỉ đi qua, chiếu đèn pin xuống mặt đất, phía dưới trống không.
“Đã liên hệ được người nhà người bị chôn chưa?”
Lý Thanh Sơn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Lệnh Hành Chỉ đứng trên hố đất, nơi xa là đèn công trường đang bật sáng, tiếng công nhân ăn cơm vang lên.
Anh nhìn qua, hơi khựng lại rồi bảo: “Đi thôi.”
Lúc về đến nhà, Ngụy Lạc Thần vẫn chưa về, bảo mẫu nói buổi tối phu nhân tham gia tiệc từ thiện, sẽ trở về hơi trễ.
Lệnh Hành Chỉ không nói gì, đi vào trong hai bước, nhìn thấy một thân hình cường tráng, bước chân dừng lại.
“Cha?”