Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Trong hội trường, Diệp Nhu Tân bước lên sân khấu, dùng thìa gõ nhẹ vào ly sâm panh, thu hút khách mời vây quanh.

"Hôm nay là bữa tối Trung thu do nam thần không tuổi Diệp Lợi Phong, Bộ trưởng Diệp của chúng ta tổ chức...!Năm tháng là một món quà dành cho mọi người.

Tôi dám nói rằng nếu Bộ trưởng Diệp trẻ hơn hai mươi tuổi, ngài ấy chắc chắn sẽ là người đàn ông lãng mạn nhất ở Bắc Kinh."

Mọi người bật cười, màn mở đầu hài hước của Diệp Nhu Tân thu hút một tràng pháo tay, anh ta cùng Chu Hề Dã nhìn nhau cười.

Lệnh Hành Hề đang cầm ly rượu, đứng cạnh anh trai cô ấy, mặc một chiếc váy thời trang cao cấp của Givenchy, tóc được buộc tùy ý trên đầu, có vài sợi tóc rải rác trước trán.

Cả người lạnh lùng và cao ngạo.

"Quả nhiên, những người đã từng du học ở Mỹ có khác.

Lần khai mạc này cũng giống như Câu lạc bộ Đầu lâu và Xương Chéo* hay Bữa tối ở Nhà Trắng..."

*Câu lạc bộ Đầu lâu và Xương Chéo là một tổ chức bí mật của hội sinh viên năm cuối cấp tại Viện Đại học Yale ở New Haven thuộc tiểu bang Connecticut.

Đây là một trong ba hội kín cùng với Scroll & Key và Wolf's Head thuộc tầng lớp cao cấp lâu đời nhất.

Không biết ở bên cạnh là ai đang nói chuyện, Lệnh Hành Hề nghe vậy lập tức cười lớn, bịt miệng nói vào tai Lệnh Hành Chỉ: "Em thật sự chưa từng nhìn thấy thế giới..."

Lệnh Hành Chỉ nhấp một ngụm rượu, nhìn Diệp Nhu Tân đang nói chuyện trên sân khấu, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Điều này có phần đúng, trong số quan chức thế hệ thứ ba và thế hệ người giàu thứ hai, rất ít người có đủ can đảm bước lên sân khấu và phát biểu một cách nghiêm túc."

Lệnh Hành Hề khẽ gật đầu: "Anh và cha cãi nhau, tại sao lại ly thân với vợ?"

Lệnh Hành Chỉ cười nhẹ, đặt ly rượu xuống, dùng ngón tay nhặt một miếng bánh ngọt nhỏ cho vào miệng, sau đó lấy khăn ăn lau đi.

Diệp Nhu Tân mời Diệp Lợi Phong lên sân khấu và phát biểu.

Diệp Nhu Tân đi đến trước mặt Chu Hề Dã, kề cổ vào vai cô, ôm thật chặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh đưa người tới đây rồi."

Chu Hề Dã nhướng mày, nhìn qua khuôn mặt Diệp Nhu Tân tới chiếc đồng hồ phía sau.

"Một chút nữa cô muốn làm gì?"

Chu Hề Dã lắc đầu, quay lại nhìn sắc mặt Diệp Nhu Tân: "Không làm gì, sao vậy?"

Diệp Nhu Tân quay đầu nhìn đồng hồ: “Vậy tại sao cô luôn nhìn đồng hồ?”

Chu Hề Dã nhún nhún vai: “Tôi quen rồi, không biết thời gian, tôi sẽ không yên tâm."

Diệp Nhu Tân nhẹ nhàng thở dài: "Tôi biết anh ta đối tốt với cô, nhưng tôi cũng có thỏa thuận với anh ta.

Lần trước cô ngủ với người đàn ông khác, tôi không có truy cứu.

Lần này, tôi hy vọng cô..."

Anh ta còn chưa nói xong, người phục vụ mặc vest đen đã cúi xuống nói gì đó vào tai Diệp Nhu Tân, anh ta gật đầu, đứng dậy, bước lên sân khấu, cầm micro và chủ trì bữa tiệc Trung thu.


Cuộc gọi Chu Hề Dã đang chờ đã đến, cô ấn nút tắt tiếng, đi đến hành lang phía sau đại sảnh rồi mới bắt máy.

Khi Diệp Nhu Tân đặt micro xuống và quay trở lại chỗ ngồi của mình, Chu Hề Dã đã biến mất, anh ta chưa kịp ngồi xuống đang chuẩn bị đi tìm người, chưa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng khách khứa cười khúc khích, quay lại nhìn anh ta nhìn thấy cha mình, Diệp Cảnh Hoài xuất hiện trên màn hình lớn.

Diệp Cảnh Hoài là con trai duy nhất của Bộ trưởng Diệp, khi còn nhỏ, ông ta đã cùng cha đi công tác, ông ta học trung học và đại học ở Mỹ, học triết học ở tại trường đại học Harvard.

Sau khi trở về Trung Quốc, ông ta trở thành một trong những trí thức đại chúng đầu tiên, ông ta sẽ chỉ trích bất kỳ người đàn ông giàu có nào mà ông ta thấy đi chơi cùng những người nổi tiếng.

Cuộc hôn nhân thứ hai của Lệnh Thanh Vân cũng bị ông ta chế giễu nhiều lần, hai gia đình vốn đã mâu thuẫn, Diệp Cảnh Hoài lại đổ thêm dầu vào lửa, khiến họ càng không hợp nhau.

Nói chung, ông ta đã khá già, hoạt động tích cực trên weibo và douyin, mời mọi tầng lớp xã hội đến nhà mình để phỏng vấn, ông ta là một người phóng khoáng.

Hiển nhiên ông ta không hề biết rằng “bất ngờ” mình sắp đặt đã được bày sẵn từ trước - bày tỏ tình yêu của ông ta dành cho cha mình qua một đoạn video.

Trợ lý bên cạnh vô tình ấn vào nút công tắc, Diệp Cảnh Hoài mặc một chiếc áo len màu xám, bên trong là sơ mi trắng, tựa lưng vào ghế đọc những lời định đưa cho cha.

“Trong bữa tối Trung thu, tôi muốn làm cha tôi vui.”

Đọc xong, ông ta cười và đặt tờ báo sang một bên, hài lòng với sự bất ngờ của mình.

Vẻ mặt Diệp Nhu Tân không có nụ cười, anh ta kêu người phục vụ thông báo cho Diệp Cảnh Hoài, nhưng đi được nửa đường đã bị Diệp Lợi Phong đang ngồi ở ghế chính ngăn lại.

"Tôi muốn xem ông ta có 'bất ngờ' gì dành cho tôi."

Lúc này chỉ nghe thấy Diệp Cảnh Hoài ngoài cửa gọi: "Chủ nhiệm Chu, xin hãy ở lại."

Chu Hề Dã cầm điện thoại di động đi vào màn hình, cô từ phía sau đại sảnh đi qua, hiển nhiên không ý thức được việc chuyển màn hình.

Lệnh Hành Chỉ nhìn hai người trên màn hình, khẽ cười nhẹ, đặt dao nĩa trong tay xuống, tạo dáng như đang chờ xem một vở kịch hay.

Diệp Nhu Tân nhìn hai người họ với một dự cảm không lành trong lòng.

Chu Hề Dã hướng Diệp Cảnh Hoài gật đầu: "Xin chào chú Diệp, chú từ Canada về à?" Nói xong, bình tĩnh đi về phía ông ta.

Cô chỉ tiếp xúc ít với Diệp Cảnh Hoài, nhưng cô cũng biết Diệp Cảnh Hoài không thích cô.

Một là bởi vì gia cảnh của cô quá bình thường, khi ở bên cạnh Diệp Nhu Tân, cô giống như gà lôi cặp phượng, không biết tốt xấu.

Lý do thứ hai là Diệp Lợi Phong đánh giá cô rất cao và luôn Diệp Cảnh Hoài và Chu Hề Dã ra so sánh.

Trong mắt Diệp Cảnh Hoài, Chu Hề Dã chỉ là một tiểu bối, không có thực lực bằng chính mình, giống như một con kiến.

Chẳng ích gì khi so sánh kiến và hổ, phải không?

Tuy nhiên, ông ta cảm thấy hơi không vui khi nghe thấy Chu Hề Dã gọi ông ta là chú thay vì dùng "ngài", cô lại dùng "chú".

Vẻ không vui này chỉ hiện rõ trên mặt, còn chưa kịp tức giận, Chu Hề Dã lại nói: "Chú Diệp, sao chú lại ở trong thư phòng một mình không ra ngoài?"

"Vừa rồi tôi đang giải quyết công việc, tình cờ nhìn thấy cô Chu đi tới, muốn mời cô vào nói chuyện."

Chu Hề Dã gật đầu, nhìn vào tài liệu trên bàn nói: “Điều đó không làm chậm trễ chú đúng không.”

"Tất nhiên vẫn còn thời gian để nói chuyện."


Nói xong, ông ta chỉ vào chiếc ghế trước bàn mời cô ngồi xuống.

“Nghe nói Chu tiểu thư chỉ là sinh viên đại học Thanh Hoa đúng không?” Diệp Cảnh Hoài hỏi.

"Vâng ạ." Chu Hề Dã đáp.

“Cô chưa bao giờ đi du học à?”

Chu Hề Dã lắc đầu: "Chú Diệp, chú muốn nói gì với tôi?" Lát nữa cô còn có chuyện khác phải làm, không muốn cùng Diệp Cảnh Hoài thảo luận nhiều như vậy.

“Nhu Tân từ nhỏ đã đọc rất giỏi.

Ở Mỹ, nó ban đầu học ở Yale và Harvard.

Mặc dù nó không thể chọn nơi mình sinh ra, ngay cả khi không có xuất thân từ nhà họ Diệp thì nó vẫn là một người rất tốt và cha tôi luôn tự hào về nó.”

Chu Hề Dã không nói chuyện, im lặng lắng nghe.

"Sau khi làm cha, tôi nghĩ đến một số điều cha tôi đã nói với tôi khi tôi còn nhỏ, tôi càng ngày càng nhận thức được sự thật đằng sau những điều đó.

Ví dụ, họ là một sự kết hợp hoàn hảo.

Tôi luôn quan niệm, tình yêu giữa hai người là điều quan trọng nhất trong hôn nhân.

Bánh mì và sữa bò đều có thể kiếm được ”.

"Nhưng...!sau khi kết hôn với mẹ của Diệp Nhu Tân nhiều năm như vậy, tôi mới nhận ra lời của lão phu thật đúng đắn.

Sự liên minh bền chặt giữa hai nhà là cơ sở cho một cuộc hôn nhân ổn định.

Trong vòng này, điều này đúng với mỗi gia đình.

Bởi vì dù tình yêu có mất đi thì lợi ích gia tộc vẫn còn và hôn nhân sẽ bền vững.

Đây không chỉ là tình yêu mà còn là trách nhiệm.

Ái tình là tình yêu nhỏ nhưng tình yêu gia đình mới là tình yêu lớn."

Chu Hề Dã gật đầu, ra hiệu cho ông ta tiếp tục.

"Từ xưa đến nay, tôi luôn thẳng thắn trong phát ngôn.

Giới truyền thông tò mò về danh tính của tôi và nói rằng tôi thích đốt pháo hoa.

Xã hội chúng ta có quá nhiều người đạo đức giả.

Tôi ghét thói đạo đức giả và dối trá nên sẽ chia sẻ bất cứ điều gì tôi nghĩ ra và những gì tôi cho là tốt nhất.

Lời nói không dễ nghe thì cũng đừng để tâm, Chu tiểu thư, tôi chắc chắn không có ý cá nhân đâu.


Cô rất tốt và cha tôi luôn khen cô giỏi hơn tôi...!hơn Nhu Tân của tôi, nhưng người tốt không phải là người phù hợp.

Tôi mong rằng người bạn đời của con trai tôi sẽ như mẹ nó, một người có thể nâng đỡ, giúp đỡ gia đình nó tiến lên phía trước một cách ổn định.”

Diệp Cảnh Hoài từ trong ngăn kéo trong phòng làm việc lấy ra một tấm séc, viết một con số, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho Chu Hề Dã.

"Chu tiểu thư hẳn là hiểu ý của tôi, tôi không phải có ý dùng tiền nhục mạ cô, chỉ là một cách để báo đáp cô đã ở bên Nhu Tân nhiều năm như vậy mà thôi."

Chu Hề Dã nhìn tấm séc, suýt chút nữa không nhịn được cười, hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lùng nói: "10 triệu tệ, cho tôi?"

Những vị khách đang xem màn hình hít một hơi, sắc mặt của Diệp Lợi Phong trở nên tái nhợt, Diệp Nhu Tân bên cạnh nhìn vào màn hình và lắc đầu bất lực.

Lệnh Hành Chi không khỏi bật cười, lập tức nhấp một ngụm sâm panh để bình tĩnh lại.

Chỉ cần nghe những gì Chu Hề Dã nói trên màn hình: “Tôi và con trai ông ở cùng nhau, có thể vượt qua con số này ”.

Vẻ mặt Diệp Cảnh Hoài mỉm cười nhẹ nhõm, ngả người ra sau: "Tốt nhất nên đi thẳng vào vấn đề.

Tôi không thích vòng vo, chuyện có tiền giải quyết được cũng chẳng là gì.

Chu tiểu thư, cô hãy ra một cái giá đi." Sự tử tế và uy nghiêm trong mắt ông ta không còn nữa, chỉ còn lại sự khinh miệt độc đoán.

Chu Hề Dã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Diệp Cảnh Hoài, cô còn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Cảnh Hoài đã bị khí thế của cô làm cho giật mình, ông ta ngồi thẳng lưng trên ghế như một học sinh.

Chu Hề Dã nói nhanh và đều đều: “Mặc dù cha mẹ không tốt với tôi, nhưng khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã nói với tôi rằng việc một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ hay không còn phụ thuộc vào việc anh ta sẵn sàng đầu tư bao nhiêu cho cô ấy.

Điều này đặc biệt đúng đối với những người đàn ông yêu thích lợi ích, bởi vì đã đầu tư và muốn có lợi ích nên mới chú ý đến nó.

Nói cách khác, đàn ông càng đầu tư nhiều thì kỳ vọng của họ đối với phụ nữ càng cao ”.

Chu Hề Dã xua tay ra hiệu cho Diệp Cảnh Hoài đừng ngắt lời, cô nói tiếp: “Như chú đã nói, hoàn cảnh gia đình của mỗi người đều khác nhau, có nghĩa là nếu không thể phân biệt được giá trị kỳ vọng của một người đàn ông từ giá trị đầu tư thì hãy nhìn vào tỷ lệ.

Tỷ lệ càng gần 1 thì kỳ vọng của đàn ông đối với phụ nữ càng lớn.

Nếu chú yêu cầu tôi tăng giá thì làm sao tôi có thể tăng giá cao hơn? Bởi vì kỳ vọng của chú đã là 1 và kỳ vọng ông đặt vào tôi là 100 %.

"

Trong mắt Diệp Cảnh Hoài tràn đầy nghi hoặc, Chu Hề Dã cười nói: "Tôi nói chi tiết cho chú nghe, ví dụ như nam nhân có tài sản 500 triệu tệ, đưa cho nữ nhân 10 triệu tệ, tỉ lệ là 1000 tệ.

Mười nghìn chia 500 triệu cũng không bằng một.

Chỉ có thể nói người đàn ông này có kỳ vọng với phụ nữ, nhưng không nhiều.”

"Người đàn ông thứ hai ban đầu có 500 triệu, nhưng anh ta thua lỗ trong giao dịch tương lai và chỉ còn lại 10 triệu.

Anh ta đưa tất cả 10 triệu cho người phụ nữ này.

Tỷ lệ là 10 triệu chia cho 10 triệu, chính xác là 1.

Kỳ vọng của người đàn ông này đối với người phụ nữ này là 100%.”

Diệp Cảnh Hoài nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Chu Hề Dã tiến lên đẩy ông ta trở lại ghế.

"Chú Diệp, như tôi đã nói đây chỉ là ví dụ, chú không cần phải đối chiếu với chỗ ngồi của mình.

Nhưng tôi tò mò, chính xác thì trên người tôi có gì mà khiến chú phải đưa cho tôi tất cả đồ đạc của mình? Hay là chú muốn lịch sử lặp lại và dùng 50 triệu để kiếm được 500 triệu? Nhưng chú sẽ tìm một vị chủ tịch ngu ngốc khác ở đâu? Không phải ngân hàng nào cũng quản lý kém như Ngân hàng Bảo Thượng.

Có phải thế không..."


Chu Hề Dã nhìn Diệp Cảnh Hoài: "Chú muốn tôi nhận 10 triệu, sau đó đi đến chỗ cha chú tố cáo tôi, nói tôi lấy 500 triệu vì tham ô hối lộ? Đây không phải là...!quá không tốt sao?"

Diệp Cảnh Hoài nhịn không được nữa, đứng dậy khỏi ghế nói: "Năm mươi triệu là ý gì? Năm trăm triệu tôi nghe không hiểu."

Chu Hề Dã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt thẳng mặt kiêu kỳ chầm chậm nói: "Diệp Cảnh Hoài, vậy để tôi nói rõ ràng một chút.

Chú dùng 50 triệu giúp chủ tịch ngân hàng Bảo Thượng Bắc Kinh lấp đầy sơ hở, yêu cầu ông ta cho chú vay 500 triệu.

Chú cho rằng mình không cần phải trả lại tiền, chú đưa phụ nữ đi ăn uống vui vẻ và nhờ một người môi giới ngu ngốc giúp ông đầu cơ tương lai.

Hiện tại thua lỗ đến 10 triệu cũng không có, chú vẫn dám viết séc cho một số nguyên.

Chú không sợ séc bị trả lại sao? Chủ tịch ngân hàng bạn của chú sao khi bị bắt, chú đã đi máy bay thương mại của Diệp Nhu Tân đến Vancouver.

Tốt rồi, bây giờ Ngân hàng Bảo Thượng đã phá sản, chú nghĩ rằng mình không phải trả khoản nợ 500 triệu đó, chú vui vẻ trở về từ Vancouver”

Chu Hề Dã cười nói: "Chú Diệp, phá sản và nộp đơn xin phá sản là hai chuyện khác nhau.

Tiếp theo, các công ty đòi nợ khá chuyên nghiệp sẽ đến tìm chú, có người sẽ thu hộ chiếu của chú, thậm chí chú sẽ bị cấm đến nhà ga quốc tế xuất cảnh.

Bị đưa vào danh sách đen tài chính cái này cũng quá tốt rồi nhỉ? "

Chu Hề Dã có chút khó chịu, cô có việc muốn rời khỏi đây: “Không phải chủ nhiệm Chu muốn dạy dỗ chú, mà là chú ngày ngày đi chơi với những cô nàng đầu nhỏ đó, IQ của chú làm sao có thể tăng lên được? "

Trong đại sảnh mọi người đều im lặng, giống như học sinh đang nghe giảng, chăm chú chờ đợi Chu Hề Dã nói tiếp.

Lệnh Hành Chỉ từ từ đứng dậy, Lệnh Hành Hề nhìn vào ánh mắt của anh trai mình, đôi mắt thường ngày bình tĩnh và sắc bén của anh giờ phút này tràn ngập ngọn lửa.

Cô không thể hiểu được.

"Quả nhiên, chuột con có thể đào hố, cha mẹ cô cũng chỉ là người bình thường, sao có thể nuôi nấng một đứa con gái bất lịch sự như cô?"

Chu Hề Dã vốn là chuẩn bị rời đi, nghe được lời nói của ông ta, vốn là chán ghét quê hương của mình, Chu Hề Dã liền bị kích thích.

"Chú bất kính với người lớn tuổi, dám trách nhà tôi không có khả năng giáo dục người khác? Lớn tuổi hơn không có nghĩa là đáng được tôn trọng.

Chú có thể tự kiểm điểm lại xem chú có điều gì đáng để tôi tôn trọng không? Chú nhìn lại chú đã nhiều năm như vậy, ở kinh đô chú đã làm được gì? Chú cứ tưởng mình đã trở thành một người được công chúng biết đến sau khi được mạ vàng để về nước, chú đứng trên nền tảng đạo đức cao và mắng mỏ bất cứ ai không hài lòng với điều đó.

Đúng vậy, các nữ minh tinh và quan chức đang trao đổi quyền lực và tình dục.

Cái gọi là tình yêu lớn và tình yêu nhỏ của chú quá trừu tượng.

Hãy để tôi phân biệt cho chú.

Người mẫu trẻ cùng chú trở về từ Canada là tình yêu nhỏ và người vợ bị chú phớt lờ ở nhà chính là tình yêu lớn." Chu Hề Dã thở dài, kết luận: "Chủ nhiệm Chu đứng trong bồn địa đạo đức cũng không biết phải làm sao để tôn trọng chú!"

"Chu Hề Dã, cô!" Diệp Cảnh Hoài vừa nói câu này sắc mặt trở nên vặn vẹo, trong lòng tức giận: "Chí ít tôi sẽ không dạy dỗ ra một đứa con gái bất hiếu như co.

Diệp Nhu Tân lịch sự hơn cô rất nhiều!"

"Chú định tận dụng lợi tức 'dân số' của con trai mình trong bao lâu? Chú đã dựa vào may mắn để làm được hai việc lớn trong đời: đầu thai và sinh con."

Diệp Cảnh Hoài trong đời chưa bao giờ bị chỉ trích như thế này, tức giận đến toát mồ hôi lạnh sau gáy, Chu Hề Dã nhìn ông ta mỉm cười, giơ tờ séc trong tay lên: “Tôi nhận mười triệu.

Đó là học phí ngày hôm nay, tuy đắt nhưng đáng giá hơn bất cứ thứ gì ông đã đầu tư.”

Nói xong cô mở cửa bước ra ngoài.

Ngay khi cửa đóng lại, Chu Hề Dã cúi đầu, chưa kịp cất tờ séc đi đã bị bịt miệng kéo sang phòng bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận