Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Ngụy Lạc Thần có chút được sủng ái mà lo sợ, cô ta không hiểu Lệnh Hành Chỉ đang suy nghĩ điều gì.
Anh tự mình lái xe, Ngụy Lạc Thần ngồi ở ghế lái phụ, âm thanh Bach* vang vọng trong xe.

Nhìn điện thoại di động một hồi, anh liếc mắt dùng lại trên người Lệnh Hành Chỉ, hai người một đường đều im lặng.
(*)Bach: Tác phẩm của Bach.
Xe chạy đến trước biệt thự nhà họ Ngụy, hai người xuống xe.

Cha mẹ Ngụy đã sớm đứng ở cửa đón tiếp, nhìn thấy hai người mỉm cười chào hỏi thì Ngụy Lạc Thần nhào vào trong ngực mẹ, còn Lệnh Hành Chỉ cất chìa khóa xe vào trong túi quần rồi bước lên bậc thang.
Bữa tối yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa.

Ngụy Lạc Thần nhìn mẹ rồi lại nhìn Lệnh Hành Chỉ.

Trong nhà thích ăn đồ Tây nên mỗi khi có khách quý sẽ luôn dùng món Tây để chiêu đãi.

Nhưng Lệnh Hành Chỉ thích đồ ăn Trung Quốc, là một cái dạ dày Trung Quốc, nghe nói lúc trước khi anh ở nước ngoài đã luyện tập được kỹ năng nấu ăn.
Dù sao, Ngụy Lạc Thần cũng chưa từng ăn cơm anh làm, cô ta chỉ cảm thấy đó chỉ là một lời đồn, một người đàn ông thậm chí ngay cả phòng bếp cũng không ở gần, còn có thể biết nấu ăn?
Sau khi ăn xong, Lệnh Hành Chỉ và cha đi phòng sách nói chuyện công việc, mẹ cô ta mỉm cười nói với cô ta rằng bà ấy lại mua cho con chó trong nhà một bộ quần áo mới, để mọi người rời hết đi, mẹ cô ta mới thầm nói.
“Lệnh Hành Chỉ đã ba mươi lăm rồi, sao các con còn không muốn có con? Hay là đã chuẩn bị rồi nhưng không mang thai được? Đứa bé đó là sinh thường, sẽ không có ảnh hưởng gì đến tử cung của con.”
Nghe nói như thế, Ngụy Lạc Thần thật sự rất muốn hút thuốc, liếm liếm môi nhịn xuống.
“Mẹ đừng thúc giục, chúng con đều là người lớn, anh ấy còn là bí thư, chuyện con cái đã nằm trong kế hoạch, mẹ đừng gấp.”
Mẹ đưa cho cô ta một ly nước trái cây, mắt liếc nhìn cánh cửa phòng sách trên lầu: “Con đã nghe nói chuyện của cha Lệnh Hành Chỉ chưa? Nghe nói sắp được thăng chức.”
Ngụy Lạc Thần lắc đầu: "Anh ấy chưa bao giờ nói với con về chuyện nhà của anh ấy, con sợ cha anh ấy, anh ấy cũng biết.”
Thở dài, đặt nước trái cây xuống, cô ta cởi giày cao gót rồi nằm xuống ghế sô pha.
“Lệnh Hành Chỉ là một đứa trẻ ngoan, biết nặng nhẹ...” Mẹ lại bắt đầu nói: “Con phải sinh con mới giữ chặt thằng bé...”
Nghe nói như thế Ngụy Lạc Thần tức giận, miệng lúc nào cũng là con cái, Lệnh Hành Chỉ là người có thể dùng con cái là có thể trói buộc được sao? Nếu đứa bé rất quan trọng thì anh đã sớm vì chuyện đó mà ly hôn với mình.
“Mẹ, con đã lâu không về, không muốn nghe mẹ nói về anh ấy, nói về mẹ đi, gần đây mẹ đang bận rộn chuyện gì thế?”
Trong phòng sách, cha Ngụy Lạc Thần là Ngụy Đình Uyên rót một tách trà, đưa cho Lệnh Hành Chỉ.
“Cha, gần đây tình hình căng thẳng, đặc biệt là vào thời gian duyệt binh, hợp tác viện trợ với Châu Phi bên kia chắc chắn sẽ được công khai, sau đó chính là tết âm lịch, không thể hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này.

Vụ làm ăn đó....”
Lệnh Hành Chỉ đang muốn nói lại thôi, lời nói đã truyền đạt ý tứ, phải xem Ngụy Đình Uyên nghĩ như thế nào.
“Con rể, vụ làm ăn này của cha nếu không ký hợp đồng, rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt, cha cũng sắp về hưu, không cầu thăng chức, chỉ hy vọng có thể có chút tiền dưỡng lão.”
“Cha, tiền dưỡng lão không cần cha lo lắng, con và Lạc Thần có thể nuôi cha.”
Lệnh Hành Chỉ không muốn giúp, nên bắt đầu từ bên chính phủ Châu Phi, giành được một hạng mục, nhận thầu với tài nguyên bản địa Châu Phi, mua vào với giá rẻ và bán cho chính phủ với giá cao.

Nhà thầu là quan chức Trung Quốc, mua bán cũng là chính phủ Trung Quốc thực hiện, đồ vật một khi được bán lại thì giá tăng hơn chục lần, hàng trăm tỷ đổ vào túi nhà họ Ngụy.
“Đây là một vụ làm ăn lớn, người môi giới khẳng định rất nhiều, ngạn ngữ xưa có nói, vui một mình không bằng mọi người đều vui.”
Ý ngầm chính là chỉ cần người có liên quan đến hạng mục này, đều sẽ có tiền.
Lệnh Hành Chỉ lắc đầu: "Cha, chuyện thị trường cứ giao cho thị trường quyết định, chính phủ đã để ý rất nhiều, nắm lại những hạng mục không chỉ là để kiếm tiền, mà càng phải hoàn thành hạng mục thật tốt.” Lệnh Hành Chỉ nhìn chằm chằm cha vợ mình, thứ vừa vào vừa ra chính là của ông ta, thật sự là...!có chút phiền phức.
Thấy anh nói thế nào cũng không được, Ngụy Đình Uyên sốt ruột: “Kỳ lạ, tài nguyên là của Châu Phi, công nhân cũng là của Châu Phi, tiền đều là của Trung Quốc, rốt cuộc con còn đang lo lắng cái gì? Duyệt binh mà, thường xuyên có chuyện xảy ra thôi, năm đó chuyện con gái rửa tiền bị phát hiện không phải trong hai phiên xử thôi sao, có kết quả gì sao? Ai dám nhắc đến, ai dám nói? Không để lại bất kì manh mối nào, cẩn thận một chút là được rồi.”
Lệnh Hành Chỉ nghe vậy mỉm cười: "Cha, con mặc kệ anh ta là người ở đâu, tiền thuộc về ai, làm một phần công việc thì phải cho một phần tiền, huống chi là thu thuế quốc gia...” Anh nhìn Ngụy Đình Uyên: "Cha có năng lực ăn một cái bánh lớn như vậy sao?”
Lệnh Hành Chỉ nói xong đứng lên, anh không muốn phí nhiều lời, hạng mục này không chỉ không giúp được gì mà còn gây rắc rối cho anh.
Ra khỏi phòng sách, mẹ Ngụy Lạc Thần từ trong phòng đi ra, nhìn thấy anh, nhỏ giọng hỏi: "Lạc Thần ngủ rồi, hay là hôm nay các con ở đây nghỉ ngơi đi?”
“Không được, mẹ, con còn có việc, con đi trước.”
Lệnh Hành Chỉ một mình lái xe về nhà, trở về căn hộ của mình.
Từ trong giá sách lấy ra quyển “Thuyết quân chủ” lần trước chưa đọc xong, pha một tách hồng trà, hơi nước ở dưới đèn bàn bồng bềnh.
Đốt một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay.
Từ trước đến nay anh không cho rằng mình là người theo nhân cách chủ nghĩa Machiavelli – nhân cách chủ nghĩa quyền mưu: liều lĩnh thao túng người khác, vì mình mưu cầu tư lợi.
Nhưng bây giờ xem ra, mỗi một điều trong đó đều phù hợp với anh.
Nhưng có một người so với anh còn giống hơn, đó là cha anh, Lệnh Thanh Vân.
Chu Hề Dã...!bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô lập tức hiện lên trong đầu anh, tuy cô khao khát quyền lực, nhưng Lệnh Hành Chỉ cố chấp cho rằng Chu Hề Dã chỉ là thiếu niên diệt rồng, sẽ không biến thành rồng.
Khói thuốc lay động từ đầu ngón tay, ánh mắt dừng lại ở trang sách quá lâu, hoàn hồn lại, khói thiếu chút nữa đốt tới tay.
Lệnh Hành Chỉ bỏ thuốc lá vào gạt tàn, khép sách lại vừa định đặt về thì phát hiện sau sách có một phần tư liệu, anh nhớ ra.

Khi điều tra về Chu Hề Dã, thấy cô có một bài luận văn, là về “Thuyết quân chủ” của chủ nghĩa Machiavelli, thảo luận những quan điểm bên trong đó.
Anh rút tờ A4 ra nhìn kỹ.
“Thuyết quân chủ” là ảo tưởng, đặc trưng đó bởi sự trừu tượng của lý luận thuần túy rằng các vị vua trong cuốn sách là biểu tượng của một nhà lãnh đạo và một nhà lãnh đạo lý tưởng.

Đến cuối cuốn sách, Machiavelli trở thành người dân, hòa nhập với người dân, và anh ta trở thành cơ quan ngôn luận có ý thức của họ, cảm thấy mình đồng nhất với họ.”
“Tôi thích “Ba mươi sáu kế” của Trung Quốc hơn “Thuyết quân chủ” , lý thuyết sẽ không thay đổi, nhưng con người sẽ thay đổi.

Nếu quân chủ luôn vì muốn để cho nhân dân đồng nhất với mình, thì như vậy sẽ trở thành chủ nghĩa dân túy.

Sự thật bấy lâu cũng sẽ không bị dân chúng biết rõ, đa số mọi người chỉ sống ở cái thế giới này…”
Văn chương của Chu Hề Dã cũng giống như bản thân cô, khí thế hung hăng đúng lý không buông tha người.
Lệnh Hành Chỉ nhìn đến cuối cùng, nở nụ cười, đọc những lời văn của cô dường như giọng nói của cô vang lên bên tai, ngay cả Lệnh Hành Chỉ đều có thể tưởng tượng được ngữ âm ngữ điệu.
Kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ.
Dùng tay vuốt phẳng tờ giấy, kẹp luận văn của cô vào trong sách.
Trà đặt dưới chiếc đèn bàn đã nguội từ lâu, Lệnh Hành Chỉ cầm lấy tách trà đổ đi, tắt đèn khiến trong phòng một mảnh tối đen.
Lúc Lệnh Hành Chỉ cãi cọ với cha con nhà họ Ngụy thì Chu Hề Dã đang suy nghĩ tìm một cơ hội để hành hạ Lệnh Hành Chỉ một chút, nếu người đàn ông già đã ngủ với cô thì không thể ngủ vô ich, phải để anh phải trả giá thật lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, quan hệ của người đàn ông này và vợ bình thường, sợ bóng sợ gió với cha, trong lúc nhất thời tìm không thấy được nhược điểm của anh.
Em họ anh?
Tuy rằng Chu Hề Dã hoài nghi anh là kiểu người tin tưởng tình yêu, nhưng cô cảm thấy Lệnh Hành Chỉ chỉ là ngoài miệng nói vậy mà thôi, nếu đối mặt với tranh chấp lợi ích thật sự, anh là người đầu tiên đứng sang một bên để bảo vệ mình.
Cho nên chỉ có thể từ góc độ chính trị mà xuống tay.
Nhưng cái này hơi khó, sau lưng cô có nhà họ Diệp, nhưng tay cũng không với tới cấp bậc đó của Lệnh Hành Chỉ để lên chỉnh anh.
Cuối cùng, điểm dừng chân là duyệt binh.

Không thể xảy ra sai lầm lớn, cô cũng phải làm chút thứ gì đó đủ để Lệnh Hành Chỉ uống một bình.
Nghĩ như vậy, Chu Hề Dã cầm lấy điện thoại bàn rồi gọi một cuộc điện thoại, ngày hôm sau cuối tuần, cô lái xe đến Hương Sơn bên kia.

Đến nơi, mới vừa xuống xe, binh sĩ cầm súng ở cửa cúi chào cô, sau khi Chu Hề Dã đăng ký, đi vào.
Con gái Tưởng tướng mặc áo da, đứng ở cửa vẫy tay với cô.
Đúng vậy, phải xuống tay từ vợ tướng, duyệt binh mà, bộ quốc phòng phải lo nhiều lắm, tướng thì chắc chắn là quan trọng, lệnh dừng cũng phải đứng sang một bên.
Chu Hề Dã lộ ra nụ cười chân thành, nghênh đón, khoác lên tay con gái tướng: “Đã lâu không gặp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui